Đọc truyện Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh) – Chương 3: Hogwarts
Sau khi Hermione đi, Ron quăng cây đũa phép vô rương, làu bàu:
– Câu thần chú ngu si! Chắc là anh George ghẹo tớ. Anh ấy biết đó là trò lừa bịp nên mới dạy tớ.
Harry cười cười và lại hỏi về tình hình các anh trai của Ron, còn tôi thì ăn bánh kẹo tiếp. Bất thình lình, Ron quay sang hỏi Harry:
– Mà cậu thích đội Quidditch nào vậy?
– Ơ.. tớ có biết gì đâu..
Câu thú nhận của Harry làm Ron kinh ngạc. Tôi muốn sặc bánh kẹo trước hành động của Ron quá!
– Cái gì? Để rồi xem, đó là môn thể thao hay nhất thế giới!
Ron ra sức giải thích về 4 trái banh, về vị trí 7 cầu thủ, thuật lại những trận đấu nổi tiếng mà cậu từng đi xem với các anh. Ron còn nói về những cán chổi thần mà cậu ao ước mua được nếu một ngày kia rủng rẻng tiền. Đang dẫn giải tới những điều tinh vi hơn của trò chơi cho Harry nghe thì cánh cửa toa xe lại mở ra, nhưng lần này không phải là Neville hay Hermione nữa. Bước vào toa là ba thằng bé khác, và cả Harry lẫn tôi đều nhận ra ngay đứa đi giữa là thằng bé tóc vàng óng với làn da nhợt nhạt Harry đã gặp ở tiệm quần áo của bà Malkin trong khu Hẻm Xéo, Draco Malfoy. Trông gương mặt cậu ta có vẻ rất hứng thú.
– Đúng không đây? Tụi nó đồn khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này. Vậy là mày đó hả?
– Phải.
Harry nhìn hai đứa đi cùng. Cả hai đều chắc nịch và hung tợn, đứng hai bên Malfoy trông như vệ sĩ. Thấy vậy, Malfoy chỉ hờ hững nói:
– À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy.
Ron khẽ ho mấy tiếng, chắc là để ém tiếng cười khẩy. Draco ngó Ron.
– Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nỗi không đếm xuể chứ gì!
– Mày.. Mày.. – Bàn tay Ron siết lại thành đấm.
– Thôi nào, mọi người cứ bình tĩnh.
Malfoy liếc mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói thứ ba.
– Mày là ai?
– Daisy, Daisy Williams.
– Thuần chủng hay Máu bùn?
– Máu bùn gì cơ? – Harry ngơ ngác hỏi.
– Mày muốn chết hả cái thằng tóc vàng hoe kia?
– Không sao đâu Ron. – Đoạn, tôi lại quay sang Malfoy. – Thật sự thì tôi không muốn nhắc về cha mẹ mình.
– Vì mày là Máu bùn nên không dám nhắc tới đúng chứ? Tốt đó. Biết thân biết phận ngay bây giờ đi là vừa.
– Nhưng rốt cuộc Máu bùn là gì chứ? – Harry vẫn thắc mắc.
– Máu bùn là những kẻ có phép thuật nhưng sinh ra trong gia đình Muggle, tức là gia đình không phải dòng dõi phù thủy ấy. Potter à, rồi mày sẽ thấy có những gia đình phù thủy sang hơn. Đừng vội kết bạn với lũ tầm thường. Chuyện đó tao giúp mày được.
Malfoy đưa tay ra, cốt là để bắt tay với Harry. Nhưng sau khi thấy thái độ miệt thị của cậu ta, Harry không thèm đáp lại cái bắt tay ấy và lạnh nhạt trả lời.
– Cám ơn. Tao nghĩ tự tao biết đứa nào tầm thường, đứa nào không rồi.
Nghe vậy, Malfoy không đến nổi đỏ mặt, nhưng hai gò má cũng hơi đổi màu. Cậu ta chậm rãi nói:
– Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn chút. Mày sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Tại ba má mày hồi đó cũng không biết điều gì tốt cho họ. Mày mà cứ giao du với đám rẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid ấy thì có ngày tiêu ma.
Cả Harry và Ron đứng bật dậy. Mặt Ron đỏ ké như màu tóc, trong khi tôi thì bình thản nói:
– Gia đình Weasley và bác Hagrid đều là những người tốt.
– Không tới lượt mày nói, nhỏ Máu bùn!
Khóe mắt khẽ giật giật, tôi đứng dậy, chầm chậm tiến tới chỗ Malfoy, khiến cậu ta không còn cách nào khác là phải lùi lại. Đặt nhẹ bàn tay lên vai cậu ta, tôi nhếch mép cười, giọng ngọt xớt:
– Ồ, vậy sao?
Hắc khí của tôi bắt đầu lan tỏa ra xung quanh. Từ đằng sau, Crabbe chồm lên nhắc nhỏ Malfoy điều gì đó khiến cậu ta phải đổ mồ hôi hột.
– Đ-Được rồi, tao tạm tha cho tụi mày lần này. Nhớ mặt tao đấy!
Malfoy tốc biến đi mất, Crabbe và Goyle chạy theo. Ngay sau đó, Hermione bước vào trong toa. Cô vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn những gói kẹo vung vãi khắp sàn:
– Có chuyện gì à? Tôi thấy bọn Malfoy chạy như ma đuổi.
– Không có gì. Malfoy kiếm cớ gây chuyện thôi.
– Mấy cậu đừng để ngày đầu nhập học mà gặp rắc rối đấy.
