Bạn đang đọc Perfect Game – Trò Chơi Hoàn Hảo: Chương 11
-ai cũg mừg thay con cả. Mẹ nó vuốt ve mái tóc nó
Thế là cả bữa ăn hôm đó tràn ngập niềm vui, tiếg cười
Cuối cùg, nó cũg đã thấy đc, ôg trời quả thật k phụ nó.
Hôm nay là ngày cuối cùg sau khi nó đc hiến giác mạc. M.n đều tập trug tại phòg bệh nó để tháo băg. Ôg bs Trần cẩn thận gỡ miếg băg thắt nút rồi nhah chóg thaó hết dải băg xug quanh mắt nó. Nó từ từ mở mắt ra rồi cất tiếg gọi
-mẹ, anh!
Ai nấy đều vui mừg, cuối cùg nó đã thấy đc rồi. Duy chỉ 1ng là bùn
-Mỹ Anh. E bít ai đây k? A nó cỉ vào Mih
-nhìn rất quen. Nó đáp câu gọn lẹ
-cái con điên này. Mày k bít thời gian qua ai chăm sóc mày à. Câu ta là Thiên Mih đấy! A gõ vào đầu nó
-Thiên Mih. Á. Tớ xl. Tớ k bít là cậu. Trc khi tớ ntn đã gặp cậu lần nào đâu. Tớ xl
-k có j. Tớ k trách cậu đâu. Mih lại vuốt ve mái tóc của nó.
M.n đã về gần hết, trog phòg cỉ còn nó và Mih.
-Mỹ Anh này. Sau khi khoẻ, cậu có đi hoc nữa k? Mih hỏi nó
-tất nhiên rồi. Phải học chứ. Nhưg tớ ngỉ hoc lâu rồi k pít có sao k?
-vậy thì chuyển qua trườg LP học cùg tớ đi? Tớ dạy kém cho, k mất tiền gia sư đâu. Hi2
-đc k thế? Nó ngi ngờ
-tất nhiên rồi. Ngi ngờ tớ à?
-vậy tớ đồg ý. Hì
-ôh zê