Đọc truyện Ôsin Nổi Loạn – Chương 87
Trịnh Kim đóng cửa cho Kim Anh rồi cậu quay về phòng mình nằm nghỉ.
Sở dĩ hai người có phòng riêng là vì Trịnh Kim đã gọi người đến khuân dọn phòng chứa quần áo riêng đấy thành một phòng ngủ. Quần áo đồ đạc liên quan đến của Kim Anh đã được đưa vào phòng riêng của cô còn lại Trịnh Kim đã mua thêm một chiếc giường đặt vào phòng rồi trang trí lại tất cả thành một phòng ngủ khang trang.
…
Sáng sớm hôm sau, Kim Anh dậy thật sớm so với giờ hẹn. Cô vào bếp làm đồ ăn sáng xong vừa lúc Trịnh Kim thức dậy.
Kim Anh ngỡ ngàng vì kỳ tích không cần đánh cũng tự tỉnh ngủ của Trịnh Kim. Cô ngạc nhiên:
– Cậu uống nhầm thuốc mất ngủ à.
– Có loại thuốc đấy à – Trịnh Kim cũng ngây thơ hỏi lại.
Kim Anh lắc đầu :
– Không. Thấy hôm nay tự nhiên dậy sớm vậy, đang định vào dục cậu. – Kim Anh cười – Có tiến bộ.
Trịnh Kim ngồi vào bàn ăn. Kim Anh cũng ngồi xuống cùng ăn sáng.
Họ vừa ăn xong là có người gọi đến cho Kim Anh nahwsc hai người xuống dưới. Kim Anh vội vàng dọn nhanh rồi cùngTrịnh Kim đi ra ngoài.
Cô thấy có một người đứng bên một chiếc xe rất sịn đang vẫy tay về hướng mình. Kim Anh vội đưa tay lên chào lại, cô định tung tăng bước đến chiếc xe đó vì tưởng là xe đến đón mình.
Vụt…1 cô gái từ đằng sau chạy đến đấy trước. Kim Anh đứng sững lại thì ra người đứng bên chiếc xe bóng loáng kia đang vẫy tay gọi cô gái này. Kim Anh tiu nghỉu đi từ từ lại.
Trịnh Kim vẫn lững thững theo sau. Một chiếc xe khác chờ tới. Một người đàn ông đứng tuổi bước xuống chiếc xe với vẻ rất oai nghiêm mặc véc đen, đeo kính đen như ma trận. Ông ta vẫy vẫy tay như gọi Kim Anh. Cô trố mắt ra nhìn ông ta với chiếc xe lâu ngày không được rửa bám đầy bụi bẩn đất cát nhìn lại cà tàng kia. Cô không biết có phải gọi mình không. Kim Anh khẳng định lại bằng cách chỉ tay vào mình. Ông ta gật gật đầu,Kim Anh thụt lại vào bước cho đi ngang Trịnh Kim cô hỏi:
– Đi nhanh lên xe đến rồi.
Trịnh Kim nhíu mày nhìn chiếc xe đang chờ mình, cậu hỏi Kim Anh :
– Liệu cái xe này có đi được không vậy ?
– Được hết – Kim Anh cười tươi nhanh chân chạy đến.
Mà cô cũng công nhận nhìn cái xe này cũng kinh khủng thật, vừa xấu lại còn vừa nát nữa chứ. Nhưng thôi được tài trợ thì cứ đi ngu gì không đi. Trịnh Kim nhăn nhó nhìn bề ngoài chiếc xe 1 lát đợi Kim Anh dục vào cậu mới miễn cưỡng lên xe.
Bác tài hiểu ý cậu nên vừa cho xe chạy vừa cười nói:
– Cậu đừng nhìn vẻ bề ngoài mà chê xe tôi nha. Nó sịn lắm đấy.
Trịnh Kim nuốt khan “sịn đâu không thấy, điều hoà cũng không có”. KimAnh trả để ý đến việc này mấy, cô ngó đầu lên hỏi bác tài:
– Bác ơi bây giờ đi đâu đây ạk.
– Tôi phải giữ bí mật cho đến lúc đến nơi.
– Không gợi ý được ạ – Kim Anh cười cười cố năn nỉ bác tài.
– Cô thông cảm. Không được.
Kim Anh xụ mặt, ngồi dựa vào thành ghế, định quay xang Trịnh Kim nói chuyện thì thấy cậu đã nhắm mắt như đang muốn ngủ nên cô cũng đành im lặng nhắm mắt cố ngủ.
