Peter Pan Và Cinderella

Chương 26: Tạ Trúc Tinh to gan


Đọc truyện Peter Pan Và Cinderella – Chương 26: Tạ Trúc Tinh to gan


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Tuần này tuyên truyền online tạo thanh thế, tuần sau sẽ tổ chức một buổi họp báo nhỏ, không phải ra mắt công chúng mà chỉ mời các bên truyền thông có quan hệ hợp tác ổn định với công ty.

Ba ngày cuối cùng, ngoài phải tiếp tục luyện hát luyện nhảy cho tốt thì sáu người còn phải làm quen với việc vấn đáp lúc họp báo. Đoạn Nhất Khôn cũng mời giáo viên đến dạy cho bọn họ, chuyên môn huấn luyện biểu đạt ngôn ngữ.

Mọi người đúng giờ là lên lớp, Vương Siêu tới cuối cùng, ngồi xuống sát cạnh Tạ Trúc Tinh.

Đoạn Nhất Khôn, “… Mặt cậu bị sao vậy?”

Vương Siêu sưng nửa bên mặt, “Giở trò lưu manh bị đánh.”

Các thành viên cúi đầu cười trộm, Tạ Trúc Tinh cũng không nhịn được cong cong khóe miệng.

Đoạn Nhất Khôn nhận ra có nội tình nhưng không hỏi kỹ hơn, chỉ nói, “Nhớ siêng đắp mặt tiêu sưng, đến họp báo không thể sưng mặt vậy được.”

Vương Siêu “ừ” một tiếng, Đoạn Nhất Khôn nói tiếp chuyện lên lớp.

Tạ Trúc Tinh dùng âm lượng chỉ có cậu và Vương Siêu nghe được, “Không phải đã bảo anh về nhà lấy đá chườm rồi hả?”

Vương Siêu cũng nho giọng đáp, “Trong nhà không có đá, định lấy lon bia lạnh dùng tạm, lấy ra lại cảm thấy khát nước nên mở uống, uống hết thì buồn ngủ, lên giường ngủ là ngủ luôn quên cả vụ mặt mày.”

Tạ Trúc Tinh cạn lời, “Anh thật đúng là…”

Vương Siêu oan ức dài giọng, “Ai bảo em ra tay ác như vậy.”

Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn mặt hắn, trên gò má trắng nõn sưng ứ lên một mảng đỏ đỏ hồng hồng, cũng cảm thấy mình ra tay có hơi nặng.

Đoạn Nhất Khôn nói vài câu về tầm quan trọng của chương trình học với bọn họ, sau đó thấp giọng trao đổi với giáo viên một hồi, nói xong còn thỉnh thoảng chỉ chỉ tay vào một ai đó trong nhóm, hình như là giới thiệu tình hình của mỗi người.

Tạ Trúc Tinh lấy một thứ ra khỏi túi xách đặt bên chân, “Cho anh.”


Vương Siêu xoa mặt, định thần nhìn lại thì thấy là một bình phun sương tiêu sưng nhỏ, nhếch miệng muốn cười lập tức thấy đau, nhe răng nhếch miệng hỏi, “Em đặc biệt mua cho anh à?”

Tạ Trúc Tinh không thừa nhận, đáp, “Trong nhà có sẵn, học nhảy đều cần thứ này.”

Vương Siêu vẫn khoái chí, đắc ý nhận lấy cầm trong tay xem xét thật kỹ, mở nắp ra định phun.

Tạ Trúc Tinh “chậc” một tiếng, ghét bỏ nói, “Anh cho là phun như phun xịt khoáng hả? Dính vô mắt sẽ mù luôn đó. Đưa tôi.”

Vương Siêu liền đưa bình thuốc cho cậu, đồng thời xoay nửa bên mặt sưng qua nói, “Đây nè đây nè.”

Tạ Trúc Tinh, “Tôi có thể thấy được.”

Cậu mới phun một hơi Vương Siêu liền rụt cổ, vừa cười vừa bảo, “Ôi mẹ nó, lạnh dữ vậy.”

Tạ Trúc Tinh cũng cười rộ lên, vỗ vào cổ hắn, “Yếu ớt.”

Đoạn Nhất Khôn ngồi ở hàng sau, nghe giáo viên giảng dạy cho bọn họ.

Loại biểu đạt ngôn ngữ này là tố chất cần bồi dưỡng hằng ngày, thật ra rất khó để tăng nhanh toàn diện chỉ qua mấy lớp, cho nên chỉ có thể kết hợp với tư liệu Đoạn Nhất Khôn cung cấp, căn cứ vào đặc điểm tính cách từng người, tùy theo khả năng tới đâu mà dạy thôi, khả năng lớn nhất là biểu hiện ra ưu thế tính cách của mỗi người, đồng thời che giấu thiếu hụt của bọn họ.

