Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 6: Một người bạn cũ – con ma – tới thăm


Đọc truyện Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan – Chương 6: Một người bạn cũ – con ma – tới thăm

Sáng hôm sau sau bữa ăn sáng. Tôi kể cho Grover về giấc mơ. Chúng tôi ngồi trong bóng râm quan sát các thần rừng đuổi theo các nữ thần cây trong tuyết. Các nữ thần cây hứa sẽ hôn các thần rừng nếu họ bị bắt, nhưng họ thường chẳng bao giờ chịu thực hiện điều đó. Thông thường thì các nữ thần cây sẽ biến thành một cái cây phủ tuyết, và thần rừng tội nghiệp sẽ đâm đầu vào cái cây và bị cả đống tuyết phủ lên người.

Khi tôi kể cho Grover về cơn ác mộng, cậu ấy bắt đầu nhịp ngón tay trên đôi chân lông lá của mình.

“Trần của một cái động đổ sụp vào người cô ấy à?” cậu ta hỏi.

“Đúng vậy. Điều đó có ý nghĩa quái quỷ gì nhỉ?”

Grover lắc đầu. “Tớ không Rõ, nhưng sau những gì Zõe mơ thấy..”

“Whoa. Cậu nói sao? Zõe cũng mơ thấy như thế à?”

“Tớ – Tớ không biết Rõ cho lắm. Khoảng ba giờ sáng cô ấy về đến Nhà Lớn và yêu cầu được nói chuyện với bác Chiron. Trông cô ấy có vẻ rất kinh hãi.”

“Đợi đã, sao cậu biết được điều này?”

Grover đỏ mặt. “Tớ gần như cắm trại bên ngoài nhà nữ thần Artemis.”

“Để làm gì?”

“Chỉ để, cậu biết đấy, gần họ thôi mà.”

“Cậu là kẻ bám đuôi có móng.”

“Không phải thế! Dù sao, tớ cũng đã đi theo cô ấy đến Nhà Lớn và trốn vào một bụi rậm để quan sát mọi thứ. Cô ấy thực sự rất buồn bực khi anh Argus không cho cô ấy vào. Đó có vẻ là một cảnh nguy hiểm.”

Tôi cố tưởng tượng ra sự việc. Argus là đội trưởng đội bảo vệ ở trại – một anh chàng tóc vàng hoe to lớn có mắt được gắn khắp người. Anh ấy hiếm khi ra mặt trừ hi xảy ra chuyện gì thực sự nghiêm trọng. Tôi không muốn đặt cược vào một cuộc chiến đấu giữa anh ấy và Zõe Nightshade.

“Cô ấy nói gì?” Tôi hỏi.

Grover cau mày. “Ừm, cô ấy thường nói chuyện rất cố hủ một khi cô ấy bực mình, vì thế tớ thấy hơi khó hiểu. Nhưng đại loại là điều gì đó về việc nữ thần Artemis đang gặp nguy hiểm và cần đội Thợ Săn giúp đỡ, và sau đó cô ấy gọi anh Argus là gã óc bã đậu… Tớ nghĩ chắc cái tên đó cũng không hay ho gì. Và sau đó anh ấy gọi cô ấy là..”

“Whoa, từ từ đã nào. Làm sao mà nữ thần Artemis gặp rắc rối được?”

“Tớ… ừm, cuối cùng thì bác Chiron cũng bước ra với bộ pijama trên người và cái đuôi ngựa cuốn trong mấy cái lô uốn và..”

“Bác ấy cuốn lô vào đuôi à?”

Grover lấy tay che miệng:

“Xin lỗi,” tôi nói. “Tiếp tục đi.”

“Ừ. Zõe nói cô ấy cần có chỉ thị để rời trại ngay lập tức. Bác Chiron từ chối. Bác ấy nhắc nhở Zõe là họ sẽ phải ở đây cho đến khi nào họ nhận được lệnh từ nữ thần Artemis. Và cô ấy nói là…” Grover nuốt nước miếng. “Cô ấy nói “Làm sao chúng tôi có thể nhận lệnh từ nữ thần Artemis nếu nữ thần Artemis còn không thấy đâu?”

“Không thấy đâu nghĩa là sao? Cô ấy bị lạc cần người chỉ đường à?”

“Không. Mất tích. Bị bắt. Bắt cóc.”

“Bắt cóc?” Tôi cố suy nghĩ về cái điều vừa nghe. “Lại có ai đó bắt cóc được một nữ thần bất tử à? Điều đó có thể xảy ra sao?”

