Ôsin Nhà Bộ Trưởng

Chương 8: Bí mật của giám đốc và cục trưởng


Đọc truyện Ôsin Nhà Bộ Trưởng – Chương 8: Bí mật của giám đốc và cục trưởng

Gần đây Từ Thẩm Bình
có rất nhiều việc lớn quấn lấy người, bận rộn không lúc nào ngơi. Anh
chỉ ước mình có thuật phân thân, tiếc là không có ba đầu sáu tay để hoàn thành công việc.

Việc thứ nhất là đón tiếp đoàn khảo sát của Bộ
Tổ chức. Đoàn khảo sát tới lần này là đoàn khảo sát do Phòng tổ chức số 1 phái đi. Từ Thẩm Bình đương nhiên biết nguyên do trong đó, nhưng trước
mặt Chương Kiến Quốc anh vẫn giả vờ không hay biết gì. Chương Kiến Quốc
biết tin đoàn khảo sát sắp tới là của Phòng tổ chức số 1 bắt đầu thấy
thấp thỏm không yên. Mấy lần ông hỏi Từ Thẩm Bình có phải là bản báo cáo lần trước có vấn đề gì không, nhưng Từ Thẩm Bình chỉ nói là không nghe
ngóng được gì, đoàn khảo sát lần này tới là tuân theo lệnh của thị ủy,
ngay cả bố anh Từ Văn Tuấn cũng không hiểu rõ nguyên do. Biện pháp duy
nhất bây giờ là trước tiên tập trung tinh thần đối phó với đoàn khảo
sát, xem tình hình khảo sát thế nào rồi quyết định nước cờ tiếp theo.
Chương Kiến Quốc cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ đành để
mặc cho Từ Thẩm Bình xử lí. Mua chức quan cũng giống như mua đồ, cũng có lúc mua phải hàng giả, hàng nhái. Chương Kiến Quốc không muốn lời dự
đoán của Vương Hãn Đông biến thành hiện thực, nếu bị điều ra khỏi Cục
Giao thông thì con đường hoạn lộ của ông sẽ gặp phải trở ngại lớn, sẽ
mất đi cơ hội phát tài lớn nhất trong cuộc đời, để lại biết bao tiếc
nuối.

Đoàn khảo sát tới Cục Giao thông, Chương Kiến Quốc chỉ lộ
diện đúng một lần trong bữa tiệc tiếp đón do cục trưởng chủ trì, thời
gian còn lại ông cố gắng né tránh sự tiếp xúc trực tiếp. Lí do rất đơn
giản của ông là người trong cuộc nên tuân thủ quy định né tránh. Chính
trong bữa tiệc đón tiếp, khi giới thiệu Từ Thẩm Bình, Chương Kiến Quốc
thêm vào một câu:

– Từ Thẩm Bình là con trai của bộ trưởng Từ.

Câu nói này của Chương Kiến Quốc lập tức kéo gần khoảng cách giữa Từ Thẩm
Bình và đoàn khảo sát, giúp ông thuận lợi qua được cửa ải đầu tiên.
Những công việc sắp xếp còn lại, như cho đoàn khảo sát tiếp xúc với ai,
điều tra dân ý…, ông cũng đã dặn dò Từ Thẩm Bình cẩn thận, bảo anh hoàn
thành tốt công việc này. Theo thiển nghĩ của ông, thuyền đi trong rãnh
nhỏ không thể nào lật được, ông đã nắm chắc phần thắng trong lần khảo
sát này, chỉ còn chờ bước tiếp theo có kết quả thế nào mà thôi.

Từ Thẩm Bình không ngừng sắp xếp những người tiếp xúc với đoàn khảo sát.
Những người này đều là những người mà Chương Kiến Quốc đã đích thân lựa
chọn, đương nhiên một lòng trung thành với ông ta, mỗi khi nhắc tới
Chương Kiến Quốc, họ đều chỉ nói những câu đại loại như: “Cục trưởng
Chương làm việc chăm chỉ quên cả ăn uống, không biết rằng sức khỏe của
mình chính là tài sản của cách mạng”. Mấy câu nói này đều là “thủ đoạn”
mà giới quan trường thường sử dụng.

Trong các phòng tổ chức lưu
truyền một bài vè: “Có tài có đức là thượng phẩm, có tài vô đức là độc
phẩm, có đức vô tài là thứ phẩm, vô đức vô tài là phế phẩm”. Theo bài vè này để đánh giá về tài và đức của Chương Kiến Quốc thì nếu không phải
là độc phẩm, ít nhất cũng là phế phẩm. Xét về tài năng, ông ta chưa đủ
tài để đám nịnh hót này phải khen ngợi; nếu xét về đức, ông ta càng
không đáng để người khác ngưỡng mộ. Sở dĩ họ nói láo chỉ là vì một chữ
“lợi” treo lơ lửng trên đầu.

Trong cuộc bỏ phiếu dân chủ tiếp
theo, Từ Thẩm Bình cũng âm thầm điều khiển từ bên trong. Hiện nay trong
các cuộc khảo sát để đề bạt cán bộ đều có trình tự bỏ phiếu dân chủ,
không chỉ cấp dưới phải bỏ phiếu mà các cán bộ khác ngang cấp cũng phải
bỏ, bởi vậy rất nhiều người đang được đề bạt đều bỏ công việc, đi khắp
nơi tìm kiếm mối quan hệ, lôi kéo thêm số phiếu cho mình. Còn những cán
bộ vẫn kiên trì làm tốt công việc của mình, không lôi kéo quan hệ lại bị người ta gọi là “người lập dị, không hòa đồng”. Những cán bộ này mặc dù có thành tích trong công việc, cũng được quần chúng yêu quý, nhưng
ngược lại, họ lại không được thăng tiến, không được trọng dụng. Điều
đáng sợ hơn là những cán bộ hư hỏng gây ảnh hưởng rất lớn tới hình ảnh
của tầng lớp cán bộ nói chung. Nhiều người ngày càng sa đọa, không chịu
làm việc, cũng không dám làm việc. Lôi kéo quan hệ, kết bè kết cánh trở
thành một quy tắc ngầm trong giới cán bộ. Phương pháp giao tiếp của
Chương Kiến Quốc trong cục cũng không khác gì quy tắc ngầm này, ông ta
đi tới đâu cũng ca ngợi bản thân, kết bè kết phái. Bất cứ người nào nằm
trong vòng tròn quan hệ của mình, cho dù phạm lỗi lớn hay lỗi nhỏ, ông
ta đều bao biện bỏ qua; còn những người không nằm trong vòng tròn đó,
ông ta sẽ cố gắng chèn ép người ta, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để bài
xích người đó. Ông ta và các anh em trong cục kết thành một nhóm. Có
những anh em này, thêm vào đó là Từ Thẩm Bình điều khiển từ bên trong,
kết quả bỏ phiếu dân chủ của ông ta chắc chắn sẽ thông qua thuận lợi.

