Đọc truyện Peter Pan Và Cinderella – Chương 116: Chỉ có bạn đoán không được! (Thượng)
Hôm nay khí trời quang đãng rất đẹp, sáng sớm mặt trời đã chói chang.
Tạ Trúc Tinh đi chạy bộ về ăn sáng đơn giản, dọn dẹp xong xuôi, chuẩn bị ra khỏi nhà tới sân bay đón Vương Siêu từ Thượng Hải về.
Vương Siêu đi Thượng Hải tham gia một hoạt động thời trang, con hàng này vẫy vùng trong giới thời trang rất được, mới vừa ký hợp đồng đại ngôn khu vực Trung Quốc cho một nhãn hiệu đồng hồ xa xỉ quốc tế.
Còn Tạ Trúc Tinh năm nay thuận lợi chuyển hình tấn công mảng điện ảnh, cơ bản chỉ hoạt động với thân phận diễn viên, không phát hành album hoặc single nữa. Trước đây không lâu cậu với vừa đóng máy một bộ phim, đang trong thời gian nghỉ ngơi.
Đi ra chờ thang máy thấy còn phải đợi một lát, cậu quay ngược về tiện tay cầm túi rác đi bỏ.
Bọn họ vẫn đang ở trong căn nhà trước đây. Tối hôm qua trước khi ngủ gọi điện thoại, Tạ Trúc Tinh kể cho Vương Siêu nghe mấy ngày nay đang xem nhà mới, tìm được chỗ thích hợp thì đổi căn to hơn chút. Chưa bàn tới mấy cái khác, ít nhất cũng phải tìm chỗ nào có hai nhà vệ sinh, nếu không Tết năm nay cha mẹ cậu tới bốn người lại phải xếp hàng đi WC.
Xuống lầu bỏ rác xong cậu móc chìa khoá ra định đi lấy xe, bỗng nghe đằng sau vang lên một tràng tiếng bước chân hỗn loạn, lập tức đề cao cảnh giác, chưa kịp phản ứng đã bị hai người đè lại hai bên trái phải, là hai anh chàng vai u thịt bắp cao một mét tám lăm trở lên, đều mặc vest đen đeo kính râm, nét mặt lạnh lùng.
… Tình huống gì đây?!
Tạ Trúc Tinh giãy giụa theo bản năng, hai ông anh kia đâu ngờ nhìn cậu tuy gầy mà sức lực lại lớn như vậy, xém chút bị đẩy ra, người bên trái vội vàng thấp giọng nói, “Chúng tôi là “Chỉ có bạn đoán không được!””
Tạ Trúc Tinh, “…”
“Chỉ có bạn đoán không được!” là gameshow chiếu mạng mới nhất của Lương Tỉ.
Chương trình này đã lên sóng một tập, nhiệt độ trên internet rất cao, Tạ Trúc Tinh có xem qua.
Khách mời kỳ thứ nhất là ông trùm tài chính xếp thứ mười một danh sách những người giàu nhất nội địa Trung Quốc, ba ruột của Lương Tỉ đại đại.
Lương Tỉ hẹn ba hắn đi ăn cơm, đợi ba hắn vào phòng riêng rồi, tổ tiết mục bên ngoài lập tức khua chiêng gõ trống hành động, sử dụng màn sân khấu và kỹ thuật ánh sáng “cải tạo” đại sảnh nhà hàng về lại giống thập niên 90, diễn viên quần chúng cũng thay quần áo của thập niên đó. Ba Lương trong phòng chờ mãi không thấy thằng con tới bèn ra ngoài xem thử, lập tức “xuyên không” trong tiếng nhạc nền Hẹn ước 1998. Lương Tỉ còn bỏ công tìm một học sinh trung học mặt mũi khá tương tự mình đeo cặp sách vào tìm ba. Tất cả hoà với nhau, không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng chủ đề tình thân và tình thương của cha cùng thăng hoa.
Tập này được hưởng ứng nhiệt liệt. Nghe nói khách mời sắp lên sóng tập hai là một nữ thần Hồng Kông vắng bóng đã lâu.
Lúc này Tạ Trúc Tinh mới nhớ ra, mấy hôm trước trong khi bàn công việc với cậu, người đại diện có vô tình hay cố ý đề cập đến chuyện “đúng lúc dạo này hai người các cậu đều không có việc gì, hay là tham gia gameshow nào đó đi.”
Cậu liền phối hợp làm như giãy không ra, bị đeo bịt mắt vào áp giải lên xe đối phương.
Cậu nhớ người đại diện nói là “hai người các cậu”, vậy Vương Siêu bên kia cũng chạy không thoát.
Tạ Trúc Tinh hơi lo lắng cho Vương Siêu, nếu vừa xuống máy bay đã bị “bắt cóc” thế này, đồ ngốc kia tưởng thật có khi sẽ làm náo loạn cả sân bay mất.
Ai ngờ đồ ngốc mà cậu lo lắng lại đang hí ha hí hửng ngồi xe chạy theo sau bọn họ, còn khoe khoang đắc ý với Lương Tỉ, “Em đã nói là hai ông anh kia của anh không ổn đâu, Tiểu Tạ biết võ, hai người sao khống chế được ẻm.”