“Ừ, đúng vậy. Điều này đã xảy ra với nữ thần Persephone rồi.”

“Nhưng cô ấy hình như là nữ thần của các loài hoa thì phải.”

Grover trông như thể vừa bị xúc phạm. “Nữ thần của mùa xuân.”

“Gì cũng được. Nữ thần Artemis mạnh mẽ hơn nhiều. Ai có thể bắt cóc cô ấy? Và tại sao?”

Grover lắc đầu đau khổ. “Tớ không biết. Kronos?

“Hắn không thể có sức mạnh như vậy được một lần nữa, đúng không?”

Lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy Kronos, hắn đã bị tan ra thành hàng vạn mảnh nhỉ. Ừm… chúng tôi vẫn chưa thực sự nhìn thấy hắn. Vài nghìn năm trước, sau cuộc đại chiến giữa các thần khổng lồ Titan và các vị thần, các đấng bất tử trên Đỉnh Olympus đã đem hắn ra cắt lát bằng chính lưỡi hái của hắn. Thi thể hắn được vứt ở Tartarus, một nơi giống như cái thùng rác không đáy của các vị thần vứt xác kẻ thù. Hè hai năm trước, Kronos đã bẫy chúng tôi đến ngay vành miệng của Tartarus và suýt nữa kéo chúng tôi vào đó. Sau đó hè năm ngoái, trên con tàu ma quỷ của Luke, chúng tôi đã thấy một cỗ quan tài bằng vàng nơi Luke nói hắn đang triệu hồi chúa tể các vị thần khổng lồ Titan khỏi địa ngục, từng chút từng chút một, mỗi khi có một người mới theo phe chúng. Kronos có thể ảnh hưởng đến con người bằng những giấc mơ và lừa gạt họ. Nhưng tôi không nghĩ hắn có thể thắng được nữ thần Artemis về mặt thể chất, nếu hắn vẫn còn trong hình dạng một đống phân bón như vậy.

“Tớ không biết,” Grover nói. “Tớ nghĩ nếu Kronos đã biến hình thì thế nào cũng có người biết. Các vị thần sẽ càng lo lắng hơn. Nhưng tớ vẫn thấy kì quặc, cậu mơ thấy ác mộng cùng một đêm với Zõe. Nó gần giống như…”


“Chúng có liên quan đến nhau,” tôi nói.

Ngoài bãi cỏ lạnh cóng, một thần rừng vừa phanh cái két bằng bộ móng guốc khi đang đuổi theo một nữ thần cây tóc đỏ. Cô ta cười khúc khích và giơ cánh tay ra trong khi anh ta chạy về phía cô. Pop! Cô biến thành một cây thông Scotland và anh ta hôn nhanh lên cành cây.

“À, đó là tình yêu,” Grover mơ màng nói.

Tôi nghĩ tới cơn ác mộng của Zõe, cô ấy mơ thấy chỉ sau tôi vài giờ.

“Tớ phải nói chuyện với Zõe,” tôi nói.

“Ừ, trước khi cậu làm vậy… ” Grover lấy từ trong tuí áo khoác ra một vật gì đó. Đó là một tờ giấy gấp làm ba trông như một tờ quảng cáo địa điểm du lịch. “Cậu nhớ những gì cậu đã nói chứ – thật là kỳ quặc khi đám Thợ Săn xuất hiện tình cờ ở Westover Hall, cậu nhớ không? Tớ nghĩ có lẽ họ đang do thám chúng ta.”

“Do thám chúng ta? Ý cậu là sao?”

Cậu ta đưa cho tôi tờ quảng cáo. Nó nói về đội Thợ Săn cuả nữ thần Artemis. Trong đó viết, MỘT SỰ LỰA CHỌN KHÔN NGOAN CHO TƯƠNG LAI CỦA CÁC BẠN! Bên trong là các hình ảnh của Đội Thợ Săn đang săn bắn, đuổi theo quái vật và bắn cung. Có một số từ được viết hoa như: Lợi Ích đối với Sức Khỏe, Bất Tử và Ý Nghĩa của nó với Các Bạn! Và Một Tương Lai không có Đàn Ông!

“Tớ tìm thấy nó ở ba lô của Annabeth,” Grover nói.

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. “Tớ không hiểu.”

“Ừ, tớ nghĩ… có thể Annabeth đang cân nhắc về chuyện tham gia hội Thợ Săn.”