Tạ Trúc Tinh thận trọng, giao lưu với người khác cũng biết tiến thoái chuẩn xác, chỉ là trong trường hợp náo nhiệt lại không đủ hoạt bát, nên cởi mở hơn một tý.

Cao Tư Viễn xem như rất dẻo miệng, có điều giọng điệu không được vui vẻ lắm, giáo viên bảo hắn ta tự ghi âm lại vừa nghe vừa sửa.

Quý Kiệt độc miệng nhưng thật ra lại rất hút fan, nếu như có thể giữ đúng chừng mực.

Dương Tiêu Mục thuộc đảng haha, không công không tội, cần phải thủ sẵn một vài mảng miếng gây cười, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lắc quần áo*.

* 抖包袱 – lắc quần áo: thuật ngữ tấu nói, trước hết tạo sự hồi hộp hoặc nói ra điểm mấu chốt gây cười để làm nền, ví dụ như châm biếm, câu cuối cùng gây cười, thủ pháp vẽ rồng thêm mắt. (theo Baidu, tui chẳng biết gì =))

Trình Diệu là một ngốc bạch điềm nhỏ tuổi, chẳng có gì không tốt, trong đám ông già chuyên dùng để bán manh, vừa vặn thích hợp.

Về phần Vương Siêu.

Giáo viên uyển chuyển nói, “Leo, phong cách cá nhân của cậu quá mãnh liệt, trong thời gian ngắn chưa hẳn người hâm mộ có thể tiếp nhận, chi bằng trước hết cậu cứ bớt nói đi.”


Trong lòng Vương Siêu không vui, nhưng hắn chẳng bao giờ đôi co với giáo viên, quay đầu lại nhìn Đoạn Nhất Khôn nói, “Anh Khôn, anh có nói với thầy tôi là trưởng nhóm không? Trưởng nhóm sao có thể không nói lời nào được?”

Đoạn Nhất Khôn đáp, “Trước tiên cậu cứ sửa lại khẩu âm Đông Bắc của cậu đi.”

Vương Siêu, “Tôi đã sửa tốt lắm rồi!”

Đoạn Nhất Khôn bước ra từ phía sau tới ngồi trước mặt hắn, thấp giọng nói, “Không phải không cho cậu nói, mà thật ra bây giờ là ít nói thôi, sau này chờ cậu có fan cố định rồi, chẳng cần biết cậu biểu hiện ra bộ mặt nào mấy cô bé đó đều sẽ cảm thấy cậu tốt, đến lúc ấy cậu muốn nói cái gì thì nói cái đó.”

Vương Siêu vẫn có chút không chịu.

Đoạn Nhất Khôn liếc nhìn Tạ Trúc Tinh bên cạnh hắn.

Tạ Trúc Tinh không thể làm gì khác hơn, nói, “Anh Khôn nói có lý, anh chỉ cần im lặng ngồi đó đàn hai bản, chắc chắn mấy cô bé bên dưới sẽ bị mê hoặc tới rít gào, chẳng cần anh phải phí công sức gì cả. Không như tôi, khoe cái kỹ năng thôi mà còn phải nhảy nhót liên hồi.”

Vương Siêu cũng không phải muốn làm kẻ ba hoa trước mặt truyền thông và fan hâm mộ, vẫn không phục nói, “Quý Kiệt đáng ghét vậy còn có thể thiết lập tính cách hơi độc miệng, vì sao anh không thể?”

Tạ Trúc Tinh dỗ hắn, “Quý Kiệt mặt bánh bao nhìn trẻ tuổi, độc miệng chút cũng không quá đáng ghét, còn có hơi tương phản manh nữa. Anh đẹp trai như vậy đương nhiên là không được.”

Vương Siêu liếc nhìn Quý Kiệt đang thảo luận gì đó Trình Diệu, nói, “Cái gì mà tương phản manh, chỉ là cái bánh bao thịt thôi.”

Trong miệng hắn nói vậy nhưng ngược lại vẫn phối hợp chấp nhận thiết lập tính cách nghệ thuật gia ít nói, ngoan ngoãn cúi đầu đọc kịch bản họp báo.

Đoạn Nhất Khôn cười cười với Tạ Trúc Tinh.

Cậu miễn cưỡng cười đáp lại, trong lòng lại bị y cười đến cực kỳ không thoải mái.