Xịch…xịch…cờ xịch…két…
Chiếc xe bỗng nhiên dựt dựt vài cái rồi dừng hẳng. Kim Anh cũng như TRịnh Kim đang ngả người thiu thiu ngủ thì tỉnh hẳn. Kim Anh mở mắt hỏi:
– Có chuyện gì vậy bác.
Người tài xế nhăn nhó lẩm bẩm:
– Lại chết máy rồi.
Trịnh Kim mở cửa xe đi ra ngoài, cậu nhìn đằng sau *** xe bốc cả khói. Trịnh Kim đưa mắt ngó quanh nơi này. Cậu mải ngủ nên không biết đi đến đâu bây giờ mới nhận ra chỗ này thật vắng vẻ, giữa những đồi cỏ xanh. Kim Anh cũng xuống xe. Cô thấy người tài xế đang loay hoay sửa xiếc gì đó. Sau một hồi lụi cụi người tài xế đưa tay vuốt mồ hôi nhễ nhại trên trán phán một câu:
– Có lẽ cô cậu phải đón xe đi vào làng dưới kia tạm nghỉ thôi. Xe bị chết buzi rồi không sửa được nữa phải gọi người kéo xe thôi.
Kim Anh trố mắt nhìn ông ta:
– Chú đuà à. Giữa nơi vắng vẻ này xe ở đâu ra mà đón.
Người tài xế lắc đầu vẻ vô tội:
– Cái này tôi không biết cô cậu tự sử đi, xe tôi hỏng thân tôi không biết về bằng cách gì đây.
– Nhưng…
Trịnh Kim chen vào:
– Ở đây cách thành bố bao xa rồi.
– Khoảng 80 cây rồi.
Người tài xế chỉ về con đường thẳng phiá trước nói:
– Cô cậu chịu khó đi bộ xuống dưới kia một đoạn sẽ thấy một ngôi làng nhỏ. Hai người ở tạm đó nghỉ qua 1 đêm sáng hôm sau tôi sẽ đến đón.
Kim Anh lau lau mồ hôi trên trán vì phải đứng dưới nắng, cô than:
– Sao đen vậy. Đành phải thế thôi. Giờ cũng trưa rồi, tìm chỗ nào tạm nghỉ đã.
Trịnh Kim gật đầu, cậu mở cửa xe lấy hết túi xách của hai người ra. Vừa đóng lại..
Cạch…
Trịnh Kim trốmắt nhìn cửa xe bị rơi ra. Người tài xế mếu mặt chạy lại cánh cửa bị long :
– Ôi xe của tôi…cậu cậu…- Người tài xế chỉ tay vào mặt Trịnh Kim giọng tức run – Sao cậu nỡ mạnh bạo với chiếc xe “nghìn vàng” của tôi chứ…Ôi con của bố…
Người tài xế ôm cánh cửa sướt mướt nói. Trịnh Kim cũng nhăn nhó nhìn ông ta, cậu suýt bật cười vì thái độ xót xa của ông ta. Mà chiếc xe cùi này có gì đáng giá đâu cơ chứ. Trịnh Kim tủm tỉm cười rồi đi ra một chỗ khác tránh cười trước mặt ông .
Kim Anh cũng buồn cười nhưng cô vẫn nhịn được, lại gần ông tài xế đang sướt mướt ôm cửa xe, cô nói:
– Thôi bác ạ…
Kim Anh chưa nói hết người tài xế đã buông cánh cửa ra đứng lên hùng hổ đi lại phiá Trịnh Kim. Kim Anh hoảng hồn nhìn gương mặt hầm hầm của người tài xê, cô tưởng ông ta định hành hung Trịnh Kim nên chạy theo níu kéo lại:
– Bác bình tĩnh, có gì từ từ bàn.
– Cô buông tôi ra – Người tài xế hất tay Kim Ah ra ông ta lao về phiá Trịnh Kim trong tay cầm một chiếclê.
Kim Ah với sức con gái không thể nào kéo ông ta lại, cô đành nói to:
– Du. Chạy đi.
Trịnh Kim quay người lại, mái tóc khẽ bay bay trong gió hai hàng lông mày khẽ nhíu lại…nhìn người tài xế đi về phiá mình với gương mặt đằng đằng sát khí, tay cầm “đồ”. Cậu nuốt khan, Kim Anh đã cố ngăn bước chân ông lại cho Trịnh Kim chạy đi nhưng cậu vẫn bình thản đứng im tại chỗ, tay đút vào túi quần, gương mặt không chút lo sợ, chỉ hơi nhíu mày lại, người tài xế đến trước mặt Trịnh Kim. Ông ta dơ chiếclê trên tay lên. Kim Ah che mặt lại , cô không dám nhìn thấy cảnh tiếp theo.
