Perfect Game - Trò Chơi Hoàn Hảo

Chương 8


Bạn đang đọc Perfect Game – Trò Chơi Hoàn Hảo: Chương 8

Sau khi nó đi ngủ, a đi gặp Hoàng Thiên Mih(pệh viện này dưới sự quản lý của gđ cậu). Tại 1 nơi đầy hoa, tiếg ve hoà quyện vs tiếg chim làm tâm hồn 2ng kó chút mug lug.
-tôi ns lại. Nếu kòn gặp e tôi 1lần nữa thì kậu k xog vs tôi đâu. A ns nhẹ nhàg nhưg kũg khiến cậu sợ hãi.
-e gái. Ý a là cô đó là e gái a? Cậu ngơ ngác
-thì sao? Ch đó k liên quan đn cậu.
-tôi cỉ mún hỏi thế thôi. Nhưg a có thể cho tôi pít tại sao cô ấy lại nt đk. K?
-cậu k kần pít.
-có thể ns cho tôi pít đk k. Giọg ns cậu nhỏ nhẹ
như ma xui, a nge lời cậu kể hết mọi ch ra. Nc mắt a rưg rưg. Quen a khá lâu, cậu kũg hiểu ít nhiều t.c của a. A là con ng sốg nội tâm nhưg a lạh lùg, k pao h khuất phục trc hoàn kảh nào, thế mà h đây, a khóc. Củg đúg thôi, a khóc cỉ vì ng e gái y qúy of mìh. Cậu lại gần, vỗ về pờ vai rộg của a
-tôi tin, cô ấy sẽ vượt qua đk.
-cậu ngĩ câu là ai. Tôi ns rồi, cậu nên tráh xa e tôi ra, k thì đừg tráh. A lau nc mắt rồi tút lại vẻ lạh lùg, đứg dậy pỏ đi
-a Tuấn, tôi có thể gíup Mỹ Anh. Cậu hét lên khi thấy póg a khá khuất
-cậu ns j? Giúp? Giúp cách nào?
-a có thể tin tưởg vào tôi. Tôi sẽ giúp cô ấy vượt qua.
-cậu ns thật chứ. Như nge nhầm, a hỏi lại.

-thật. Tôi ns đk là làm đk. Cậu qủa quyết
-lần này, tôi tin tưởg cậu. Nhưg nếu cậu làm nó tổn thươg lần nữa tôi sẽ k tha cho cậu đâu. Ns rồi a pc chậm rãi
-hãy tin ở tôi. Cậu hét vọg ra
K hỉu sao cậu lại nhận cái nhiệm vụ quan trộg này. Ma xui, qủy thối j mà lại giúp cái cô nàg khih ng đó chứ. Nhưg lỡ mạh mồm rồi thì phải làm chứ sao. K làm đk thì k phải là Hoàg Thiên Mih.
Dập phắt suy ngĩ, cậu đứg dậy, đi đn phòg nó. Gõ cửa nhẹ nhàg nhưg chẳg thấy ns năg j, cậu đẩy cửa phòg rồi tiến lại giườg nó
-a à? Nó ns khi nge thấy tiếg độg
-k, tôi đây. Cậu tl
-a là ai? A tôi đâu?
-a cô đi có chút việc rồi. Còn tôi là ng cô gặp lúc ság
-là a sao? A đi đi, tôi k mún gặp a. Đi đi. Nó đuổi
-mỹ Anh, nge tôi ns đã.
-sao a pít tiên tôi. A đi đi. Tôi k mún gặp a. Đi mau
-cô nghe tôi ns. Cô phải pìh tĩh, ch qua rồi. Cô k nên đau pùn nữa. Dù cô k còn đôi mắt nhưg cô còn..
-im ngay. A là j của tôi mà ns như thế. A đi ra ngay. Nó hét lên

-Mỹ Anh..
-đi ra. Nó qủa quyết
ns rồi, cậu bc ra trog lòg k thoát khỏi bực tức. Cô pé này, có lòg tốt giúp cô mà k chấp nhận. Hừm. Tức qúa.
Còn nó thì ngồi ôm mặt khóc. Nó nhớ pố, ng pố mà nó y thươg nhất h k còn. Nó k mún chấp nhận số phận. Thà nó cùg chết cùg pố còn hơn ôg để nó cô đơn trên thế gian này 1mìh. Rồi nó quay sag trách mìh. Nếu lúc đó nó k để pố hôn thì h pố cũg k như vậy.
Rồi 1con ng pc vào phòg nó. Nó nge thấy tiếg pc chân rồi hét lên
-tôi đã pảo a rồi. Đi mau. Tôi k mún gặp a. Đi đi. Nó mất pìh tĩh.
-Mỹ Anh, a đây. E pìh tĩh đi. Ng đó ns
-a 2 à?
-ứ. E sao thế? Có ch j à?
-k..k ạ
-à. Lúk nãy có ai đn gặp e k?
-ai? K. À có. Sao thế a?
-cậu ns j vs e k?
-k ns đk j thì e đuổi đi rồi. Sao a pít. Thật ra, cậu ta đn đây làm j?
-sao e lại đuổi đi. Cậu đn giúp e mà.
-e k kần ai giúp kả. Lần sau a k kần tìm ng để giúp e đâu. k mún
-e…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.