Đọc truyện Peter Pan Và Cinderella – Chương 22: Em mắng anh?
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Vương Siêu mời đương nhiên đâu thể là quán lề đường, đến một quán đồ nướng khá ra trò, bia cũng là hàng Đức nguyên chất.
Vừa mới vào không lâu Tạ Trúc Tinh đã nhận được điện thoại của Đoạn Nhất Khôn, cậu đứng dậy ra chỗ yên tĩnh nghe.
Tuần trước ngày cậu đi xem nhà chủ nhà không có ở Bắc Kinh, phải đợi về mới có thể ký hợp đồng dọn nhà. Cậu biết bắt đầu từ tuần này mà mình tự đi ký hợp đồng sẽ không tiện, vậy nên mới hỏi Đoạn Nhất Khôn, Đoạn Nhất Khôn cho cậu một số điện thoại, bảo cậu kêu người môi giới giữ chỗ đó lại.
“Vừa nãy người môi giới gọi đến, nói chủ căn nhà kia đã về, ngày mai có thể ký hợp đồng.” Đoạn Nhất Khôn kể trong điện thoại, “Vừa hay cũng nên phân trợ lý sinh hoạt cho các cậu, ngày mai trợ lý sẽ đi ký hợp đồng giúp cậu, việc chuyển nhà cũng giao cho cậu ta làm là được.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Cảm ơn anh Khôn, dọn nhà cứ để em tự làm là được rồi, chẳng có gì mấy, chỉ có quần áo với giày thôi.”
Đoạn Nhất Khôn cười nói, “Vậy đúng là không có gì để chuyển, cũng sắp mua quần áo và giày mới ngay thôi.”
Tạ Trúc Tinh cười cười phụ họa.
Đoạn Nhất Khôn nói tiếp, “Hôm nay tôi có hơi bận nên không qua xem các cậu được, nghe nói việc quay phim rất thuận lợi?”
Tạ Trúc Tinh, “Cũng được, đạo diễn hình như khá thỏa mãn.”
Đoạn Nhất Khôn, “Thực ra mấy đứa trẻ này đều khá nghe lời, chỉ có Vương Siêu là tính tình hơi xấu, ai cũng không phục.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh ấy có hơi xấu tính, nhưng cũng chịu nghe người ta khuyên bảo.”
Đoạn Nhất Khôn, “Vậy phải xem người khuyên cậu ta là ai.”
Tạ Trúc Tinh biết lời y nói mang theo thâm ý, nhưng y không nói thẳng, cậu cũng chẳng thể hỏi rõ ràng.
Đoạn Nhất Khôn, “Các cậu cứ chơi đi, cậu nhớ để ý đừng cho bọn họ uống rượu quá nhiều, cơm nước xong thì về sớm một chút.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Được.”
Về lại bàn, Vương Siêu đang chơi tiểu ong mật với Quý Kiệt, chơi đến đỏ mặt tía tai, giống như cãi nhau ầm ĩ vậy, “Hai con tiểu ong mật! Bay trong khóm hoa! Bay nè! Bay nè!”
Vương Siêu ra kéo, Quý Kiệt ra bao, Vương Siêu giơ tay, “Pằng pằng!”
Lại bay lần nữa, vẫn là Vương Siêu thắng, Vương Siêu liền, “Pằng pằng!”
Tiếp tục bay, Vương Siêu vẫn cứ thắng, Vương Siêu, “Pằng! Pằng! Pằng!”
Quý Kiệt vừa giận vừa bực uống rượu.
Vương Siêu chưa chịu hài lòng, “Cậu có biết chơi không hả? Tôi ‘Pằng pằng’ cậu phải ‘Áááá’ chứ! Sao cậu không kêu? Cứ như vậy mà phạt rượu thì còn gì là quy tắc?”
Quý Kiệt bị kích, quả nhiên liền muốn tự phạt rượu lần nữa.
Tạ Trúc Tinh không vừa mắt, ngăn lại nói, “Được rồi, cậu đừng chơi với anh ấy, cả ngày anh ấy đều ngâm mình trong quán bar, cậu chơi sao cho lại.”
Tửu lượng Quý Kiệt không cao, đã cảm thấy có chút khó chịu, bị cậu ngăn cản như vậy cũng sợ mất mặt trước nhiều người nên liền đặt ly rượu xuống không chơi nữa.
Vương Siêu đang hăng máu, khó chịu đẩy vai Tạ Trúc Tinh một phát nói, “Em làm gì vậy hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Đừng làm loạn.”
Vương Siêu, “Anh làm loạn cái gì?”
Tạ Trúc Tinh lấy ly rượu trước mặt hắn đi, nói, “Yên tĩnh một chút, anh cũng đừng uống nữa.”
Vương Siêu nhận ra cậu hình như không vui vẻ lắm, thấp giọng xuống hỏi, “Có phải vừa nãy anh Khôn nói gì trong điện thoại không?”
Tạ Trúc Tinh, “Không có, chỉ là tôi ngại ồn ào, muốn ăn xong nhanh còn về.”