Kết quả bỏ phiếu dân chủ cho rằng Chương Kiến Quốc có phẩm chất tốt, năng
lực làm việc cao lên tới 96%. Trong lĩnh vực chính trị, 95% là một con
số rất quan trọng. Nói tới nhân dân bách tính, số người đoàn kết phải là 95%, 5% còn lại đương nhiên là người xấu. Nói tới cán bộ, 95% trở lên
là tốt, 5% còn lại là cán bộ chưa tốt, nó có mối quan hệ như nửa ngón
tay và 9 ngón tay rưỡi còn lại. Nói tới thành tích, 95% trở lên là thành tích tốt, khuyết điểm chỉ còn rất nhỏ, được quy vào cái giá không thể
nào tránh khỏi. Từ Thẩm Bình biến kết quả bỏ phiếu của Chương Kiến Quốc
lên tới 96%, mặc dù chỉ cao hơn 1% nhưng lại có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Việc thứ hai mà Từ Thẩm Bình phải làm là việc sửa chữa và trang trí cho căn
nhà mới mua ở Mỹ Lô. Khó khăn lớn nhất trong việc này là phong cách, anh không thể nào định hình được phong cách cho căn nhà. Nên dùng phong
cách cổ điển Anh Quốc, phong cách Tây Ban Nha hay là phong cách Pháp,
phong cách Ý, phong cách duy nhất mà anh không nghĩ tới chính là phong
cách Trung Quốc, anh cảm thấy phong cách nhà của Trung Quốc thiếu đi sự
lãng mạn, bởi vậy anh không thích. Cuối cùng anh phải nhờ Vương Hãn Đông quyết định giúp, sử dụng phong cách cổ điển của nước Anh, mặc dù chi
phí cao gấp đôi những phong cách kia, nhưng vô cùng sang trọng, nho nhã, rất đáng đồng tiền, điều này phù hợp với triết lí sống của người giàu:
“Không cần cái tốt nhất, chỉ cần cái đắt nhất”. Sau khi giải quyết xong
vấn đề phong cách, những việc còn lại đều giao cho công ty thiết kế nội
thất làm, chất lượng do công ty giám sát theo dõi. Thi thoảng anh chỉ
cần tới kiểm tra và đốc thúc tiến độ.

Phòng tranh “Vườn nghệ
thuật” chính thức đi vào hoạt động. Mở cửa mà không kinh doanh là sự
lãng phí tiền bạc. Chuyện Nhan Lệ chẳng có việc gì làm, ngày nào cũng
xuống quán bar đong đưa với những gã đàn ông khác tới tai anh, khiến anh đau đầu. Anh chờ hai việc hiện tại đi vào quỹ đạo sẽ lập tức dồn tâm
huyết vào phòng tranh của mình.

Chiều ngày hôm sau khi đã tiễn
đoàn khảo sát về, Từ Thẩm Bình gọi điện thoại hẹn Giả Tác Nhân tới phòng tranh. Nhan Lệ mang trà và thuốc lên cho hai người rồi ngồi bên cạnh
nghe họ bàn chuyện.

Từ Thẩm Bình hỏi Giả Tác Nhân:

– Những bức tranh tôi đặt lần trước, ông chuẩn bị thế nào rồi?

– Dùng cách nói hiện đại thì khách hàng là thượng đế. Việc của cậu tôi
luôn nhớ trong lòng, những người khách có tiền chính là bố mẹ của tôi,
tôi đâu dám chậm trễ? Từ sau khi cậu đưa ra các yêu cầu cụ thể, chúng
tôi lập tức triển khai công việc. – Ông ta lấy từ trong túi ra một tờ
giấy đưa cho Từ Thẩm Bình. – Danh sách này cậu xem trước, có chỗ nào
không hợp lí thì cứ nói. Đối với chúng tôi mà nói, vẽ mèo vẽ chó cũng là vẽ, muốn sửa thế nào cũng được, đáp ứng nhu cầu của cậu mới là quan
trọng nhất. Việc buôn bán của cậu phát triển thì tôi cũng thơm lây. Bây
giờ chẳng phải người ta vẫn nói là cùng nhau làm giàu sao? Chúng ta làm
như thế này đúng là hợp với trào lưu.

Từ Thẩm Bình nhận tờ giấy,
đó là một danh sách các sản phẩm nhái của Giả Tác Nhân, trên đó có tên,
kích cỡ, họa sĩ của bức tranh, đương nhiên cũng không quên ghi thêm cả
giá cả. Từ Thẩm Bình giả vờ như đang xem rất cẩn thận, nhưng anh chỉ là
một người ngoại đạo về tranh, làm sao biết nhận xét như thế nào? Anh chỉ tiếc là mình đã không hẹn Vương Hãn Đông cùng tới:

– Danh sách
này ông cứ để lại chỗ tôi, ngày mai tôi sẽ cho ông đáp án chính xác
nhất. Những bức tranh trong danh sách này, các ông đã “làm” được bao
nhiêu rồi?

Giả Tác Nhân chuyên làm tranh giả, bởi vậy không thể
gọi là vẽ tranh hay sáng tác tranh, thế nên ông ta cũng không hề phản
cảm với cách nói “làm tranh” của Từ Thẩm Bình:

– Bởi vì cậu yêu
cầu rất cao về chất lượng các bức tranh nên những bức tranh này khi bắt
tay vào “làm” cũng không đơn giản. Bốn, năm người chúng tôi bận rộn suốt mười mấy ngày mới “làm” xong được khoảng 10 bức. – Ông ta lại rút ra
một ống đựng tranh đưa cho Từ Thẩm Bình. – Cậu xem trình độ của những
bức tranh này như thế nào? Đảm bảo là hàng số một.

Nhan Lệ cũng
cầm một bức tranh trong tay Từ Thẩm Bình để xem. Cô cũng như Từ Thẩm
Bình, không hiểu biết gì về hội họa, nhưng cảm giác tổng thể của bức
tranh này cũng để lại ấn tượng không nhỏ trong cô.

Từ Thẩm Bình
nhìn mấy bức tranh rồi bỏ xuống, mấy bức tranh này có được hay không còn phải chờ Vương Hãn Đông tới rồi mới có thể quyết định:

– Mấy bức tranh này nhìn về tổng thể thì “làm” cũng được, đương nhiên kết luận
cuối cùng phải chờ sự đánh giá của người mua. Mấy bức tranh này của ông
có thể để tạm ở phòng tranh của tôi để thử phản ứng của khách hàng hay
không?

Giả Tác Nhân tỏ ra không hài lòng với đề nghị của Từ Thẩm Bình:

– Cậu nói như vậy là không tin tưởng vào chúng tôi. Các phòng tranh trong thành phố này, có phòng nào không dùng sản phẩm của Giả Tác Nhân tôi?

Lại còn phải thử phản ứng nữa sao?

Đàn bà cho dù là về kinh doanh hay yêu đương, đều thích tốc chiến tốc thắng, thường xuyên khiến đối
phương trở tay không kịp. Nhan Lệ thấy hai người bắt đầu căng thẳng với
nhau, bèn chen lời:

– Ông Giả hôm nay chưa nhìn thấy tiền, tôi
đoán chắc là tối nay sẽ khó ngủ. Ông thấy cách này có được hay không,
ông cứ để tranh ở đây, phòng tranh sẽ trả trước cho ông 1 vạn tiền đặt
cọc, một tháng sau ông tới lấy nốt số tiền còn lại. Nếu ông thấy không
được thì thôi, chúng tôi tìm người khác. Tôi không tin trên đời này
không còn ai biết “làm” tranh như ông Giả.

Câu nói của Nhan Lệ khiến Từ Thẩm Bình giật mình, càng khiến Giả Tác Nhân không thể nào ngờ được. Ông hỏi Từ Thẩm Bình:

– Ông chủ Từ, đây cũng là ý của cậu hả?