– Cậu à…híchíc…chiếc xe này là mạng sống của tôi đấy, cậu làm hỏng nó làm sao tôi sống được đây, tôi chết quách đi cho song.
Kim Anh mở bừng mắt ra, cô thấy người tài xế sướt mướt kể khổ với Trịnh Kim, hoá ra chiếclê đấy là ông ta dơ lên định doạ tử tử với Trịnh Kim chứ không phải là để đập cậu một trận. Kim Anh thở phào nhẹ nhõm, cô vuốt ngực đi lại chỗ hai người.
Người tài xế than tiếp:
– Không những tôi mà cả nhà tôi chỉ trông chờ vào chiếc xe này để kiếm sống đấy cậu à…sịt sịt.- Ông ta lau nước mũi rồi tiếp tục – Cậu…giàu có…làm ơn giúp tôi…
Trịnh Kim nhăn mặt nhìn ông đóng phim buồn, Kim Anh cũng nhăn nhó theo cảm xúc của ông ta. Rất truyền cảm.= ]~. Trịnh Kim giờ mới lên tiếng :
– Chú cần bao nhiêu.
Người tài xế mặt mày tươi hẳn lên ngẩng phắt đầu nhìn Trịnh Kim với đầy lòng biết ơn. Ông ta dùng tay nãy lau nước mũi nắm lấy tay Trịnh Kim. Cậu vội thụt lại ngay, Trịnh Kim hốt xua tay:
– Không cần kích động vậy đâu chú.
Kim Anh đứng im cười đến đau cả bụng. Người tài xế gật gật đầu:
– Tuỳ tâm cậu…cậu giúp tôi là mừng lắm rồi đâu dám đòi hỏi.
Trịnh Kim vừa lấy ví ra vừa nhìn ông ta cảnh giác, sợ thấy tiền ông ta lại phấn khích quá nhảy sổ lên ôm hôn cậu thắm thiết thì chết. Trịnh Kim vét hết số tiền mặt trong ví tổng cộng 4triệu700. Cậu đứng xa xa rồi chià tay đưa cho ông ta. Người tài xế lấy tay quyệt nước mắt nước mũi rồi lau vào quần áo của mình, nhận lấy số tiền trong tay Trịnh Kim. Ông vui vẻ lấy tay quẹt vào lưỡi rồi đếm số tiền. Làm Trịnh Kim cảm thấy kinh khủng, cậu nuốt nước bọt nhìn ông ta “lau nước mắt xong quyệt nước mũi rồi bôi vào quần áo chưa rửa tay lại liếm nước bọt đếm tiền”, bất giác Trịnh Kim rùng mình. Kim Ah huých người cậu nói:
– Cậu hào phóng vậy.
– Ừ – Trịnh Kim chỉ đáp vỏn vẹn một từ.
Người tài xế đếm tiền song mặt mũi sáng lạng hắn ra. Ông ta chìa lại tờ 200k trước mặt Trịnh Kim:
– Tôi trả cậu. Tôi lấy tròn 4triệu rưỡi là được rồi.
Kim Anh bật thốt:
– Chú tốt quá. Trả lại hẳn 200k.
Trịnh Kim lắc đầu:
– Thôi chú cầm nốt đi.
– Thế sao được cậu cầm lấy có gì dùng phòng thân chứ.
– Cháu còn thẻ. Không sao – Trịnh Kim từ chối.
Người tài xế kì quặc bước gần đến cậu, quát:
– Cậu cầm lấy đi cho tôi vui…cầm đi…
Ông ta cứ dấn tới đưa tiền trước mặt Trịnh Kim. Cậu nhăn nhó đến khổ sở, thấy ông ta định dùng bàn tay vấy đầy nước miếng nước mắt nước mũi đấy cầm lấy tay mình cậu vội vàng nói:
– Thôi được rồi. Cháu cầm.- Trịnh Kim nhón tay dựt lấy tờ 200j
– Thế chứ – Người tài xế đút tiền vào tuí rồi cười nó vui vẻ trở lạI Thôi cô cậu đi trước đi tôi ở lại chờ người đến sửa xe. Trịnh Kim kéo nhanh tay Kim Anh đi, cậu rất dị ứng với người mất vệ sinh. Ví dụ điển hình như ông tài xế này chẳng hạn.