Thứ hai là họp báo ra mắt của IceDream, mặt Vương Siêu đã hết sưng, đẹp trai giả trang thành nghệ thuật gia hơn một tiếng đồng hồ.

Mỗi người trong nhóm đều thể hiện không tệ, truyền thông ở đây gần như đều cho điểm vượt qua mong đợi.

Họp báo vừa kết thúc, trang web và weibo chính thức liền đăng các hình ảnh họp báo lên, cắt nối biên tập video biểu diễn trực tiếp và phỏng vấn ngoài lề, chiều gió khu bình luận bắt đầu đổi ngược lại.


IceDream nhanh chóng leo lên hotsearch weibo, chỉ một buổi chiều đã chen vào top ba đề tài đầu trên bảng xếp hạng, ca khúc chủ đề “Băng mùa hè” cũng nhờ đó mà xông lên top mười trong danh sách của các website âm nhạc lớn.

Đúng lúc này weibo công ty tung ra thông báo về sân khấu ra mắt của sáu chàng trai này, nhóm sẽ tham gia Music Awards, biểu diễn hâm nóng sân khấu. Weibo của Music Awards cũng share điều này, gọi nhóm IceDream là “dòng máu tươi mới của giới âm nhạc Hoa ngữ”, nhất thời nhiệt độ của đề tài này lan rộng vô cùng.

Bắt đầu từ Tạ Trúc Tinh tuần trước, cho đến tối qua họp báo tuyên truyền tập thể, sáu người bị mắng chửi vừa đúng một tuần, rốt cuộc có cũng vẻ như sắp đảo ngược tình thế, đương nhiên đều rất vui mừng.

Những lúc thế này rất nhiều con mắt đều dõi theo bọn họ chằm chằm, Đoạn Nhất Khôn dặn đi dặn lại không được đến bar đêm chơi bời.

Nhưng Vương Siêu không nhịn được muốn chơi, liền đưa các thành viên về chỗ mình, còn mua cả vĩ nướng, sân thượng nhỏ trên lầu vừa hay có thể nướng đồ. Chơi ở nhà lại càng trắng trợn không kiêng dè, mấy người chơi tới hừng đông đều say xỉn ở một mức khác nhau.

Mỗi mình tửu lượng Vương Siêu là chẳng khác gì động không đáy, cười nhạo các thành viên vài câu còn chưa đủ, lại nói, “Hai căn phòng trên tầng hai đều có giường, có điều luôn phủ kín nên chắc hơi bụi, các cậu tự thu dọn lấy ngủ đại đi.”

Tạ Trúc Tinh hơi say nhưng vẫn tốt hơn các thành viên khác một tí, nhìn mấy người bọn họ lảo đảo cũng liền đứng lên.

Vương Siêu nghĩ rằng cậu muốn đi liền lôi kéo lại, “Em đi đâu hả? Ngồi xuống.”

Tạ Trúc Tinh, “Tôi đi thu dọn giúp bọn họ một chút.”

Vương Siêu lắc lắc cánh tay cậu, nói, “Không cần quản bọn họ, lớn to đầu còn cần người hầu hạ hả?”

Tạ Trúc Tinh bị hắn lắc lư có chút choáng váng, đành ngồi xuống nghĩ thầm, tôi hầu hạ anh còn ít sao?

Các thành viên rề rề rà rà đi ngủ, chỉ còn hai người Tạ Vương ở lại trên sân thượng hóng gió.

Bình thường Vương Siêu đã nói nhiều hơn người, uống rượu vào lại càng lảm nhảm không chịu yên, đầu tiên là kể anh cả hắn theo chủ nghĩa So-vanh*, trong nhà ngoài đường đều là bạo quân, kết hôn mấy năm rồi còn chưa có con, nhất định là vì chị dâu hắn không dám sinh, sợ sinh ra một đứa nhóc bướng bỉnh lại bị anh cả hắn đập chết. Nói xong lại nói tới anh hai, bảo rằng anh hai là một kẻ xui xẻo, quen một người trong nhà không ưa, bị cha bọn họ tẩn cho một trận còn cắt đứt cả tiền sinh hoạt, haha khổ cực trải qua mấy năm, trước khi tốt nghiệp liền muốn nấu thành cơm, kết quả lại bị người yêu đá. Cuối cùng nói tới chính hắn…

* Chủ nghĩa Sô-vanh (chauvinism) là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ.