***

Tôi rất muốn nói rằng tin đó cũng bình thường đối với tôi.

Nhưng sự thực là tôi muốn siết cổ hết lũ Thợ Săn đó từng đứa từng đứa một. Hầu hết cả ngày tôi cố làm mình bận rộn, nhưng tôi lo cho Annabeth muốn chết. Tôi đi học ném lao, nhưng người phụ trách ở nhà thần Ares đã cho tôi cuốn gói, sau khi tôi bị phân tâm và ném cây lao vào mục tiêu trong khi anh ta vẫn còn lảng vảng ở đó. Tôi đã xin lỗi về lỗ thủng trên quần anh ta, nhưng anh ta vẫn cho tôi nghỉ.

Tôi tới thăm chuồng ngựa thần, nhưng Silena Beauregard ở nhà nữ thần Aphrodite đang cãi nhau với một trong các Thợ Săn, và tôi quyết định sẽ không dây vào.

Sau đó, tôi ngồi trong chiếc xe ngựa trống huếch và hờn dỗi. Dưới bãi tập bắn cung, bác Chiron đang luyện bắn trúng mục tiêu. Tôi biết bác ấy là người tốt nhất để tôi nói chuyện. Có thể bác ấy sẽ cho tôi vài lời khuyên, nhưng cái gì đó đã ngăn tôi lại. Tôi có cảm giác rằng bác Chiron sẽ cố gắng bảo vệ tôi, giống như bác ấy vẫn thường làm. Có thể bác Chiron sẽ chẳng nói cho tôi mọi điều bác ấy biết.

Tôi nhìn qua hướng khác. Trên đỉnh Đồi Con Lai, ngài D và Argus đang cho chú rồng con canh gác Bộ Lông Cừu Vàng ăn.

Sau đó tôi chợt nghĩ. Không có ai ở trong Nhà Lớn cả. Có một người khác… một thứ gì khác có thể dẫn đường cho tôi.

Máu sôi lên bên tai khi tôi chạy vào nhà và đi lên gác mái. Tôi mới chỉ làm việc này một lần trong đời, và tôi vẫn còn gặp phải ác mộng vì nó. Tôi mở cánh cửa lật và bước vào phòng gác mái.

Căn phòng tối, phủ đầy bụi và lộn xộn những rác rưởi, giống như trong trí nhớ của tôi. Có những chiếc khiên với vết cắn của bọn quái vật và những thanh kiếm cong vẹo in hình đầu của bọn quỷ và một mớ thú nhồi trông giống hình một nữ yêu quái và một con mãng xà màu vàng cam nhồi bông.

Ở phía cửa sổ, ngồi trên một chiếc ghế đẩu ba chân là xác ướp của một bà già trong chiềc váy hippie nhuộm màu loang lỗ. Đó là Nhà Tiên Tri.

Tôi bước lại phía đó. Tôi đợi làn khói xanh lan ra từ miệng xác ướp, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

“Chào,” tôi nói. “Ừm, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi cau mày vì câu hỏi ngu ngốc của mình. Làm sao có cái gì xảy ra với một xác chết trên gác mái cơ chứ? Nhưng tôi biết linh hồn của Nhà Tiên Tri vẫn quanh quẩn ở đâu đây. Tôi có thể cảm nhận được sự lạnh giá trong căn phòng, như một con rắn đang cuộn tròn ngủ.

“Tôi có một câu hỏi,” tôi nói to hơn một chút. “Tôi cần biết về Annabeth. Làm sao tôi có thể cứu cô ấy đây?”

Không có câu trả lời. Ánh mặt trời chiếu chênh chếch qua khung cửa sổ bẩn thỉu của căn gác mái, làm cho các hạt bụi nhảy nhót trong không trung.

Tôi đợi thêm một lúc.

Rồi tôi tức giận. Tôi bị một cái xác ướp qua mặt.

“Được rồi,” tôi nói. “Tốt thôi, tôi sẽ tự tìm ra.”

Tôi quay lại và đâm sầm vào một cái bàn lớn chứa đầy đồ lưu niệm. Trông nó lộn xộn hơn cả khi tôi đây lần trước. Các anh hùng cất giữ đủ thứ ở đây – những chiến lợi phẩm mà họ không muốn giữ trong nhà của họ nữa, hoặc những thứ khơi lại cho họ nhiều kỷ niệm đau lòng. Tôi biết Luke đã cất một cái móng rồng ở đâu đó quanh đây – cái móng đã cào xước mặt anh ta. Có một chiếc cán kiếm gãy, trên nhãn viết là: Thanh kiếm gãy khi Lervy bị giết 1999.