Kim Anh chỉ biết đi theo Trịnh Kim. Hai người đi thẳng về con đường phiá trước đã khá lâu rồi mà vẫn trả thấy ngôi làng nào như người tài xế kia nói.
Trời vừa nắng vừa nóng làm hai người mệt lả. Kim Anh ngồi bệt xuống bãi cỏ nghỉ, đưa tay lên che nắng, cô làu bàu:
– Cái này là đi đày ải chứ không phải đi nghỉ mát nưã. Mệt thế cơ chứ.
Trịnh Kim cũng ngồi xuống nghỉ mệt, câụ nói:
– Ai bảo tham đi.
– Biết trước thế này thì ai muốn đi.- Kim Anh nhăn nhó nói.
– Nhìn cái xe là không muốn đi rồi.
– Vậy sao không ở nhà đi – Kim Anh ngang giọng nói.
Trịnh Kim cũng trả thèm nói gì thêm, hiện tại cậu đang rất khát nước. Tất cả cũng tại cái xe cà tàng đấy.
Ngồi nghỉ một lúc cho đỡ mỏi chân. Kim Anh đưng dậy phủi quần nói:
– Thử đi một đoạn nữa xem sao.
– Đi nữa à. – Trịnh Kim kêu lên.
– Chứ ngồi đây làm được gì. – Kim Ah vừa nói rồi đi luôn. Trịnh Kim miễn cưỡng vác đồ đi theo sau cũng may toàn quần áo nên cũng nhẹ.
Hai người bước đi khoảng 15p thì thấy một người đàn bà dáng vẻ nông dân đang đi ngược chiều. Kim Ah vội vàng hỏi bà :
– Bác cho cháu hỏi còn bao lâu nữa là vào làng ạ?
Người đàn bà nhìn hai người từ trên xuống dưới rồi nói:
– Cô cậu từ trên phố về đây ?
– Vâng.
“Vậy thì đúng rồi”. Người đàn bà bỗng đổi sắc mặt, tươi tỉnh bảo:
– Cô cậu cứ đi thẳng một chút nữa rồi kẹo phải là đến. Mà cô cậu có chỗ ngủ qua đêm không. Nhà tôi có cho ở trọ đấy, nếu có nhu cầu thì nói tôi nha.
– Vâng. Vậy bác cho trọ từ giờ đến khoảng cả ngày mai là bao nhiêu ạ – Kim Anh thấy may mắn vì không cần tìm cũng có người cho ở trọ.
Người đàn bà cười nói:
– Rẻ mà cô. Nếu hai người ở thì tôi lấy 2 triệu có phục vụ ăn uống, nhà cửa sạch sẽ thoáng mát.
Kim Anh trố mắt, dơ ngón tay lên:
– Cái gì. Một ngày 2triệu.
Trịnh Kim chen vào:
– Được. Vậy bác chỉ đường cho bọn cháu luôn đi.
Kim Anh quay xang nhìn TRịnh Kim. Cô kéo anh lại 1 góc:
– 2 triệu một ngày cậu không thấy là quá đắt à. Ở đây là nông thôn chứ có phải khách sạn đâu mà đắt vậy.
– Tôi mệt lắm rồi. Cần tắm rửa nghỉ ngơi hiểu không.
– Thì từ đã để tôi trả giá xuống được đồng nào hay đồng đấy. Cậu chưa gì đã ừ vậy. Im nhé.
Kim Anh nói xong cô bước lại chỗ người đàn bà:
– Bác lấy vậy quá thành phố rồi đấy.
– Vậy ý cô là muốn bao nhiêu?
– Hai người 500k.
– Gì. Cô đùa à. 500 sao mà được chúng tôi còn có cả phục vụ ăn uống mà.
– Cháu chưa nói hết. Bây giờ bác đưa cháu về xem chỗ ở ra sao nếu sạch sẽ thoáng mát cháu sẽ trả thêm còn không thì 500 để ở một ngày ở đây là quá thừa thãi rồi đấy ạ.
Người đàn bà cắn cắn môi nghĩ ngợi rồi nói:
– Cô chờ tôi một chút.
Bà ta đi ra một góc lôi con 1200 trong túi ra gọi cho ai đó để hội ý rồi quay lại gật đầu đồng ý với Kim Anh. Bà ta đi trước chỉ đường cho hai người đến một ngôi nhà trong làng.
Kim Ah vừa nhìn thấy một người đang mỉm cười đứng dựa người vào một chiếc xe bóng loáng mỉm cười, gương mặt thật đẹp trai đang vẫy tay chào gọi mình. Trịnh Kim cũng trố mắt bất ngờ trước sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến đó.
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 88