Lương Tỉ cười đáp, “Đúng là không nghĩ tới, tao còn mong cậu ấy sẽ bị giật mình, như thế này sợ là hơi không thú vị.”
Vương Siêu lơ đễnh, “Em ấy biết cũng không sao, anh xem hồi nãy ẻm diễn tốt ghê, đặc biệt biết cách phối hợp với yêu cầu của tổ tiết mục. Hơn nữa chỉ cần ẻm đoán không được là em hợp tác với bọn anh chơi khăm ẻm, hậu kỳ cắt lại cho thật khéo, hiệu quả cuối cùng nhất định rất tốt.”
Lương Tỉ liếc mắt nhìn hắn, “Hi vọng vậy.”
Trước tiên Tạ Trúc Tinh bị dẫn tới một cái kho lạnh, phải trốn khỏi mật thất, đề bài đều có độ khó nhất định, mất một đống công sức cuối cùng mới ra ngoài được, bị lạnh đến mức trên lông mày kết một lớp sương.
Rồi lại bị mang đi leo núi trong nhà, dù thể lực cậu tốt tới đâu thì cũng là người mới tập chơi, mệt vô cùng thì chưa nói, ngón tay còn bị thương một chút, sau khi xuống mặt đất vẫn luôn xoa xoa ngón tay, mỗi lần xoa đều cau mày.
Vương Siêu trong xe không làm đạo diễn nữa, chẳng buồn tránh ống kính mà nhao nhao với Lương Tỉ, “Anh đâu có nói sẽ khổ cực như vậy đâu! Nếu anh nói trước sẽ thế này thì em không cho em ấy tới đâu.”
Lương Tỉ vắt chân uống trà, đáp, “Mày còn không nỡ, nếu lên sóng thì cậu ấy hút được thêm bao nhiêu fan? Vừa có đầu óc vừa có thể lực, không riêng gì mấy cô bé mê đắm đến điên đảo tâm hồn, cả nhóm tiểu gay cũng phải gào khóc cho xem.”
Vương Siêu ngẫm lại, cũng đúng. Điện ảnh tuy địa vị cao nhưng lại không được biết đến rộng rãi bằng phim truyền hình, càng không hút fan nhanh như gameshow, từ khi Tạ Trúc Tinh tập trung làm diễn viên, địa vị dù cao lên nhưng độ đề tài lại kém trước đây rất nhiều.
Lương Tỉ nói, “Tao nghe anh mày kể rồi, Tiểu Tạ vốn muốn đi diễn Spiderman, tại mày la hét sợ cậu ấy nổi quá sẽ đá mày nên cậu ấy mới từ chối, nếu lúc đó mà nhận thì tốt rồi.”
Vương Siêu phản bác, “Spiderman gì? Nếu là Spiderman thiệt mà em lại không cho ẻm đóng hả?”
Lương Tỉ nói tiếp, “Còn hồi mùa xuân năm nay nữa, Amazing Race bản châu Á muốn mời hai đứa mày cùng tham gia, có phải là mày sợ chương trình kia quá mệt nên rốt cuộc cũng không đi? Bên chương trình ký với Quý Kiệt và Trình Diệu, hai đồng đội cũ của mày trước đây thì kém xa mày với Tạ Trúc Tinh, từ khi tham gia show này coi bộ cũng sắp bắt kịp rồi.”
Vương Siêu lại lý do, “Không phải em sợ mệt đâu, lúc đó em vẫn chưa trắng lại chứ bộ, không muốn mất mặt xấu hổ nên mới không tham gia.”
Lương Tỉ nói, “Ai thèm quan tâm tới lý do, không cần biết mày sợ mệt hay là sợ đen, mày nói coi, có phải suốt ngày mày toàn kéo chân Tiểu Tạ không?”
Vương Siêu chẳng nói tiếng nào, hầm hừ, nhìn chằm chằm vào Tạ Trúc Tinh vẫn đang xoa xoa ngón tay trên màn hình camera theo dõi.
Tạ Trúc Tinh nói gì đó với người bên cạnh, tắt máy quay đi vệ sinh.
Lương Tỉ nghe một cú điện thoại xong cũng nói với Vương Siêu, “Tao ra ngoài chút, mày tiếp tục theo dõi kỹ càng đi.”
Vương Siêu mất tập trung “Ừ” một tiếng.
Lương Tỉ đi mất.
Vương Siêu cầm lấy bộ đàm nói với biên kịch bên kia, “Chỗ các cậu có mang theo mấy thứ như thuốc xịt Vân Nam Bạch dược không? Trước đây Tiểu Tạ nhảy từng bị thương đầu ngón tay, tôi thấy em ấy xoa nãy giờ, chờ em ấy ra khỏi nhà vệ sinh cậu hỏi xem có phải đụng đến vết thương cũ không?”
Biên kịch đáp lời, “Được.”
Biên kịch chưa nói xong cửa sổ xe đạo diễn đã bị gõ cốc cốc.
Tài xế hạ kính xe xuống, bên ngoài mà một chú công an, tài xế còn tưởng đâu ở đây không được dừng xe, lập tức nói, “Đi ngay bây giờ.”
Kết quả chú công an lại rút giấy chứng minh ra, nghiêm túc nói, “Chúng tôi nhận được điện thoại báo công an, nói ở đây xảy ra một vụ bắt cóc, tất cả mọi người xuống xe.”