Sau đó tôi để ý một chiếc khăn quàng cổ lụa mà hồng với một mảnh giấy dính trên đó. Tôi nhặt cái nhãn lên và cố đọc những gì viết trong đó.

KHĂN QUÀNG CỦA NỮ THẦN APHARODITE

Được tìm thấy ở Waterland, Denver, Co.,


Bởi Annabeth Chase và Percy Jackson.

Tôi chằm chằm nhìn cái khăn. Tôi đã quên hẳn về nó. Đã hai năm rồi, Annabeth đã giằng cái khăn khỏi tay tôi và nói một câu gì đó, hình như là Ôi, không ma thuật của tình yêu không dành cho cậu!

Và tôi cứ nghĩ là cô ấy đã ném nó đi. Và hoá ra nó ở đây. Cô ấy đã luôn giữ nó? Và tại sao cô ấy lại giấu nó ở căn gác mái này?

Tôi quay sang phía cái xác ướp. Bà ta vẫn không chuyển động, nhưng những mảng sáng tối trên mặt bà ta tạo cho khuôn mặt một nụ cười độc ác.

Tôi vứt chiếc khăn xuống và cố không chạy ới phía cửa ra.

Tối hôm đó sau bữa tối, tôi đã sẵn sàng để đánh bại hội Thợ Săn trong trò chơi cướp cờ. Đó sẽ chỉ là một trò chơi nhỏ. Chỉ có mười ba Thợ Săn, bao gồm cả Bianca di Angelo, và khoảng chừng đó trại viên.

Zõe Nightshade trông vô cùng buồn bã. Cô liên tục liếc bác Chiron một cách đầy phẫn uất, như thể cô không tin rằng bác ấy có thể khước từ cô như vậy. Những Thợ Săn khác trông cũng chẳng vui vẻ hơn gì. Không giống như tối qua, họ không cười đùa, không trêu chọc nhau nữa. Họ ngồi một đống với nhau ở phòng ăn, thì thầm lo lắng khi họ mặc giáp lên. Vài người trong số họ còn có vẻ như vừa khóc xong. Tôi đoán Zõe đã kể cho họ nghe về cơn ác mộng của cô.

Về phía đội chúng tôi, chúng tôi có Beckendorf và hai gã Hephaestus nữa, một số trại viên của nhà thần Ares (mặc dù điều lạ lùng là không thấy Clarisse ở đây), anh em nhà Stoll và Nico đến từ nhà thần Hermes, và một số đến từ nhà nữ thần Aphrodite. Các trại viên thuộc nhà thần Aphrodite cũng tham gia chơi lại là một điều lạ lùng nữa. Bình thường họ vẫn ngồi ngoài, tán chuyện và ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trên dòng sông hoặc bất cứ cái gì có thể, nhưng khi đã đối đầu với đám Thợ Săn rồi thì họ sẵn sàng chiến đấu.

“Ta sẽ cho chúng biết thế nào là “tình yêu vô giá trị”,” Silena Beauregard làu bàu khi đang buộc lại giáp.

Chỉ còn Thalia và tôi.

“Tớ sẽ phụ trách tấn công,” Thalia tình nguyện. “Cậu sẽ phòng thủ.”

“Ồ.” Tôi ngần ngại, vì tôi cũng đang định nói câu y hệt, chỉ là vai trò ngược lại thôi. “Cậu có nghĩ là với tấm khiên của cậu và những thứ khác, cậu phòng thủ sẽ tốt hơn không?

Thalia đã cầm Aegis trên tay, và ngay cả các đồng đội của chúng tôi cũng nể sợ cô ấy, cố gắng không tỏ ra sợ hãi trước cái đầu rắn bằng đồng của Medusa.

“Tớ nghĩ như vậy thì tấn công sẽ tốt hơn,” Thalia nói. “Hơn nữa cậu cũng có kinh nghiệm phòng thủ rồi.”

Tôi không rõ có phải cô ấy đang trêu tôi không. Tôi có một vài kinh nghiệm đau thương trong phòng thủ mỗi khi chơi cướp cờ. Năm đầu tiên của tôi, Annabeth đã đem tôi ra như một miếng mồi, và tôi suýt bị đâm chết bởi những cây giáo và suýt toi mạng bởi con chó săn địa ngục.

