Bạn đang đọc Perfect Game – Trò Chơi Hoàn Hảo: Chương 18
-ừ. E tôi mất do tai nạn khi đi chơi với lớp. Tâm nguyện cuối cùg của nó là đc hiến giác mạc cho ng mù. Nhưg mẹ tôi k cịu, bà k mún con mìh ra đi khi k có đôi mắt nhưg vì nó nhất quyết nên bà đàh chấp nhận.
-vậy sao a bít ng đc ắt là tôi.
-tôi nge giám đốc bệh viện ns ng đc ắt là ng nhà Trần Thị.
-ồ. Thế thật trùg hợp. Vậy tôi phải đến nhà để cảm ơn gđ a mới đc
-ờ…
-sao? K đc à?
-ừ. Đc nà
Rồi Lâm dẫn nó đến nhà a, nhưg khổ nỗi là bà mẹ Lâm k mún gặp nó vì nó đag mag trên mìh đôi mắt của ng con bà yêu quý
-cô đi đi. Tôi k mún nhìn thấy cô. Sao cô lại có đôi mắt của Quân đc chứ. Đi đi. Mẹ Lâm cầm giỏ hoa qủa nó mua ném ra ngoài k thươg tiếc(eo. K ăn thì úp ăn ci.hx) rồi đuổi nó ra khỏi nhà
-thôi, cô về đi, mẹ tôi đau bùn lắm. Quân là ng mẹ yêu nhất mà. Bà k mún hìh ảh Quân cứ mãi hiện lên trog bà. Cô thôg cảm. Lâm ns nó
-ừ. Thế vậy tôi xin phép. Nói bác tôi cám ơn gđ nhiều nhé.
Nói rồi nó bc ra về, tâm trạg nó bây h phải ns là j nhỉ. Bùn à, tất nhiên. Chán à, có phần. Đau k, rất đau. Nó bít mẹ Lâm đau khổ ntn. Nó cũg đã như bà, mất bố, nó đã từg k mún sốg nữa. Nhưg nó đc m.n quan tâm, giúp đỡ nên đc như bây h nó rất cám ơn m.n. Nó thầm cám ơn Hồg Quân, nó có thể nhìn thấy là do cô. Thầm chúc cô sốg hạh phúc ở thế giới bên kia.
Rồi nó lại tiếp tục đi dạo, k hiểu sao, nó lại dừg lại ở nhà thờ. Đúg, nó là người Thiên Chúa Giáo là 1 Kitô hữu, ấy vậy mà nó bỏ Chúa đã lâu lắm rồi. Lúc còn nhỏ, có ch j nó cũg vào tâm sự vs Chúa, khi ns hết all mọi chuyện, nó thấy tâm hồn thah thản. Bi h cũg vậy, nó tiến vào nhà thờ, làm dấu tháh rồi quỳ xuốg, nói hết lòg mìh cho Chúa. Rồi đột nhiên nó nge tiếg dày đi trên sàn quay lại thì đó là Cha xứ.
-con đag có ch bùn
-vâg thưa cha. Nó lễ phép
-con k nên bùn. Cuộc sốg của chúg ta được Chúa sắp đặt. Chúa yêu thươg chúg ta, Chúa sẽ k để con chiên của mìh phải đau khổ đâu. Con hãy tin vào Chúa.
-vâg. Con tin thưa cha.
Ra khỏi nhà thờ, nó thầm mỉm cười. “cha ns đúg, Chúa luôn ở bên cạh mìh, Chúa sẽ giúp mìh vượt qua mọi khó khăn. Hay tin ở Chúa”. Nó nắm chặt lấy tràg hạt mà lòg thầm ngĩ. Rồi nó có điện thoại “của s Ly”
-s à, có ch j vậy? Nó hỏi giọg vui tươi.
-e ở đâu đây? Về ngay, a Tuấn có ch rồi! Giọg s gấp gáp
-ch j hả s?? Nó lo lắp
-tút..tút…
Lo lắg, hồi hộp, nó bắt taxi trở về nhà.
-tôi là đội trưởg cục phòg chốg ma túy quốc gia. Ng mặc áo cảh sát đưa bảg tên ra gt
-có ch j vậy thưa ngài cảh sát trưởg. A nó lo lắg
-có ng báo với chúg tôi rằg thiếu gia tàg trữ ma túy.
-sao..sao lại có ch đó đc. Con trai tôi k bao h làm như thế? Mẹ nó cũg k kém.
-đúg. K thể như thế đc. Các ôg có lầm k. Nó từ đâu chạy vào.
-vậy thì chúg tôi có thể khám xét. Ôg cs ns
-dĩ nhiên. Nếu k có, ôg phải trả giá khi xúc phạm đến Trần Thị. A nó tự tin
-vâg. Khám xét đi. Ôg cs ra lệh.
Sau 1lúc khám xét, 1a cảh sát chạy ra tay cầm theo 1khối chữ nhật màu trắg.
-thưa cs trưởg, tôi tìm thấy cái này trên giá sách của cậu Tuấn
Cầm báh màu trắg trên tay, ôg cs ns
-thế nào ôg chủ tươg lai của Trần Thị, nói đc j nữa k?
-tôi..tôi..k làm. A nó lắp bắp.
-bắt a ta lại, đợi ngày xử án. Ôg cs ra lệh
-KHÔNG. Mẹ nó hét lên rồi ngất đi.
-mẹ..mẹ tỉh dậy đi. Mẹ sao thế. Gọi xe cấp cứu ngay. Bà Năm đưa mẹ con xuốg viện, con đi cùg a đến đồn cảh sát. Nó quyết đóan
-vâg thưa tiểu thư.
Rồi nó đến đồn cs nhưg khổ nỗi, vì a nó là tội phạm do cục phòg chốg ma tuý Quốc gia bắt nên k đc thăm nom, hay trao đổi j. Chỉ chờ ngày xử án. Nó lê bàn chân quay ra về, rồi chợt nhớ đến mẹ, nó phóg xe nhah đến bệh viện.
-mẹ con..mẹ con sao rồi bà Năm. Nó lo lắg
-mẹ con đag phẫu thuật. Bà Năm buồn bã.
1tiếng
2tiếng
3tiếng
Bs bước ra..
-2ng là người nhà bệh nhân?
-vâg ạ. Mẹ cháu sao rồi bs