Từ Thẩm Bình thấy Nhan Lệ đã nói như vậy, dù sao cô cũng là bà chủ trên
danh nghĩa, lời nói đã ra khỏi miệng thì không rút về được, cũng thuận
miệng nói theo:

– Có thể nói như vậy, đây cũng là ý của tôi.

Giả Tác Nhân thấy Nhan Lệ dồn mình vào đường cùng, cũng đành nhượng bộ:

– Nếu cô Nhan đã lên tiếng thì Giả Tác Nhân tôi cũng phải giữ thể diện cho cô. Thôi cứ làm theo ý cô Nhan vậy.

Từ Thẩm Bình thấy Giả Tác Nhân chịu nhượng bộ, chấp nhận điều kiện Nhan Lệ đưa ra, chiếm thế thượng phong so với Giả Tác Nhân, bèn nói với ông ta:

– Được, cứ quyết định thế đi.

Những việc sau đó trở nên đơn giản hơn. Nhan Lệ viết cho Giả Tác Nhân tấm séc 1 vạn tệ, Giả Tác Nhân kí tên bên dưới mục người nhận. Từ Thẩm Bình
cũng viết cho Giả Tác Nhân một phiếu nhận hàng, trên đó ghi rõ tên
tranh, kích cỡ, đơn giá…, đồng thời căn cứ vào yêu cầu của Giả Tác Nhân, thêm ghi chú là một tháng sau sẽ thanh toán đầy đủ. Sau khi mọi thủ tục đã xong xuôi, Giả Tác Nhân vui vẻ cầm tiền ra về.

Tiễn Giả Tác
Nhân về xong, Từ Thẩm Bình cầm mấy bức tranh lên xem kĩ lại lần nữa
nhưng anh không nhận ra tại sao một tờ giấy vẽ mỏng dính như vậy, bôi
thêm ít màu vẽ này lại đáng tiền như thế, lại được nhiều người theo đuổi như thế. Anh chàng không hiểu gì về hội họa thở dài ngao ngán.

Qua mấy câu nói quyết đoán của Nhan Lệ, Từ Thẩm Bình nhận ra cô không chỉ
còn là một khúc thịt khi lên giường mà cũng có cái gan làm kinh doanh,
sau này có lẽ phải phát huy thật tốt vai trò của cô. Anh dặn dò Nhan Lệ
mang mấy bức tranh này tới tiệm tranh lồng khung, sau đó thì sắp xếp lại phòng tranh, như vậy phòng tranh sẽ ra dáng hơn.

Tối hôm đó, Từ
Thẩm Bình cùng ăn tối với Nhan Lệ, rồi ở lại phòng tranh không về để có
cơ hội ân ái với cô. Trong lúc ân ái, Từ Thẩm Bình dành thêm cho Nhan Lệ chút tình yêu, bởi vì hôm nay anh lại phát hiện thêm một lí do khiến
anh yêu cô. Nhan Lệ cũng đáp lại biểu hiện của Từ Thẩm Bình, hôm nay
cũng tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn và dịu dàng. Sau phút ân ái mặn nồng,
Nhan Lệ nằm lên người Từ Thẩm Bình, thỏ thẻ hỏi:

– Thẩm Bình,
ngày nào anh cũng bận như thủ tướng thế, rốt cuộc cái chức chủ nhiệm của anh to như thế nào? Có đáng để bận thế không?

– Nói một cách
chính xác thì anh chỉ là phó chủ nhiệm, còn cách chủ nhiệm một chút xíu. – Từ Thẩm Bình giơ ngón cái và ngón trỏ ra để ước lượng khoảng cách.

– Phó chủ nhiệm là quan cấp mấy.

– Cấp phó phòng.

Nghe nói Từ Thẩm Bình là cấp phó phòng, Nhan Lệ bật cười lớn. Từ Thẩm Bình lạ lùng hỏi:

– Có gì mà buồn cười?

– Xem ra làm phó chủ nhiệm cũng chẳng có gì, anh cũng chỉ ngang cấp với em thôi.

– Đừng có nói bừa. Em lấy đâu ra cấp bậc? Nếu làm gái như các em mà cũng có cấp bậc thì người ta sẽ cười cho thối mũi.

Nhan Lệ nói:

– Đây vốn dĩ là một câu chuyện cười mà. Dạo trước Cục Công an tiến hành
truy quét gái mại dâm, mấy chị em em bị bắt, bọn họ không ai chịu thừa
nhận hành vi bán dâm, cảnh sát bèn hỏi: “Các cô đều nói không bán dâm,
chẳng nhẽ các cô đều là xử nữ?”(1). Một cô bèn nói: “Bọn em đều chưa kết hôn, theo lí mà nói vẫn là xử nữ, nhưng làm công việc này thì không thể còn là xử nữ được nữa, coi như là xử nữ một nửa”(2). Anh nói xem, chẳng phải cấp bậc của chúng ta như nhau?

Câu chuyện cười của Nhan Lệ khiến Từ Thẩm Bình không nhịn được, bật cười lớn:

– Nói tới tình dục trong xã hội hiện đại thì cái này đúng là không sai,
người ta nói tình dục có văn hóa, anh còn không tin. Nhưng đúng là có
thật, ít nhất thì cũng hài hước.

Nhan Lệ thấy Từ Thẩm Bình có
hứng thú với mấy câu chuyện cười rẻ tiền, bèn kể liền mấy chuyện cho anh nghe. Từ Thẩm Bình và Nhan Lệ nói nói cười cười tới nửa đêm, cả hai
người đều thấy mệt mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

***

Quỳnh Hoa đã tới nhà Từ Văn Tuấn làm ôsin được một tháng. Khoảng hơn một giờ
chiều hôm đó, Tiểu Triệu gọi điện cho cô, bảo Quỳnh Hoa tới trung tâm
dịch vụ gia chánh lấy lương. Quỳnh Hoa sợ làm ảnh hưởng tới công việc
nhà Từ Văn Tuấn, bèn gọi điện thoại cho Thẩm Thái Hồng, xin nghỉ nửa
ngày để tới trung tâm dịch vụ lấy lương, đồng thời nói buổi tối cô có
thể sẽ về muộn một chút, thức ăn đã rửa sạch cả rồi, chỉ cần bỏ vào nồi
là xong, canh gà ác cũng đã đun chín, tối chỉ cần bỏ ra hâm nóng lại.
Nguyên nhân Quỳnh Hoa về nhà muộn là vì trong suốt một tháng nay, tuần
nào cô cũng gọi điện nói chuyện với Đại Xuân một lần, khi gọi điện cô
luôn cố gắng tiết kiệm thời gian, sợ nói chuyện lâu quá, Thẩm Thái Hồng
nộp tiền điện thoại thấy tăng sẽ tỏ ý nghi ngờ, bởi vậy mỗi lần gọi điện cô chỉ nói với Đại Xuân vài câu rồi lập tức cúp máy. Lần này lĩnh lương xong, cô phải nhân tiện đi thăm Đại Xuân và Quế Hương, mời hai người ăn một bữa cơm. Từ sau khi cô tới thành phố, Đại Xuân và Quế Hương luôn
giúp đỡ cô. Ngày đầu tiên cô tới đây, hai người họ đã mời cô đi ăn, lần
này nói gì thì nói, cũng phải mời lại người ta một lần.