“Ừ, không vấn đề gì,” tôi nói dối.

“Tốt.” Thalia quay sang giúp một số nhóc ở nhà thần Aphrodite. Chúng đang luống cuống không biết làm thế nào để mặc giáp mà không làm gãy móng tay. Nico di Angelo chạy tới chỗ tôi cười toe toét.

“Percy, thật là kì diệu!” Chiếc mũ xanh màu lông chim bằng đồng sụp xuống mắt cậu bé, và tấm chắn trước ngực thì to hơn tới sáu số so với kích cỡ người Nico. Tôi tự hỏi không biết hai năm trước khi mới tới đây trong tôi có lố bịch như vậy không. Thật không may, câu trả lời chắc là có.

Nico nặng nhọc giơ thanh gươm lên. “Chúng ta có phải giết đội còn lại không?”

“À… không.”

“Nhưng các Thợ Săn là bất tử đúng không?”

“Với điều kiện là họ không ngã xuống trong trận đấu. Bên cạnh đó…”

“Sẽ thật là kì diệu nếu chúng ta có thể sống lại ngay sau khi bị giết và sau đó tiếp tục chiến đấu và…”

“Nico, không phải đùa đâu. Đây là kiếm thật, nó làm đau được đấy.”

Thằng nhóc chằm chằm nhìn tôi, mặt thoáng vẻ thất vọng. Tôi nhận ta mình vừa nói như mẹ tôi vậy. Ôi, một dấu hiệu chẳng tốt chút nào.

Tôi vỗ vai Nico. “Này, sẽ hay lắm đấy. Đi theo đội đi, và tránh Zõe ra. Chúng ta sẽ có một cuộc chạm trán.”

Móng guốc của bác Chiron nện trên nền phòng ăn.

“Các anh hùng!” bác ấy gọi lớn. “Các bạn đã biết luật chơi! Dòng sông là đường biên giới. Đội xanh là đội của Trại Con Lai sẽ ở cánh rừng phía tây. Đội Thợ Săn của nữ thần Artemis, đội đỏ, sẽ đóng quân bên cánh rừng phía đông. Không được cố ý gây thương tích nghiêm trọng! Tất cả các dụng cụ làm phép thuật được phép sử dụng. Tất cả về vị trí!”

“Hay quá,” Nico thì thầm vào tai tôi. “Những vật làm phép là những cái gì? Em có không?”

Tôi định nói với thằng bé là nó sẽ không có thì Thalia nói. “Đội xanh! Đi theo tôi!”

Họ vui vẻ theo sau. Tôi phải chạy để theo kịp họ và vấp phải khiên của ai đó. Rốt cuộc là trông tôi chẳng giống một người đồng trưởng nhóm chút nào. Giống một gã đần độn hơn.


***

Chúng tôi đặt lá cờ của đội trên đỉnh Nắm tay của thần Zeus. Đó là một đám đá nằm giữa khu rừng phía tây. Nếu bạn nhìn từ đúng hướng, trông nó sẽ giống như một nắm tay khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất. Nhưng nếu các bạn nhìn nó từ những hướng khác thì trông nó chẳng khác gì một đống phân hươu khổng lồ. Nhưng bác Chiron sẽ không để chúng tôi gọi nơi đó là Đống Phân, nhất là nó lại mang tên thần Zeus, người không biết đùa cho lắm.

Dù sao đây cũng là địa điểm thuận tiện để đặt lá cờ. Đỉnh của đống đá đó cao khoảng sáu mét và rất khó trèo, nên lá cờ có thể được nhìn thấy dễ dàng, đúng theo luật chơi, và kể cả luật người gác phải đứng cách lá cờ mười thước cũng chẳng hề hấn gì.

Tôi cho Nico làm nhiệm vụ canh giữ cùng với Beckendorf và anh em nhà Stoll và chắc mẩm rằng cậu bé sẽ không làm vướng chân ai nữa.

“Chúng ta sẽ cho một đội nghi binh bên cánh trái.” Thalia nói với toàn đội. “Silena, cậu sẽ dẫn đầu đội đó.”

“Nhận lệnh!”

“Đem theo Laurel và Jason. Họ chạy rất cừ đấy. Tạo thành một vòng cung lớn quanh đội Thợ Săn, thu hút được càng nhiều người càng tốt. Tớ sẽ dẫn tốp chính vòng sang phải và đánh úp họ.”

