Đọc truyện Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh) – Chương 17: Mối nghi vấn
Hermione đã biến mất đằng sau khán đài. Ron bèn chĩa ống dòm về phía Harry. Cây chổi của Harry vẫn đang run bần bật. Cậu gần như không bám nổi vào cán chổi nữa. Cả đám đông đều đã đứng dậy, chăm chú nhìn theo, hoảng sợ, trong khi anh em Weasley bay lên, cố gắng kéo Harry qua tỵ nạn trên cây chổi của họ, nhưng chẳng được tích sự gì: cứ mỗi lần họ xáp lại gần Harry thì cây chổi lại nổi điên nhảy dựng lên cao hơn nữa. Họ đành tụt xuống thấp, bay vòng vòng bên dưới Harry, hi vọng là nếu cậu có té xuống thì họ cũng hứng được cậu. Marcus Flint thừa lúc đó tóm được quả Quaffle, ghi liên tiếp 5 bàn mà chẳng ai thèm chú ý. Ron lẩm bẩm một cách tuyệt vọng. Hermione lúc đó thì đang xông pha trong đám đông, vội vàng lao đến chỗ thầy Snape. Cô chạy băng qua hàng ghế sau lưng thầy, hối hả đến nỗi không dừng lại xin lỗi khi đâm sầm vào Quirrell khiến ông ta ngã lăn quay xuống hàng ghế trước mặt. Đến được chỗ thầy Snape đứng, Hermione thụp người xuống, rút cây đũa phép của mình ra, lẩm nhẩm mấy lời đã được chọn lọc. Một tia sáng xanh phóng ra từ đầu đũa xẹt tới vạt áo chùng của thầy Snape và bốc cháy.
Có lẽ thầy Snape mất chừng 30 giây mới nhận ra mình đang bị… “hoả hoạn”. Nghe thầy la “oái” lên một tiếng, Hermione nghĩ là mình đã làm được việc. Thu ngọn lửa vào cái lọ nhỏ xíu giấu trong túi áo, cô bò trở về hàng ghế sau, đinh ninh là thầy Snape không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuốt trên cao kia, Harry bỗng nhiên gượng lại được, trèo lên cây chổi vững vàng như trước. Ron bèn lay gọi Neville. Chẳng là nãy giờ, Neville đã úp mặt vô áo khoác của bác Hagrid mà khóc thút thít gần 5 phút. Ngay lúc đó, đám đông thấy Harry lại tự dưng lao nhanh xuống đất, bụm tay vỗ vào miệng như thể sắp sửa nôn thốc nôn tháo. Cậu đáp xuống đất bằng cả tứ chi, cố khạc gì đó ra, và một vật màu vàng chóe rơi xuống lòng bàn tay cậu. Cậu giơ cái vật ấy lên cao khỏi đầu, hét to:
– Tôi bắt được banh Snitch rồi!
Và trận đấu kết thúc trong tình cảnh phải nói là… cực kỳ bối rối…
* * *
20 phút sau, Flint vẫn còn la lối rằng “Nó đâu có bắt được, nó nuốt phải trái banh mà!”. Thật tình!
Đằng nào thì kết quả vẫn vậy thôi. Harry không hề phạm luật, và Lee Jordan vẫn còn hồ hởi gào lên kết quả trận đấu dẫu khản cả cổ: Gryffindor đã thắng với tỉ số 170 – 60. Ấy thế nhưng, chúng tôi không nghe được những tiếng la này vì đang làm một tách trà nóng trong căn chòi của bác Hagrid.
– Chính lão Snape! Hermione và tớ nhìn thấy lão đang ếm cây chổi của cậu, miệng lão lẩm nhẩm liên tục, mắt thì không rời khỏi cậu một giây nào hết.
Ron cố giải thích nhưng bác Hagrid lại gạt đi.
– Nhảm nhí! Việc gì mà thầy Snape phải làm như vậy?
Cả ba người nhìn nhau, xem phải nói sao với bác đây. Cuối cùng, Harry quyết định nói “sự thật”, phải, cái “sự thật” mà họ đang tin tưởng:
– Tụi con đã khám phá ra bí mật của ông ta. Ông ta tìm cách vượt qua con chó ba đầu trong đêm lễ Hội Ma nhưng rồi bị chó cắn. Tụi con nghĩ ông ta muốn đánh cắp cái mà con chó ba đầu đang canh giữ.
Bác Hagrid làm rớt tách trà.
– Làm sao các cháu lại biết về con Fluffy?
– Fluffy hả?
– Ờ… Nó là con chó của ta, mua của một thằng cha người Hy Lạp mà ta gặp ở quán rượu hồi năm ngoái. Ta cho cụ Dumbledore mượn để nó canh giữ cái…
Harry nôn nóng.
– Cái gì ạ?
Bác Hagrid bỗng đổi giọng cáu kỉnh:
– Thôi đừng hỏi nữa. Đó là chuyện tối mật!
– Nhưng mà lão Snape đang định đánh cắp nó mà?
– Nhảm nhí! Thầy Snape là giáo sư trường Hogwarts, đời nào ông ta lại đi làm mấy chuyện đó!