Quỳnh Hoa bắt xe buýt tới trung tâm dịch vụ. Khi cô nhận được số tiền lương đầu
tiên từ tay Tiểu Triệu, cô vô cùng xúc động. Cô nhận 8 tờ 100 tệ, cảm
thấy nặng trĩu cả tay. Dù sao đây cũng là tiền công lao động của cô suốt 30 ngày qua.

Bởi vì Quỳnh Hoa là nhân viên do trung tâm dịch vụ
gia chánh phái đi nên Tiểu Triệu gặp Quỳnh Hoa vẫn tỏ ra vô cùng nhiệt
tình. Tiểu Triệu hỏi Quỳnh Hoa cuộc sống ở nhà bộ trưởng Từ có quen
không, làm việc có mệt không, Quỳnh Hoa trả lời mọi thứ đều rất tốt.
Tiểu Triệu phát hiện trong một tháng này Quỳnh Hoa béo lên một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn, điều này chứng tỏ những điều Quỳnh Hoa nói không phải là giả. Tiểu Triệu lại nói mấy lời cổ vũ Quỳnh Hoa, nói là chỉ cần cô làm việc chăm chỉ ở nhà bộ trưởng Từ, tiền đồ và tiền bạc đều vô
cùng xán lạn. Quỳnh Hoa nghe Tiểu Triệu nói vậy, trong lòng thầm cảm
kích cô, nhưng Quỳnh Hoa không dám hi vọng quá nhiều vào tiền đồ và tiền bạc mà Tiểu Triệu nói. Cái gọi là tiền bạc với 800 tệ mỗi tháng không
thể nào nở ra thành 8000 tệ được. Cô là một cô gái nhà quê ra thành phố
làm ôsin, tiền đồ tốt nhất là có thể làm công việc này lâu dài và ổn
định, sau đó nghĩ tới việc tìm một người nào đó ở thành phố rồi lấy
người ta, sau này sinh vài đứa con trai, con gái, như thế đã là tốt hơn
rất nhiều mấy người chị của cô lấy chồng ở quê rồi. Nhưng Quỳnh Hoa chỉ
dám giấu chặt suy nghĩ này trong lòng, không muốn nói cho Tiểu Triệu
biết.

Ra khỏi trung tâm dịch vụ, Quỳnh Hoa tới siêu thị mua một
ít hoa quả, sau đó lại ngồi xe buýt tới chỗ Đại Xuân và Quế Hương. Quỳnh Hoa tìm thấy Quế Hương đang quét đường. Quế Hương nói Đại Xuân đang làm việc ở cổng phía đông của tiểu khu, còn hai, ba tiếng nữa mới tan ca.
Quỳnh Hoa giúp Quế Hương quét nốt đoạn đường, sau khi đẩy xe rác tới bãi thu gom, Quế Hương đưa Quỳnh Hoa về căn phòng nhỏ của mình dưới hầm để
xe. Xa nhau một tháng mà Quỳnh Hoa đã cảm thấy căn phòng này dường như
còn tối tăm, ẩm ướt hơn lúc trước, càng thấy thê lương hơn so với lần
đầu cô tới đây. Quỳnh Hoa trù trừ một lúc trước căn phòng nhỏ, Quế Hương tưởng rằng Quỳnh Hoa khách sáo:

– Em còn đứng đó làm gì? Mau vào nhà ngồi đi!

Quế Hương ngày nào cũng ở nơi này, hôm nay hay hôm qua chẳng có gì khác
biệt, cô không bao giờ có cảm giác khác lạ, bởi vậy cô không hiểu nguyên nhân gì khiến Quỳnh Hoa ngập ngừng bước chân.

Quỳnh Hoa bước vào căn phòng nhỏ, đặt gói quà lên bàn, sau đó ngồi xuống cái ghế dài:

– Một tháng nay chúng ta không gặp nhau, em nhớ anh chị lắm, hôm nay xin
nghỉ nửa ngày để đến thăm anh chị. Hôm nay là lần đầu tiên em được nhận
lương, muốn mời chị với anh Đại Xuân ăn bữa cơm. Lâu lắm rồi bọn mình
không ngồi với nhau, em có rất nhiều chuyện để nói với anh chị.

Quế Hương thấy Quỳnh Hoa mang cả quà đến, có vẻ ngượng ngùng:

– Em mua những thứ này làm gì? Lãng phí tiền quá. Chúng ta đều là người
một nhà, việc gì phải khách sáo như thế. Mọi người kiếm được chút tiền
không dễ dàng, lần sau em đừng mua gì tới nữa.

Quỳnh Hoa cười:

– Quế Hương, lần này chỉ là chút tấm lòng của em. Nếu chị đã nói thế thì
lần sau em không mua gì mang tới nữa. Nhưng sau này em còn tới, bữa cơm
đoàn viên không thể không ăn. Chẳng mấy khi được cải thiện đời sống một
lần, chúng ta không có tiền, chẳng nhẽ chúng ta không được hưởng thụ một chút?

Quế Hương cầm cái phích nước và thùng nhựa lên nói:


– Việc này để nói sau! Đừng có tính trước chuyện tương lai. Chúng ta là
người nghèo, những việc sau này phải nghe theo ý trời! Em ngồi chơi một
lát, chị lên kia lấy ít nước nóng, nước trong phích đun từ hôm qua, uống vào không tốt.

Trong khoảng thời gian rảnh rỗi ngồi chờ Quế
Hương đi lấy nước, Quỳnh Hoa nhìn lại căn phòng nhỏ của Đại Xuân và Quế
Hương. Sự rách nát của căn phòng này cách xa một trời một vực với ngôi
biệt thự nhà Từ Văn Tuấn. Một lần vô tình cô nghe cả nhà Từ Văn Tuấn nói chuyện cũng về việc mua căn nhà ở Mỹ Lô, nghe nói tổng số tiền mà họ
phải bỏ ra để mua nhà là 150 vạn, lại còn phải thêm khoảng 40 vạn tiền
trang trí. 200 vạn tệ để mua một căn nhà, cho dù là đối với những người
nông dân làm thuê ở thành phố, hay đối với những công chức làm trong nhà nước, là một con số trên trời. Cô nghĩ Đại Xuân và Quế Hương có khi
phải ở trong căn phòng này suốt cả đời. Muốn mua một căn nhà làm chốn
nương thân ở thành phố này, đối với những người như cô, như Đại Xuân hay Quế Hương mà nói, có lẽ đó chỉ là ước mơ cả đời không bao giờ thực hiện được. Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi lại nghĩ tới bản thân, ngay cả một căn
nhà rách như thế này cô còn không có, tương lai và hi vọng của cô nằm ở
đâu?

Quế Hương đã mang nước về. Cô đặt cái ấm nước lên bếp dầu châm lửa, quay lại ngồi xuống với Quỳnh Hoa:

– Bộ quần áo của em đẹp thật. Em tự đi chợ mua à?

Quỳnh Hoa nói:

– Có phải là em mua đâu. Là đồng phục của trung tâm phát cho đấy.

Quế Hương đương nhiên không biết rằng đồng phục của Quỳnh Hoa là do Vương
Hãn Đông bỏ tiền ra mua, các nhân viên bình thường ở trung tâm làm gì
được may mắn như thế. Cô nghe Quỳnh Hoa nói bộ đồng phục này do trung
tâm phát cho thì bắt đầu than thở về ông chủ công ty quản lí ở tiểu khu
này:

– Ông chủ ở công ty chị phát cho các nhân viên bộ đồng phục
màu vàng cam, trông cứ như quần áo của tội phạm đang cải tạo lao động
vậy. Ông chủ này rõ ràng là không coi con người ra gì, tiền lương thì
ít, việc vừa nhiều vừa mệt. Có lúc nghĩ chẳng muốn làm nữa, nhưng không
làm ở đây thì bọn chị còn biết làm cái gì? Xem ra cả đời này của chị
chẳng hi vọng có ngày mở mày mở mặt.