Vương Siêu biết cậu thích yên tĩnh, thuận tiện nói, “Vậy được, anh cũng không uống nữa. Haiz, anh gọi một phần tôm hùm đất cay, sao còn chưa bưng lên cho anh nữa?”
Trong tiệm ồn ào náo nhiệt, gọi phục vụ muốn khàn họng, Tạ Trúc Tinh nói, “Tôi đi giục giúp anh.”
Vương Siêu ấn vai cậu lại, “Hay cứ để anh cho, tiện đường xả lũ phát.”
Kết quả lần này hắn đi xả, một phần tôm hùm đất lớn được bưng lên bị cả đám chia xong, người vẫn còn chưa quay lại. Điện thoại di động của hắn thì vẫn còn nằm trên bàn.
Mùa hè trong quán đồ nướng ngư long hỗn tạp, Tạ Trúc Tinh có hơi lo lắng, cầm di động của Vương Siêu lên nói với Quý Kiệt một tiếng, “Anh đi tìm anh ấy một chút.”
Quý Kiệt, “Cậu ta lớn như vậy rồi mà còn sợ lạc đường hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Anh sợ cái miệng tiện của anh ấy lại gây sự, nửa ngày rồi còn không quay lại, biết đâu chừng lại đánh nhau bên ngoài.”
Quý Kiệt vừa lột tôm hùm vừa nói, “Cái miệng thối kia của cậu ta, ai mà đánh thật thì em phải trao cờ thưởng cho người đó, vì dân trừ hại, lập công lớn rồi.”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, còn nói ảnh, cái miệng này của cậu so với so với anh ấy tốt hơn tới đâu hả?
Đến nhà vệ sinh nhìn một lượt, Vương Siêu không có ở trong, Tạ Trúc Tinh ra đại sảnh ngó một vòng, chẳng có vẻ gì là từng náo loạn. Cậu thuận tiện đến quầy trả tiền, sau đó bước ra khỏi quán. Ngoài cửa đỗ một đống xe, chiếc Ferrari của Vương Siêu vẫn còn đậu nguyên chỗ này.
Chạy đi đâu rồi?
Tạ Trúc Tinh đang muốn quay vào thì phát hiện chiếc Ferrari kia lắc lư mấy nhịp.
Nhất thời lòng cậu thấy thật phiền, cũng chẳng muốn để ý tới nữa, xoay người định đi vào.
Vừa vặn có một cặp tình nhân trẻ từ trong tiệm đi ra, xe sang vốn đã bắt mắt, còn lung lay mấy phát không phù hợp với tinh thần kiến thiết văn minh lắm, chàng trai lập tức lấy di động ra định chụp.
Tạ Trúc Tinh che trước người cậu ta, cậu ta sững sờ hỏi, “Làm gì vậy?”
Tạ Trúc Tinh chẳng nói gì, đứng đó mặt không hề có cảm xúc.
Cô gái không muốn gây chuyện, kéo bạn trai nói, “Đi thôi đi thôi.”
Hai người liền bỏ đi.
Tạ Trúc Tinh bước tới cạnh xe Vương Siêu, nhấc chân đá mạnh vào cửa xe.
Bên trong có giọng nữ “Aida!”, sau đó Vương Siêu mắng, “Đệt! Ai vậy! Kiếm chuyện phải không!”
Cửa sổ xe có dán phản quang nên không nhìn thấy bên trong, Tạ Trúc Tinh cũng chẳng muốn nhìn, đưa tầm mắt ra xa nói một câu, “Mau lăn ra đây!”
Vương Siêu không nhận ra là cậu, hé cửa xe xuống một chút, còn muốn mắng người, “Cmn mày là…” nhanh chóng nói lái đi, “là em hả.”
Bên trong lục đà lục đục mười mấy giây, Vương Siêu đẩy cửa xe ra, mùi nước hoa phụ nữ trong xe cũng theo đó xộc tới.
Tạ Trúc Tinh bị mùi đó xông tới choáng váng đầu óc, không khỏi nhíu mày.
Ngược lại Vương Siêu vẫn còn mặc quần áo đàng hoàng, chỉ có cổ T-shirt là hơi lệch đi, lộ ra nửa bên xương quai xanh, trên đó vẫn còn dấu son môi.
Hắn cứ oán giận, “Làm gì vậy? Anh đang cởi dây kéo thì bị em dọa sợ, em coi tay anh bị dây kéo kẹp rồi nè.”
Vương Siêu giơ ngón trỏ cho Tạ Trúc Tinh coi, bị cậu đập “bộp” một phát hất đi, sức lực rất lớn.
Hắn đâu ngờ Tạ Trúc Tinh lại nổi nóng thật, lơ ngơ hỏi, “Em làm gì thế?”
Tạ Trúc Tinh, “Anh sao cứ cắm đầu như gia súc vậy? Có thấy mất mặt không?”
Vương Siêu, “… Em mắng anh?”
Tạ Trúc Tinh xoay người bỏ đi.
Vương Siêu phía sau nói, “Tạ Trúc Tinh! Em lại dám mắng anh!”