Mọi người gật đầu. Nghe có vẻ ổn, và ngữ điệu của Thalia cũng vô cùng tự tin, đến nỗi bạn không thể không tin tưởng vào sự thành công của kế hoạch này.

Thalia nhìn tôi. “Cậu có thêm ý gì không, Percy?”

“Ừ, có. Phải phòng ngự cẩn thận. Chúng ta có bốn người gác, hai trinh thám. Như vậy không phải là nhiều với cánh rừng lớn thế này. Tớ sẽ ở vị trí lưu động, nếu ai cần giúp thì cứ kêu lên.”

“Và không được bỏ vị trí của mình!” Thalia nói thêm.

“Trừ khi các bạn tìm thấy một cơ hội vàng,” tôi thêm vào.

Thalia quạu. “Không được đi đâu hết!”

“Đúng, trừ khi…”

“Percy!” Cô ấy chạm vào cánh tay tôi làm tôi giật nảy người. Mọi người có thể bị giật do tĩnh điện vào mùa đông, nhưng nếu đó là Thalia thì cú giật điện đau thấu xương. Tôi đoán đó bởi cha cô là thần sấm sét. Cô ấy từ sớm đã rất biết cách thêu rụi lông mày kẻ khác.

“Xin lỗi,” Thalia nói, mặc dù nghe giọng chẳng có vẻ gì là xin lỗi cả. “Giờ mọi người đều đã rõ chưa?”

Tất cả gật đầu. Chúng tôi chia thành những tốp nhỏ. Tiếng còi cất lên, và trò chơi bắt đầu.

Nhóm của Silena theo cánh trái biến mất vào rừng. Nhóm của Thalia chờ thêm vài giây, rồi cũng lao vào rừng bên cánh phải.

Tôi chờ đợi chuyện gì đó xảy ra. Tôi trèo lên đỉnh Nắm tay thần Zeus để có cái nhìn toàn cảnh khu rừng. Tôi nhớ đám Thợ Săn đã băng ra khỏi rừng như thế nào khi họ chiến đấu với con Manticore. Và tôi đang chuẩn bị tinh thần cho một cái gì đó tương tự như vậy – một thay đổi lớn nào đó làm cho chúng tôi choáng ngợp. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi nhìn thấy Silena và hai trinh thám. Họ chạy qua một mảnh đất trống, và theo sau là khoảng năm Thợ Săn. Họ đang dẫn đám Thợ Săn sâu vào rừng và cách xa Thalia. Mọi việc có vẻ đang theo đúng kế hoạch. Sau đó tôi lại nhìn thấy một nhóm Thợ Săn nữa đang tiến sang phía phải, cung tên sẵn sàng. Chắc hẳn họ đã phát hiện ra Thalia.

“Chuyện gì đang diễn ra thế?” Nico hỏi và cố trèo lên đứng cạnh tôi.

Đầu tôi đang quay mòng. Thalia sẽ không qua được, nhưng đám Thợ Săn đang bị chia rẽ. Với nhiều quân như vậy ở mỗi cánh, phần trung tâm của họ chắc chắn có sơ hở. Nếu mình chạy nhanh…

Tôi nhìn Beckendorf. “Các cậu có thể tự giữ điểm này không?”

Beckendorf khịt mũi. “Tất nhiên.”

“Tớ sẽ vào rừng.”

Anh em nhà Stoll và Nico mừng rỡ khi tôi chạy như bay qua vạch phân cách.

Tôi đang chạy với tốc độ tối đa và cảm giác thật tuyệt vời. Tôi băng qua nhánh sông và tiến vào địa phận của quân địch. Lá cờ bạc ở ngay trên kia, chỉ có một lính gác, và tên đó thậm chí chẳng nhìn về phía tôi. Tôi nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía phải và phía trái đâu đó trong rừng. Vậy là ổn rồi.

Cuối cùng thì người gác cờ cũng quay lại. Đó là Bianca và Angelo. Cô bé mở to mắt khi tôi va vào cô ấy và Bianca ngã lăn xuống tuyết.

“Xin lỗi nhé!” tôi nói to, Tôi nhổ lá cờ bằng lụa bạc ra khỏi cái cây và đem xuống.

Tôi đã chạy được khá xa, Bianca mới kêu được mọi người giúp đỡ. Tôi đã tưởng mình về đến sân nhà an toàn.