Những câu nói của Quế Hương
không sai, một người nông dân không có chuyên môn, không có trình độ,
vào thành phố, ngoài bán sức lao động của mình, họ còn hi vọng cái gì?

Sau khi nói vài câu chuyện phiếm nữa thì Đại Xuân tan ca về. Hai anh em họ
một tháng không gặp nhau nên vô cùng vui vẻ. Quế Hương nói với Đại Xuân:

– Quỳnh Hoa khách sáo quá, tới thăm mình lại còn mua bao nhiêu là quà nữa.

Đại Xuân nói:

– Quỳnh Hoa, em thế là khách sáo quá rồi. Chúng ta là anh em, thường
xuyên gặp mặt nhau, nói dăm ba câu chuyện là tốt lắm rồi? Việc gì phải
lãng phí tiền như thế!

Quỳnh Hoa nói:

– Chút quà mọn này
đáng bao nhiêu tiền đâu. Vừa nãy Quế Hương nói rồi, lần sau em không mua nữa. Hôm nay là lần đầu tiên được nhận lương, em mời anh chị ăn bữa
cơm, mọi người cùng vui vẻ với nhau. Giờ anh uống nước đi, xong rồi mình đi ăn cơm.

Ba người vẫn tới quán ăn nhỏ lần trước để ăn cơm,
thức ăn vẫn là do Đại Xuân chọn. Đại Xuân lại gọi như lần trước, những
món ăn rẻ và tiết kiệm nhất: đậu phụ sốt, cơm cháy, khoai tây xào và
canh trứng gà cà chua.

Ăn xong, nhân viên phục vụ tới thanh toán, ba món ăn, một món canh, thêm cả cơm trắng, tổng cộng là 51 tệ. Đại
Xuân nghi ngờ không biết có phải nhân viên phục vụ tính sai hay không:

– Một tháng trước bọn tôi cũng ăn ở đây, cũng những món ăn này chỉ hết 42 tệ, sao hôm nay lại thành 51 tệ rồi?

Nhân viên phục vụ giải thích cho Đại Xuân:

– Quán ăn của chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, khách hàng ăn rồi quay lại lần
nữa là quý hóa lắm rồi, đâu dám tăng giá? Nhưng anh nghĩ lại xem, thời
gian gần đây, giá dầu, muối, rau, thịt, có thứ nào mà không tăng giá?
Nước lên thì thuyền lên, món ăn của chúng tôi không tăng giá một chút
thì phải đóng cửa tiệm mất thôi.

Đại Xuân thấy nhân viên phục vụ
nói như vậy, cũng không biết phải nói gì nữa. Nhân viên phục vụ nhận của Quỳnh Hoa 50 tệ, bớt cho 1 tệ. Trên đường về căn phòng nhỏ của Đại
Xuân, Quỳnh Hoa nói:

– Hàng hóa bây giờ tăng giá ghê quá. Bà chủ ở nhà em là cục trưởng gì gì đó, mỗi lần tính tiền với em đều nhìn hóa
đơn ghi ở siêu thị, câu mà bà ấy nói nhiều nhất là “Sao lại tăng giá
rồi?”.

Quế Hương nói:

– Hàng hóa ngày nào cũng lên giá, vậy mà tiền lương lại chẳng thấy tăng, cuộc sống của chúng ta rồi sẽ ngày càng khó khăn hơn.

Đại Xuân nói:

– Trời sinh voi sinh cỏ, em lo cái gì. Thiên hạ sống được thì mình cũng
sống được, nếu đã sống khổ lại còn buồn rầu thì sống làm gì nữa. Dạo này chẳng phải người ta đang nói mức lương cơ bản ở thành phố sắp tăng sao? Có khi mấy ngày nữa chúng ta cũng được tăng thêm vài đồng.

Quế Hương cãi lại:

– Cái này phải xem ông chủ của mình có lương tâm không đã.

Đại Xuân nói:

– Chỉ cần là lệnh của chính phủ thì ông ta không chịu cũng phải chịu. Ông ta mà dám vi phạm pháp luật, chúng ta đi kiện. Chính phủ lúc nào cũng
bảo vệ quyền lợi cho người lao động chúng ta.

Mải nói chuyện, ba người đã về tới căn phòng nhỏ dưới hầm để xe từ lúc nào, Quế Hương lại pha cho Quỳnh Hoa cốc trà mới.

Quỳnh Hoa hỏi Đại Xuân:

– Dạo này thầy em có gửi thư tới không?

Đại Xuân cười nói:

– Thầy em biết có vài chữ, viết thư thế nào được? Bức thư mà em gửi về
lần trước, anh phải bảo thầy anh đọc cho. Thầy em nói rồi, có chuyện gì
thì nói với thầy anh rồi gửi chung với thư của nhà anh, anh nhận thư
xong rồi nói với em. Như thế vừa bớt chuyện vừa đỡ tốn tiền.

– Thế thầy em nói gì?

– Chú chỉ nói tình hình ở nhà rằng một mình sống rất tốt, lúc nào không
có việc gì làm thì chơi bài. Năm nay ông mua ba con dê để nuôi, bao giờ
em về ăn tết ông thịt một con cho em ăn.

– Thầy em còn nói gì nữa không?

– Chú nói năm nay lớn tuổi rồi, dạo này cứ cảm thấy người mệt mỏi, không
có sức. Nghe thầy anh nói, sắc mặt của chú không tốt lắm, trông cứ vàng
vàng.

Quỳnh Hoa vừa nghe nói sức khỏe của thầy mình không tốt, trong lòng thấy sốt ruột:

– Thầy em có phải bị bệnh gì không?

Đại Xuân an ủi cô:

– Anh nghĩ chắc không phải bị bệnh gì đâu. Chú từ trước tới nay lúc nào
cũng khỏe mạnh, chắc vì con cái không ai ở cạnh nên buồn quá thôi mà.

– Kim Hoa sao không thường xuyên về thăm thầy?

– Sao lại không thường xuyên? Thầy anh nói tuần nào Kim Hoa cũng về thăm
chú một lần, còn nhân tiện mang thêm mắm muối cho chú, chỉ có điều việc ở nhà nó không dứt ra được, tới một lúc rồi lại phải về. Anh thấy Kim Hoa cũng tận tâm lắm rồi.

Quỳnh Hoa biết Kim Hoa thường xuyên về
thăm thầy thì an tâm hơn một chút, cô lấy hết số tiền lương vừa nhận lúc chiều ra, trừ đi tiền mua hoa quả và 50 tệ bữa ăn vừa nãy, vẫn còn 712
tệ. Cô giữ lại 12 tệ tiền lẻ, số còn lại đưa cả cho Đại Xuân:


– Ở đây có 700 tệ, sau khi trừ đi tiền gửi bưu điện, số còn lại anh gửi cả
cho thầy em. Nhân tiện nói với thầy em là nếu cảm thấy không khỏe thì
tìm bác sĩ khám bệnh, đừng có tiết kiệm, người phải quan trọng hơn tiền.