Tạ Trúc Tinh không vào lại tiệm đồ nướng nữa, ra ven đường vẫy một chiếc xe đi mất.
Vương Siêu tức đến dậm chân, cứ lầm bầm nhắc đi nhắc lại, “Đệt mịe, ẻm lại dám mắng mình, dám mắng mình…”
Cô gái trong xe hỏi, “Anh ta đi rồi hả? Còn tiếp tục không?”
Vương Siêu đâu còn tâm tình mà chịch cô ta, đuổi thẳng, “Tiếp tục cc! Cô xuống đi!”
Cô gái, “… Anh nói cho tôi cái túi xách Prada thì sao.”
Vương Siêu trừng theo hướng taxi, hung hăng nói, “Chuyển khoản Alipay, tự đi mà mua.”
Cô gái cũng không khách sáo, lập tức đưa tài khoản.
Vương Siêu mò tìm di động, phát hiện không có trên người.
Cô gái, “… Anh lái xe xịn như vậy, lừa chịch hả?”
Vương Siêu cả giận, “Cô nói nhảm gì đó? Quần tôi còn chưa cởi đây!”
Tạ Trúc Tinh ngồi trên taxi, dần dần bình tĩnh lại.
Cậu có chút khó hiểu bản thân mình, Vương Siêu là một tên ngốc, nhìn thấy hắn thân mật với người khác lại đi tức giận, đây là cậu bị tên ngốc đó lây bệnh rồi ư? Chuyện có bao lớn đâu, đáng gì mà phải nổi đóa lên?
Huống hồ tên ngốc kia vốn đã là ngựa giống.
Cậu càng nghĩ càng phiền lòng, có lẽ là vì sắp ra mắt nên áp lực quá lớn, cả người đều không bình thường.
Mới nãy xem như trở mặt với Vương Siêu rồi, vừa khéo, cậu sớm đã không muốn hầu hạ vị thiếu gia này nữa.
Về nhà Vương Siêu, Tạ Trúc Tinh thu dọn hết đồ đạc của mình, vác túi định đi. Mới ra đến phòng khách thì Vương Siêu thở hồng hộc mở cửa chạy vào, nhìn thấy túi hành lý trên tay cậu liền đổi sắc mặt, “Mịe, em có ý gì đây?”
Tạ Trúc Tinh không muốn diễn với hắn nữa, có điều cũng chẳng muốn thật sự quậy rối tung, giọng nói bình thường, “Anh Khôn nói chủ nhà cho thuê của tôi đã về, hôm nay có thể chuyển vào.”
Vương Siêu sững sờ, “… Không phải vì tức anh hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi tức cái gì?”
Vương Siêu không nhận ra ý cậu, đáp, “Vì sao lúc nãy em mắng anh khó nghe vậy?”
Tạ Trúc Tinh, “Anh biết khó nghe thì đừng có làm chuyện khó coi vậy nữa.”
Ít nhiều gì Vương Siêu cũng hơi nhận ra lý do cậu tức giận, “Không phải vì anh gấp quá à! Đi thuê phòng phí thời gian lắm, anh chỉ muốn mau chóng làm cho xong, còn có thể quay lại ăn tôm hùm đất.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Trên đời sao lại có thể loại ngu ngốc thế này?
Gương mặt Vương Siêu tỏ vẻ khó hiểu, “Không phải anh chỉ chịch phát thôi sao? Có gì mà em phải tức giận?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Cậu tức cái gì? Cậu mới không tức giận đâu. Ai tức? Dù sao cũng không phải cậu.
Vương Siêu đoán mò, “Có phải em sợ anh bị paparazzi chụp được không? Ngày mai mới đăng bài tuyên truyền của anh, bây giờ chẳng ai chụp anh đâu.”
Tạ Trúc Tinh rất muốn đánh hắn, nhịn đến mức hàm răng cũng mỏi, “Dù vậy anh cũng phải chú ý chút.”
Vương Siêu vội vàng bảo đảm, “Sau này nhất định anh không chơi xe chấn nữa.” Nói xong còn thì thầm, “Làm trên xe cũng không thoải mái bằng trên giường.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Hay là cứ đập hắn một trận đi.
Vương Siêu cảm giác thấy cậu vẫn chưa nguôi giận, còn nhân tiện giả bộ đáng thương nói, “Thực ra trước đây anh chưa từng chơi xe chấn, vừa nãy còn không cẩn thận cụng đầu một phát, có hơi đau.” Hắn nghiêng đầu tới, “Không tin em sờ coi, nãy đụng sưng thành cục lớn nè.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu đưa tay sờ một phát, quả thực sau gáy hắn hơi u lên.
Vương Siêu thuận thế giật lấy túi hành lý của cậu, bảo, “Em xem đã trễ vậy rồi, ngày mai hãy chuyển, em ngủ với anh một tối nữa đi.”
Hắn lại cợt nhả, đúng là tiện đến bó tay.
Tạ Trúc Tinh, “…” Cụng vẫn còn hơi nhẹ.