VÚT! Một dây thừng bạc chắn ngang mắt cá chân tôi và được buộc vào cái cây bên cạnh. Một cái dây bẫy, được bắn ra từ một cung tên! Trước khi tôi kịp nghĩ về việc dừng lại thì tôi đã ngã một cú trời giáng, nằm bò ra tuyết.

“Percy!” Thalia hò hét phía bên trái tôi. “Câu đang làm cái gì thế?”

Trước khi cô ấy tới chỗ tôi, một mũi tên đã nổ dưới chân cô ấy và một màn khói màu vàng bốc lên, quấn quanh đội của Thalia. Họ bắt đầu ho và nôn ọe. Tôi có thể ngửi thấy mùi khí ga từ đầu kia khu rừng – mùi kinh khủng của lưu huỳnh.

“Thật không công bằng!” Thalia gắt lên. “Mũi tên bốc mùi như thế là chơi xấu!”

Tôi đứng dậy và chạy tiếp. Chỉ còn vài thước nữa là đến chỗ dòng sông và chúng tôi sẽ thắng. Một loạt mũi tên lao vút bên tai tôi. Một Thợ Săn không hiểu ở đâu bước ra và chém tôi bằng con dao của cô ta, nhưng tôi tránh được và chạy tiếp.

***

Tôi nghe thấy tiếng la hét ở bên phía đội nhà. Beckendorf và Nico đang chạy về phía tôi. Tôi nghĩ họ chạy ra chào đón tôi về, nhưng hóa ra họ đang đuổi theo ai đó – Zõe Nightashade, đang lao về phía tôi như một con báo, né các trại viên một cách dễ dàng. Và cô ta đang cầm cờ của chúng tôi trên tay.

“Không!” Tôi hét lên và tăng tốc.


Tôi chỉ còn cách mép nước hơn nửa mét khi Zõe băng qua biên giới về sân nhà và đâm bổ vào tôi. Đội Thợ Săn reo lên sung sướng. Bác Chiron xuất hiện, trông vẻ mặt dữ tợn đầy sát khí. Trên lưng bác ấy là anh em nhà Stoll, trông như thể vừa bị đánh một vài cú thật mạnh vào đầu. Connor Stoll có hai mũi tên cắm trên mũi trông như nhũng cái ăng ten.

“Đội Thợ Săn thắng!” Bác Chiron thông báo với vẻ mặt chẳng vui vẻ chút nào. Sau đó bác lẩm bẩm, “Lần thứ năm mươi sáu.”

“Perseus Jackson!” Thalia gào thét, lao nhanh về phía tôi. Cô ấy vẫn có mùi trứng ung, và đang điên tiết khiến những vết sáng xanh nhảy nhót trên giáp của cô. Mọi người khúm núm lùi lại đằng sau vì sợ sức mạnh của Aegics. Nó cũng làm tiêu tan mọi ý chí cố tỏ ra dũng cảm của tôi.

“Cậu đang NGHĨ đến thánh thần nào vậy?” cô ấy gầm lên.

Tôi nắm chặt tay. Hôm nay tôi đã có quá đủ những điểu xui xẻo rồi. Tôi không cần thêm nữa. “Tớ đã có lá cờ, Thalia!” Tôi giơ nó lên vào mặt cô ấy. “Tớ đã nhận ra cơ hội và tận dụng nó!”

“TỚ ĐÃ Ở CHỖ CẮM CỜ!” Thalia kêu. “Nhưng chẳng thấy lá cờ đâu cả. Nếu cậu không lao vào thì chúng ta đã thắng rồi.”

“Cậu có quá đông người!”

“Ồ, thế là lỗi của tớ à?”

“Tớ không nói thế.”

“Aaaaaaa!” Thalia đẩy tôi một cái, và luồng điện chạy qua người tôi, thổi tôi bay ra phía sau ba mét và rơi tõm xuống nước. Một số trại viên mồm há hốc, còn một số Thợ Săn cố nín người.

“Xin lỗi!” Thalia nói, mặt xanh mét. “Tớ không cố ý…”

Nỗi tức giận sùng sục lên trong tôi. Một con sóng trào lên từ dòng sông, bắn lên mặt Thalia và giội cô ấy ướt sũng từ chân lên đỉnh đầu.

Tôi đứng dậy. “Ừ, đúng rồi,” tôi càu nhàu. “Tớ cũng không cố ý nhé.”

Thalia thở hổn hển.