Đại Xuân nhận tiền, nói:

– Mai anh sẽ gửi tiền về cho em. Hồi em đi thầy em cho tiền chưa dùng
hết, lát bảo Quế Hương tính lại, xem còn thừa bao nhiêu, có muốn gửi một thể về không?

– Anh tự quyết định đi, thừa bao nhiêu gửi bấy
nhiêu. Em ăn uống ở nhà chủ, bình thường cũng không phải mua bán cái gì, không cần giữ nhiều tiền.

Quỳnh Hoa thấy cũng không còn sớm nữa, bèn chào Đại Xuân và Quế Hương ra về. Đại Xuân và Quế Hương tiễn cô ra
tới tận bến xe số 11 ở ngoài tiểu khu. Xe số 11 đi ngang qua đường Bắc
Kinh, Quỳnh Hoa không cần đổi xe vẫn có thể về thẳng nhà.

Quỳnh
Hoa về tới nhà Từ Văn Tuấn, ba người họ đã về phòng riêng cả. Quỳnh Hoa
đứng ngoài cửa phòng Thẩm Thái Hồng chào bà, thông báo là cô đã về rồi.
Thẩm Thái Hồng chỉ ở bên trong “ừ” một tiếng rồi nói:

– Cô dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ xong thì cũng đi ngủ sớm đi.

Quỳnh Hoa vào phòng bếp, bát đũa vẫn vứt ngổn ngang trong bồn rửa. Cô mở vòi
nóng lạnh, rửa bát đũa sạch sẽ, sau đó rửa sạch nồi lớn, nồi nhỏ để trên bếp ga, lại lau sạch cái bếp, vặn chặt bình ga.

Quỳnh Hoa cảm thấy hôm nay hơi mệt nên tắt đèn đi ngủ sớm.

Chờ đợi cô ngày mai vẫn là những công việc như mọi ngày, đã trở thành chu kì đều đặn.

***

Nửa tháng sau khi đoàn khảo sát tiến hành chỗ Chương Kiến Quốc, công việc
mà Từ Văn Tuấn chuẩn bị đã có kết quả. Nguyên bí thư Đảng ủy Cục Giao
thông được điều sang làm bí thư Đảng ủy Cục Văn hóa, Chương Kiến Quốc
được giao làm bí thư Đảng ủy Cục Giao thông, đồng thời cục trưởng của
Cục Giao thông chính thức nghỉ hưu, phó cục trưởng Chương Kiến Quốc tạm
thời thay quyền cục trưởng. Sở dĩ Từ Văn Tuấn có thể ra quyết định như
thế là lợi dụng sự điều chỉnh hợp lí trong chính sách, tìm được một
không gian để sử dụng quyền lực của mình theo chế độ “chính trị và công
việc tách bạch”.

Việc nhậm chức của Chương Kiến Quốc do đích thân Từ Văn Tuấn tới Cục Giao thông mở một cuộc họp cán bộ cấp cao và tuyên
bố. Trước khi triệu tập cuộc họp này, Từ Thẩm Bình đã tiết lộ tin tức
tốt lành cho Chương Kiến Quốc. Chương Kiến Quốc nhận được thông tin này, vô cùng vui mừng, bỏ ra hai trăm vạn tệ để mua chức cục trưởng, quả là
đáng tiền! Mua thêm được cái chức bí thư Đảng ủy Cục Giao thông lại càng đáng hơn! Cách làm lần này của Từ Văn Tuấn giống y như biện pháp khuyến mại mua một tặng một trên thị trường, không chỉ tặng cho Chương Kiến
Quốc cái chức cục trưởng mà cái chức bí thư Đảng ủy cũng vô cùng quý
giá.

Buổi trưa hôm nhậm chức, Chương Kiến Quốc lấy lí do là tiễn
cục trưởng cũ về nghỉ hưu, mở một buổi tiệc mời Từ Văn Tuấn, cục trưởng
cũ và các cán bộ từ bậc trung cấp trở lên của Cục Giao thông. Trong bữa
tiệc, Chương Kiến Quốc mời Từ Văn Tuấn một ly rượu, rồi cùng cạn ly với
các cán bộ khác. Từ đầu tới cuối bữa tiệc, Chương Kiến Quốc không lúc
nào ngớt cười, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn. Trong mắt của các cán bộ ở cục, bữa tiệc tiễn cục trưởng của này trên thực tế là tiệc chúc mừng của
Chương Kiến Quốc, chúc mừng ông được thăng chức, đồng thời cũng là để
lôi kéo cấp dưới. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chương Kiến Quốc đích thân
tiễn Từ Văn Tuấn và cục trưởng cũ lên xe. Trên chiếc xe đưa cục trưởng
cũ về còn đặt một cái hộp giấy lớn, trong đó là quà tạm biệt, có bốn cây thuốc lá Trung Hoa, bốn bình rượu Mao Đài, bốn hộp trà Bích Lô Xuân,
bốn nhánh sâm Cát Lâm, “tứ tứ như ý” thể hiện sự may mắn, đồng thời cũng thể hiện sự yêu quý của tổ chức dành cho cán bộ cũ.

Sau khi bữa
tiệc kết thúc, mọi người đều vui vẻ ra về. Chương Kiến Quốc về phòng làm việc của mình, ông không chuyển tới phòng của cục trưởng hay phòng của
bí thư Đảng ủy mà vẫn ở trong căn phòng làm việc cũ. Mặc dù căn phòng
vẫn như cũ nhưng từ hôm nay, trung tâm quyền lực của Cục Giao thông đã
có sự thay đổi, toàn bộ quyền lực chính trị lẫn kinh tế của Cục Giao
thông đều tập trung trong căn phòng này, từ giờ ông có thể thoải mái làm việc rồi.

Việc đầu tiên mà ông làm khi về phòng là gọi điện
thoại cho Vương Hãn Đông, thông báo cho ông ta tin tức tốt đẹp này.
Vương Hãn Đông biết Chương Kiến Quốc được làm bí thư Đảng ủy thì tỏ ra
vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không giống với hai suy đoán của ông trước đó. Mặc dù lòng tự trọng của ông hơi bị tổn thương một chút, nhưng dù
sao ông cũng vui mừng trước thu hoạch bất ngờ này. Số phận của Vương Hãn Đông gắn liền với hoạn lộ của Chương Kiến Quốc, hai người như hai con
kiến bị buộc chặt vào nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đắng
cay ngọt bùi gì đều không thể tách rời. Mối quan hệ đặc biệt giữa hai
người có lẽ phải nhắc lại từ lần hợp tác kinh tế một năm trước.