– Hì.. Tớ biết mà. – Tôi lém lỉnh đáp lại. – Thôi, ngồi xuống ăn bánh với tụi này nè.
Hermione nhún vai một cái rồi ngồi xuống cạnh tôi. Ron khá khó chịu với điều đó, nhưng không nói gì mà chỉ hỏi:
– Vậy là hồi trước cậu có quen Malfoy hả Harry?
Harry gật đầu, và cậu bắt đầu kể vắn tắt lại cuộc gặp gỡ ở Hẻm Xéo..
[.. ]
– Tớ có nghe nói về gia đình nó. Họ là những kẻ đầu tiên quay về phe ta khi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất. Họ nói họ bị bùa mê. Ba tớ không tin. Ba nói rằng ba thằng Malfoy đúng ra không nên thanh minh này nọ về chuyện đó.
Quay về phía Hermione, Ron cố tỏ ra lịch sự.
– Còn cậu, cậu cần gì?
– Mấy bạn nên thay đồng phục nhanh đi. Tôi vừa mới đi lên mấy toa đầu hỏi nhân viên kiểm soát tàu, ông ấy nói chúng ta gần tới nơi rồi.
– Vậy cậu có thể làm ơn đi ra để chúng tôi thay đồ không?
– Được thôi. Tôi vô đây chẳng qua vì ở ngoài kia người ta chộn rộn như con nít, chạy lên chạy xuống khắp hành lang. À, nhân tiện tôi xin lưu ý là mũi cậu có dính lọ đó biết không?
– Đợi tớ với! – Tôi vội vã lấy quần áo ra khỏi va ly và đuổi theo. – Cậu biết mà, thay đồ ở đây không có tiện.
Hermione mỉm cười gật đầu. Ron trừng mắt nhìn theo cô ấy. Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang tối dần và núi rừng có vẻ như nhạt màu dưới bầu trời tím thẫm. Đoàn tàu dường như đang chạy chậm lại.
– Cậu thật sự giống bà ấy đấy..
Một cách rất đột ngột, Hermione cất tiếng.
– Hửm? Ai cơ?
– Lily Potter, mẹ của Harry Potter ấy.
– Vậy sao?
Tôi hờ hững đáp, đảo mắt nhìn quanh và dừng lại ở hình ảnh phản chiếu của chính mình qua ô cửa kính: mái tóc đỏ và đặc biệt và đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo. Hermione nói cũng đúng.
– Tớ không biết rõ về bà ấy, nhưng bà ấy cũng thật là tuyệt vời nhỉ? Một Gryffindor gan dạ và thông minh đã ba lần thách thức chúa tể hắc ám. Nhưng, điều tuyệt vời hơn có lẽ là bà ấy đã sinh ra Cứu thế chủ Harry Potter.
– Ừ, một người mẹ vĩ đại..
Nhận thấy chút buồn rầu trong giọng nói của tôi, Hermione liền chuyển chủ đề.
– Thôi không nói chuyện nữa! Tụi mình vào trong toa thay đồ đi. Nhanh lên kẻo không kịp.
Nói rồi Hermione kéo tôi vào trong toa tàu đằng trước khi đầu óc tôi lại đang ở một cõi xa xăm nào đó.
Lily.. Potter?
* * *
Tôi vừa trở về toa của mình thì một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu: “Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng 5 phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau…”.
Cuối cùng cũng sắp tới. Thật náo nức quá đi! Nhưng trái ngược với sự phấn khích của tôi, bụng dạ Harry lại nôn nao vì hồi hộp, và Ron, dưới lớp tàn nhang, mặt cậu tái nhợt hẳn đi. Cả ba chúng tôi nhét đầy túi những gói kẹo, gói bánh cuối cùng, rồi nhập vào đám đông trong hành lang tàu.
* * *
Đoàn tàu giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu và tối tăm. Chúng tôi rùng mình trong trời đêm lạnh buốt. Chợt lúc ấy, một ngọn đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh.
– Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất lại đây!
Giọng bác Hagrid trở lại bình thường, khuôn mặt hớn hở trên biển đầu người.
– Harry đấy à? Có khỏe không hả cháu?
Harry mỉm cười, gật đầu đáp lại. Nhìn bác ấy thật ấm áp, khiến tôi chỉ muốn chạy tới ôm chầm mà thôi. A! Vui quá, vui quá đi mất!
Vẫn giữ giọng đều đều, bác Hagrid lại chỉ dẫn cho bọn học sinh chúng tôi:
– Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm nhất nữa không? Bước cẩn thận. Học sinh năm nhất theo ta!
Trong bóng tối, mò mẫm và loạng choạng, chúng tôi nhanh chân theo bác xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối đến nỗi tôi cứ nghĩ là mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc. Cả đám im thin thít, và ngay cả Neville cũng chỉ dám thút thít một hai lần. Bác Hagrid ngoái đầu ra sau, nhe răng cười tươi và bảo:
– Chút xíu nữa cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên. Qua khúc quanh này là thấy ngay.
Bác vừa dứt lời thì một tiếng “ô” rất to vang lên. Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm lên bầu trời rực rỡ đầy sao.
Hogwarts đây rồi! Kể từ bây giờ, mọi chuyện sẽ thú vị lắm cho mà xem! Cứ nghĩ tới đó là tôi chẳng thể nào nhịn nổi.
Phải, đích thị là nó, không thể nhầm lẫn đi đâu được: Hogwarts – ngôi nhà thứ hai của những phù thủy học sinh!