“Đủ rồi!” bác Chiron ra lệnh.

Nhưng Thalia đã giơ giáo ra. “Cậu muốn gì, Óc Tảo Biển?”

Dù sao thì nghe Annabeth gọi tôi như vậy, ít nhất tôi cũng đã quen. Nhưng nghe Thalia nói câu đó thì thực chẳng dễ chịu chút nào.

“Nào, vào đi. Mặt Quả Thông!”

Tôi giơ cây Thủy Triều lên, nhưng trước khi tôi kịp chống trả thì Thalia đã hét lên và một luồng sét từ trên trời đánh xuống. Giáo của cô ấy thu chúng lại như cột thu lôi, và sau đó luồng sét đâm thẳng vào ngực tôi.

Tôi ngồi phịch xuống. Có mùi gì cháy, và tôi có cảm giác đó là quần áo của tôi.

“Thalia!” bác Chiron nói. “Thề là đủ rồi!”

Tô đứng dậy và chuẩn bị hô nước sông dâng lên. Nước bắt đầu cuộn xoáy lại, hàng trăm ga lông nước trong một đám mây hình phễu giá lạnh khổng lồ.

“Percy!” bác Chiron nài nỉ.

Tôi chuẩn bị phóng mạnh nó vào Thalia thì tôi nhìn thấy một cái gì đó trong rừng. Mọi sự tức giận và sức tập trung của tôi đều biến mất. Nước lại rơi trở về với lòng sông và bắn lên tung tóe. Thalia cũng ngạc nhiên đến nỗi cô ấy phải quay lại xem tôi nhìn cái gì.

Ai đó… cái gì đó đang tiến đến. Nó được bao quanh bởi đám khói mù màu xanh đen. Nhưng khi nó tới gần, tất cả trại viên và đám Thợ Săn mồm đều há hốc.

“Không thể như vậy,” bác Chiron nói. Tôi chưa bao giờ thấy giọng bác ấy nghiêm trọng đến vậy. “Bà… bà ta chưa bao giờ rời gác mái. Chưa bao giờ.”

Và ngay lúc đó xác ướp của Nhà Tiên Tri đang chậm chạp tiến lên, cho đến khi bà ta đứng giữa cả nhóm chúng tôi. Khói mù cuộn dưới chân, biến tuyết thành một màu xanh tanh tưởi.

Không ai trong chúng tôi dám động đậy. Sau đó giọng bà ta như oang oang trong đầu tôi. Rõ ràng mọi người đều nghe thấy. Vì một số người đưa tay lên bịt tai lại.

Ta là linh hồn của Delphi, giọng nói vang lên, người truyền đạt những lời tiên tri của Phoebus Apollo, tay sai của đấng tối cao Python.

Nhà Tiên Tri nhìn tôi với con mắt lạnh giá, chết chóc. Sau đó bà ta quay về phía Zõe Nightshade. Hãy tiến lại gần, kẻ tìm kiếm, và hỏi.

Zõe nuốt nước miếng. “Tôi phải làm gì để giúp nữ thần của tôi?”

Miệng Nhà Tiên Tri mấp máy, và làn khói xanh tuôn ra. Tôi nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của một ngọn núi, và một cô gái đang đứng trên đỉnh núi cằn cỗi. Đó là nữ thần Artemis, nhưng cô ấy đang bị xích vào những tảng đá. Cô ấy đang quỳ, hai tay giơ lên như đang chống đỡ một đòn tấn công nào đó, và hình như cô ấy đang bị thương. Rồi Nhà Tiên Tri nói:

Năm người sẽ đi về hướng tây đến nơi nữ thần bị xiềng xích,

Một người sẽ biến mất trong vùng đất không mưa,

Tai ương của Đỉnh Olympus cho ta thấy dấu vết, Trại thủ, Thợ Săn sẽ thắng thế nếu chẳng phân ly

Một người sẽ phải gánh chịu lời nguyền của thần khổng lồ Titan.

Và một người sẽ bỏ mạng dưới tay cha mẹ của chính mình

Sau đó, khu chúng tôi còn đang thẫn thờ đứng nhìn thì màn khói xoáy lại và rút đi, như một con rắn màu xanh lục lớn chui vào miệng của xác ướp. Nhà Tiên Tri ngồi xuống một tảng đá và lại bất động như khi ở trên gác mái, như thể bà ta đã ngồi ở nhánh sông này đến một trăm năm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.