Một năm trước, hạng mục công trình cải tạo đường quốc lộ số 1 trong phạm vi thành phố mà Chương Kiến Quốc phụ trách chuẩn bị bước vào thi công,
người thực thi các công việc cụ thể là Tổng công ty Công trình giao
thông thành phố nằm dưới sự chỉ đạo của Cục Giao thông. Việc khởi động
hạng mục công trình cải tạo này cần gấp một khoản tiền vốn 500 triệu.
Ngoài một số tiền do Sở Tài chính thành phố cấp, vẫn còn thiếu khoảng
300 triệu nữa, số tiền này chỉ có thể giải quyết thông qua việc vay vốn
ngân hàng. Mấy năm nay do nhu cầu nội tại thiếu hụt nghiêm trọng, chính
quyền địa phương các cấp vì muốn nâng cao tốc độ tăng trưởng GDP nên
không nơi nào không sử dụng việc đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng và nâng
cao tổng lượng mua bán bất động sản để thu hút sự tăng trưởng của GDP.
Chính quyền các cấp đều cảm thấy tài lực của địa phương mình chưa đủ,
một mặt họ muốn thu thêm được nhiều thuế, tăng thêm nhiều hạng mục thu
tiền, mặt khác họ còn vay nợ ngân hàng với những khoản nợ lớn. Vì sự an
toàn của tiền vốn, đồng thời cũng vì lợi ích kinh tế của bản thân, những ngân hàng đã cho chính quyền địa phương vay nhiều vốn, giờ không chịu
nâng cao khoản vốn vay nữa. Trong tình hình này, Chương Kiến Quốc muốn
giải quyết được 300 triệu để xây dựng đường quốc lộ trong thời gian ngắn không phải là việc đơn giản. Đang lúc khó khăn thì Ngân hàng Viêm Hoàng mở một chi nhánh ngân hàng mới ở thành phố này. Ngân hàng Viêm Hoàng
vừa mới khai trương nên muốn tìm kiếm nhiều khách hàng tiềm năng để mở
rộng phạm vi hoạt động, bởi vậy lần đầu tiên Chương Kiến Quốc gặp giám
đốc chi nhánh Ngân hàng Viêm Hoàng, Vương Hãn Đông, hai bên đều nhanh
chóng đi tới thỏa thuận. Ưu thế của cả hai bên đều rất rõ ràng, ưu thế
của Cục Giao thông là khoản vốn vay này tính vào nợ của chính phủ, vấn
đề chữ tín tuyệt đối đáng tin tưởng, ưu thế của Ngân hàng Viêm Hoàng là
tiền mặt đầy đủ. Khi hai bên đều đang gấp rút muốn hoàn thành vụ giao
dịch này thì bản hợp đồng của họ chỉ còn lại một số vấn đề kĩ thuật.
Nhưng những vấn đề này đều chỉ là vấn đề cỏn con.

Theo yêu cầu
của phía ngân hàng, Cục Giao thông thành phố phải nộp một bản phô tô
chứng chỉ hành nghề của đại diện pháp nhân của Tổng công ty Công trình
giao thông, một bản phô tô đăng kí thuế vụ, một bản phô tô chứng nhận
của doanh nghiệp, văn kiện phê chuẩn hạng mục công trình do thành phố
cấp, văn kiện phê chuẩn do quốc gia cấp, văn kiện phê chuẩn sử dụng đất, văn kiện phê chuẩn thành lập các trạm thu phí sau khi công trình hoàn
thành, báo cáo thống kê tài chính trong ba năm gần đây của doanh nghiệp, giấy vay nợ ngân hàng, tín dụng ngân hàng… Tổng cộng cần khá nhiều loại giấy tờ. Ngân hàng mang những tài liệu này về nghiên cứu suốt nửa tháng trời mà không thấy có động tĩnh gì khiến Chương Kiến Quốc vô cùng sốt
ruột. Ông hẹn Vương Hãn Đông đi ăn cơm nhằm tạo thêm chút quan hệ trên
bàn ăn. Vương Hãn Đông không từ chối lời mời của Chương Kiến Quốc, trong bàn ăn Chương Kiến Quốc nói những gì, ông cũng hiểu rất rõ, sách lược
của ông ta là đặt tên lên cung nhưng không bắn vội, để chờ xem tình thế
ra sao.

Tối hôm đó, Chương Kiến Quốc cùng thư kí nữ là Thường Di
Nhân, đứng chờ Vương Hãn Đông ở cổng khách sạn 5 sao Giả Nhật. Vương Hãn Đông đưa thư kí của mình là Chu Lệ đến rất đúng giờ. Theo như phép lịch sự là “lady first”, bốn người lần lượt bước vào căn phòng đã đặt trước. Thức ăn do hai cô thư kí bàn bạc với nhau rồi gọi, ý kiến thống nhất
của họ là rượu và thức ăn đều chọn những loại đặc sản và giá cả cao
nhất, lí do là như vậy mới có thể thúc đẩy nhu cầu nội bộ, giúp ngành
nghề thứ ba có cơ hội phát triển, đồng thời cống hiến nhiều hơn cho
ngành thuế nước nhà. Nếu dùng sự thực khách quan để kiểm tra thì lí do
này gần như là chân lí. Thị trường tiêu thụ đồ ăn thức uống nếu không có những khoản chi tiền “chùa” to lớn như thế này thì mức tiêu thụ một năm là 500 tỉ của Trung Quốc có lẽ sẽ giảm sút đáng kể.

Nhân viên
phục vụ của khách sạn mang trà lên trước rồi mới mang thức ăn lên sau.
Thức ăn có tám món, rượu đủ ba tuần, Chương Kiến Quốc thấy đã tới lúc
cần nói chuyện nghiêm túc:

– Giám đốc Vương, thủ tục vay vốn của cục chúng tôi làm tới đâu rồi? Khoảng bao lâu nữa thì chúng tôi nhận được tiền?

Vương Hãn Đông chậm rãi nói:

– Việc vay vốn của các ông nói nhanh cũng nhanh, mà nói chậm cũng chậm.
Những thủ tục mà tôi phải làm thì mấy ngày trước đã làm xong rồi. Nhưng
chế độ bảo lãnh mới theo quy định của nhà nước, chính quyền các cấp và
bộ ngành đều không thể đứng ra bảo lãnh cho đơn vị kinh doanh, trong các tài liệu mà các ông đưa đến, giấy đảm bảo kinh tế cho Tổng công ty Công trình giao thông dưới danh nghĩa của Cục Giao thông bây giờ không còn
giá trị pháp lí nữa. Bởi vậy trong số những tài liệu đó còn thiếu một
tài liệu quan trọng nhất, hiện nay không thể nào đưa hồ sơ của các ông
lên tổng ngân hàng xin phê chuẩn được. Hay nói cách khác, các ông phải
tìm ra một đơn vị bảo lãnh khác cho Tổng công ty Công trình giao thông.
Đơn vị bảo lãnh này phải đáp ứng đủ hai điều kiện: thứ nhất, phải là một đơn vị kinh doanh có tư cách pháp nhân độc lập; thứ hai, phải là đơn vị kinh doanh có đủ khả năng bảo lãnh theo quy định của ngân hàng chúng
tôi. Cục trưởng Chương, ông xem, vấn đề này bao giờ các ông giải quyết
được?

Sự thay đổi chính sách bảo lãnh bất ngờ này là một chính
sách mà trung ương sử dụng để đối phó với nền kinh tế quá nóng. Vấn đề
bảo lãnh mà Vương Hãn Đông nêu ra đúng là có thật, không thể phản bác
được. Chương Kiến Quốc nhất thời không nghĩ ra cách nào:

– Giám đốc Vương, ông thấy việc này có cách nào khác hay có thể linh động chút được không?

– Không có cách nào khác cả. Quy định là quy định, không được lẫn lộn,
chúng tôi không thể tự mình đâm đầu vào đường dây cao áp. Ai đâm vào đó
thì chỉ có đường chết.

– Thời này trên có chính sách, dưới có đối sách, gặp đèn đỏ thì đi đường vòng, chẳng phải đó là trò chơi quen
thuộc của những người trong giới ngân hàng như ông sao? Giám đốc Vương
không nghĩ ra cách nào khác hả?