– Vậy thì tại sao ông ấy cứ tìm cách giết Harry?
Hermione kêu lên. Những biến cố hồi trưa dường như đã làm thay đổi nhận định của cô về thầy Snape.
– Bác Hagrid, cháu nhìn là biết cây chổi bị ếm mà! Cháu đã đọc hết sách vở về đề tài đó rồi. Khi muốn ếm ai thì phải chăm chú nhìn không rời mắt khỏi người đó, mà cháu thấy ông Snape không chớp mắt!
Bác Hagrid nóng nảy bảo:
– Ta đã nói với tụi bây là tụi bây nhầm rồi! Ta không biết tại sao cây chổi của Harry đâm ra giở chứng như vậy, nhưng thầy Snape không đời nào tìm cách giết học trò! Nghe đây, cả bốn đứa tụi bây, tụi bây đang xía vô chuyện không dính dáng gì tới mình cả. Nguy hiểm lắm! Tụi bây quên con chó đi, quên luôn chuyện nó đang canh giữ nữa! Đó là việc của cụ Dumbledore và cụ Nicholas Flamel mà thôi!
Harry reo lên:
– A! Vậy là có ai đó tên là Nicholas Flamel liên quan đến vụ này, phải không bác?
Bác Hagrid trông như nổi điên lên với chính mình. Bác lảng sang chuyện khác:
– Chuyện đó các cháu không cần quan tâm. Các cháu phải hiểu, thầy Snape sẽ không ếm cây chổi của Harry đâu.
– Nhưng chính mắt cháu-
Hermione toan cãi lại nhưng tôi đặt mạnh tách trà xuống bàn, văng cả trà nóng lên tay nhưng nét mặt thoạt nhiên không hề lộ ra chút xíu gì gọi là cảm thấy bỏng rát, mà đúng là nó có hơi rát thật. Cả bốn người họ nhìn tôi, mọi hành động đều dừng lại.
– Sao các cậu không thể nghĩ là Snape đang cố giải bùa cho Harry?
Giật mình, Hermione nhận ra sơ suất. Nếu không phải Harry và Ron cứ khăng khăng khẳng định thầy Snape là người xấu thì cô đã không nhất thời quên đi điều đó.
Tuy nhiên, Ron vẫn cố cãi:
– Nhưng lão đã bị thương ở đầu gối! Chắc chắn đó là vết thương do con Fluffy gây ra!
– Thầy ấy đã cố ngăn chặn ai đó lấy cái thứ trong miệng bẫy nên bị thương thì sao?
Cả ba người im lặng. Giờ đây, họ đã nhận ra rằng đúng là họ chẳng có bằng chứng gì xác thực cả.
– Trả lời tớ Hermione, có phải trong lúc đến chỗ thầy Snape, cậu đã đụng phải ai đó không?
Hermione suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Ừm… Hình như tớ đụng phải giáo sư Quirrell…
– Thế sao các cậu là không nghi ngờ ông ta?
– Một người rụt rè như ông ấy làm sao có thể..?
Khuôn mặt Harry hiện rõ dòng chữ: “Tớ tin ông ấy hơn lão Snape kia”. Thật ngu ngốc…
Tôi đứng dậy bước về phía cửa, tay đặt lên nắm đấm và lạnh giọng:
– Đừng trông mặt mà bắt hình dong. Xin lỗi nhưng tớ đi trước.
Nói rồi tôi mở cửa bước ra ngoài, mặc kệ những cơn gió rét buốt cứ thi nhau đập vào mặt. Sắp có bão tuyết rồi, tôi nghĩ.
* * *
Trở về tòa lâu đài, tôi vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, ngồi trên cái ghế bành trước lò sưởi với đốm lửa nổ tí tách mà mệt mỏi.
Thay đổi suy nghĩ của Harry và Ron về thầy Snape sao mà khó đến vậy? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào gọi là mới đúng? Ánh mắt họ như thể xem tôi là một kẻ độc tài vậy. Không thể chỉ nói miệng mà không hành động, nhưng thử hỏi tôi nên làm gì đây…
Tôi không có câu trả lời…
Suy nghĩ một hồi, tôi không biết mình đã thiếp đi tự khi nào. Nhưng trong cơn mê, tôi vẫn có thể cảm thấy ai đó nhẹ nhàng đắp cho tôi một cái chăn ấm, và sau đó một lúc, tôi lại ngửi thấy mùi dược liệu phảng phất đâu đây. Bàn tay ấm áp của ai đó khẽ vuốt nhẹ mái tóc tôi, thì thầm điều gì đó mà tôi nghe không rõ. Tôi có thể cảm nhận được, vẫn còn ý thức được, nhưng đôi mắt nặng trĩu không cho phép tôi nhìn xem họ là ai (tôi có cảm giác họ không phải cùng là một người, bởi mùi hương của họ rất khác nhau). Đầu óc quay cuồng vì quá mệt mỏi trong phút chốc lại trở nên dịu đi. Tôi có cảm giác an lành khi chìm trong giấc ngủ, tránh xa cái xã hội phức tạp, mục nát và đầy giả dối này.