“Anh thì không có gì xấu, ba anh em tụi anh, tính ra thì anh sống hài lòng nhất, muốn gì làm nấy, anh sẽ không học theo hai bọn họ kết hôn yêu đương đâu. Anh cũng không thích trẻ con, chỉ đem cứt đem nước tiểu đến cho anh thôi, tới quần lót của mình anh còn lười giặt, nếu phải giặt cả tã trẻ con… Haiz, vừa hay em đã tới đây, quần lót anh tích chừng mấy ngày rồi đó, em giặt cho anh đi.”

Tạ Trúc Tinh, “… Cút đi, mặc kệ.”

Hai người nằm cùng nhau trên ghế mây, Vương Siêu nghiêng đầu qua dựa lên vai Tạ Trúc Tinh, cười hì hì nói, “Anh còn không biết em sao? Mạnh miệng nhẹ dạ, có khi nào mặc kệ anh nổi đâu?”

Tạ Trúc Tinh vốn đã có hơi choáng váng, cảm thấy đầu hắn cực kỳ nặng, nói, “Nếu anh không thích trẻ con thì quen ai đó cũng được, coi như tìm một người hầu hạ anh, đỡ phải phiền tôi cả ngày.”

Vương Siêu đáp, “Anh muốn tìm người hầu hạ thì thuê người làm theo giờ là được, cần gì phải quen ai? Ăn cơm với ai không thể ăn? Hẹn hò với ai không thể hẹn? Chịch với ai không thể chịch? Này, em đừng lộn xộn, để anh dựa vào em tí đi, cổ anh mỏi quá.”

Tạ Trúc Tinh mới thực sự bị hắn dựa tới đau cả vai, bảo, “Cổ mỏi thì vừa hay, ngủ đi thôi.”

Cậu muốn đứng lên, hai tay Vương Siêu liền ôm lấy cậu, “Hơn nữa, làm gì có người yêu nào có thể tốt như em.”


Tạ Trúc Tinh không nói tiếp, trong lòng có chút khô nóng.

Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 9, cái đuôi của mùa hè chạy trốn mất rồi.

Gió đêm đã mang theo từng đợt ý thu.

Một lát sau, Vương Siêu bị gió thổi hơi lạnh mới nói, “Đi, xuống lầu ngủ.”

Hai người đứng dậy, hắn liền nhào lên lưng Tạ Trúc Tinh mặt dày mày dạn dồn hết trọng lượng cơ thể lên người người ta.

Tạ Trúc Tinh cũng lười nói hắn, hai người cứ đi xuống lầu giống như trẻ sinh đôi dính liền vào nhau.

Bậc thang tầng này không đều, bình thường cứ thế cũng không có gì không ổn, nhưng hôm nay Tạ Trúc Tinh uống hơi nhiều, đi mấy bước liền cảm thấy váng đầu, bàn chân đạp phải khoảng không. Cậu quơ quơ tay, bản thân không sao nhưng Vương Siêu dán trên lưng cậu liền ngã chúi về phía trước. Tạ Trúc Tinh không kịp nghĩ gì mà ôm lấy hắn kéo người về, có điều không khống chế tốt cường độ nên gáy Vương Siêu đập lên tường “bốp” một phát.

Vương Siêu xém chút té chỏng vó xuống đất, bị giật mình, không đoái hoài tới đau đớn mà ôm ngược lấy cậu theo phản xạ có điều kiện, miệng hét lên, “Tạ Trúc Tinh to gan! Em muốn mưu sát trưởng nhóm hả!”

Tạ Trúc Tinh ôm eo hắn, bỗng nhiên nghĩ thầm, tôi to gan ư? Vậy thì to gan đi.

Cậu kề lại gần, hôn một phát lên cái miệng vẫn đang lẩm bà lẩm bẩm kia.

Bên tai như vang lên một tiếng sấm nổ ngang trời, trước tiên đánh cậu tới giật mình.

Tên trưởng nhóm còn đang sợ hãi không thôi vì xém chút té xuống lầu cũng ngẩng người ra hỏi, “Em làm gì vậy?”

Tạ Trúc Tinh, “… Tôi say rồi.”

Vương Siêu khó hiểu chốc lát, quay sau gáy lại cho cậu xem, “Em mau nhìn coi, có phải lại sưng một cục lên rồi không?”

Tạ Trúc Tinh sờ sờ, đúng là lại sưng lên.

Vương Siêu mò ra sau gáy, “Ngày mai thức dậy em cũng đừng không thừa nhận.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Thừa nhận… cái gì cơ?

Vương Siêu, “Cái u này là do em gây ra, em giặt quần lót cho anh!”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Cậu đúng là điên rồi mới hôn cái tên ngu ngốc này, còn không bằng đi hôn con lừa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.