Vương Hãn Đông cười:

– Gặp đèn đỏ thì đi đường vòng đâu phải quyền lợi riêng của ngân hàng chúng
tôi. Bây giờ có cán bộ nào mà không biết cái này. Chỉ có điều trình độ
ai cao ai thấp mà thôi. Lúc này đương nhiên là cũng có thể đi đường vòng được.

Chương Kiến Quốc vội vàng hỏi:

– Đi vòng thế nào?

– Tìm một công ty bảo lãnh để bảo đảm. Nhưng quan trọng là tìm công ty như thế nào.

– Ông cho rằng nên tìm công ty nào thì tốt?

– Hiện cũng có một số công ty bảo lãnh nhưng đều là công ty nhỏ, chủ yếu
chỉ làm bảo đảm vay vốn ngân hàng với con số nhỏ giúp các hộ kinh doanh
cá thể và các doanh nghiệp nhỏ, sức của họ có hạn, không thể bảo đảm cho nguồn vốn lớn như các ông, bởi vậy chúng ta phải tìm đường khác.

Chương Kiến Quốc thấy Vương Hãn Đông nói gì cũng chỉ nói một nửa, nửa đùa nửa thật bảo Thường Di Nhân:


– Cô mau kính giám đốc Vương một ly rượu để giám đốc Vương nhanh chóng nói cho chúng ta biết con đường bảo đảm.

Thường Di Nhân lập tức chấp hành lệnh của Chương Kiến Quốc, cầm ly rượu lên đi tới trước mặt Vương Hãn Đông:

– Giám đốc Vương, lệnh của cục trưởng chúng tôi, tôi phải tuân thủ tuyệt
đối, cho dù vừa nãy cục trưởng Chương không nói thì ly rượu này hôm nay
tôi vẫn phải kính ông. Ông là Thần Tài! Mùng 5 hằng năm, để đón tiếp
Thần Tài, chúng tôi ở nhà đều đốt hai mươi quả pháo. Bây giờ năm mới đã
qua, hôm nay tôi được đứng trước mặt Thần Tài mời rượu, quả là không
uổng công.

Mấy câu nói nịnh bợ của Thường Di Nhân khiến Vương Hãn Đông rất khoái chí, từng câu từng chữ Thường Di Nhân nói đều hợp với
lòng ông ta:

– Tướng tài không có binh kém. Cô Thường đúng là
biết nói chuyện, cục trưởng Chương đúng là biết đào tạo người, Châu Lệ
sau này phải thường xuyên học tập cô Thường, giờ cô cũng tới mời cục
trưởng Chương một ly đi.

Bốn người chúc rượu cho nhau đều đã uống cạn, Vương Hãn Đông nói với Chương Kiến Quốc:

– Chúng ta chỉ mải nói chuyện, lỡ mất cả thức ăn ngon. Hai người chúng ta không đụng đũa, hai cô gái cũng không dám ăn đâu. Nhiều thức ăn ngon
như thế mà để lãng phí thì không tốt, mọi người ăn trước đi, chuyện bảo
lãnh để hôm khác bàn sau.

Chương Kiến Quốc hiểu ý của Vương Hãn
Đông, chắc chắn là định khất lần cho qua. Ông đoán không biết có phải vì Vương Hãn Đông ngại có hai cô thư kí có mặt nên không tiện nói, bởi vậy nói tiếp:

– Giám đốc Vương nói đúng lắm, đừng chỉ mải nói
chuyện, chúng ta vừa ăn vừa nói. Chỉ nói mà không ăn là có lỗi với cái
bụng của mình, nhưng chỉ ăn mà không nói thì buồn quá. Giám đốc Vương
thấy có phải không? Những người ngồi ở đây hôm nay đều không phải người
ngoài, mọi người cứ nói chuyện tự nhiên, nói đúng nói sai đều không sao
cả.

Vương Hãn Đông đương nhiên biết câu “không phải người ngoài”
của Chương Kiến Quốc có nghĩa là gì. Cô thư kí Châu Lệ cũng là một trong “tứ Lệ” của ông. “Tam Lệ” còn lại là: Nhan Lệ, Chu Lệ và Đào Lệ. Châu
Lệ là thư kí ăn ý nhất của ông, đương nhiên không phải người ngoài. Cô
thư kí họ Thường mà Chương Kiến Quốc đưa tới chắc cũng như vậy. Nhưng
trước khi ông và Chương Kiến Quốc đi tới thống nhất cuối cùng thì vẫn
không nên cho họ biết quá rõ về sự việc. Nếu hợp đồng không thành, lời
ong tiếng ve đồn ra ngoài, một đồn mười, mười đồn trăm, rồi ảnh hưởng
tới thanh danh của ông, quả là không đáng. Bởi vậy ông nói:


Việc tìm công ty bảo lãnh quả thực là rất gấp, nhưng việc gì cũng phải
từ từ mới có kết quả tốt, có gấp cũng không được. Chúng ta cứ ăn uống
thoải mái đi rồi thảo luận kĩ với nhau cũng không muộn.

Chương
Kiến Quốc thấy Vương Hãn Đông nói vậy thì cũng không còn cách nào khác,
bây giờ ông đang có việc nhờ người ta, chỉ đành thuyền trôi theo dòng:

– Lời của giám đốc Vương có lí lắm, chúng ta cứ ăn no đã rồi tính sau, không nên để phí thức ăn.

Cuối cùng bốn người cũng đã ăn xong cơm, dùng hoa quả tráng miệng rồi đi ra
khỏi khách sạn Giả Nhật. Trước cổng khách sạn, Vương Hãn Đông kéo tay
Chương Kiến Quốc rồi nói:

– Để hai cô gái về trước, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi lại sau.

Chương Kiến Quốc hiểu ý của Vương Hãn Đông, bèn bảo hai cô thư kí về trước.
Vương Hãn Đông lái xe đi trước, Chương Kiến Quốc lái xe theo sau. Vương
Hãn Đông đưa Chương Kiến Quốc tới hộp đêm Đại Hào Hoa.

Vương Hãn
Đông thành thạo dẫn Chương Kiến Quốc lên tầng hai. Bảo cô nhân viên phụ
trách tầng xếp cho ông một phòng riêng, còn chào hỏi má mì ở đây rất
thân mật, dặn rằng hôm nay bọn họ chỉ uống trà và ăn hoa quả, không cần
ai tới tiếp rượu. Má mì mặc dù ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Vương
Hãn Đông, nhưng vẫn vô cùng ngạc nhiên trước biểu hiện của ông ta ngày
hôm nay, chẳng nhẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây?

Vương Hãn
Đông chờ nhân viên phục vụ của hộp đêm Đại Hào Hoa mang trà và hoa quả
lên rồi ra ngoài đóng cửa, lúc đó hai người mới châm thuốc, Vương Hãn
Đông nhả khói thuốc thành từng vòng tròn, từ to tới nhỏ. Thong thả, ông
mới chủ động lên tiếng:

– Cục trưởng Chương, khách sạn Giả Nhật
là một nơi ăn cơm được nhưng không phải nơi nói chuyện được. Không phải
vì tôi không tin hai cô gái đó, nhưng quan trọng là việc mà hôm nay tôi
với ông phải bàn vô cùng quan trọng, trước khi chính thức thực hiện,
không được để lộ ra bất cứ điều tiếng gì, càng ít người biết càng tốt.
Ngộ nhỡ việc này không thành mà để người ngoài biết được thì chẳng khác
nào rước họa vào thân.

– Ý của ông là…

– Tôi có đề nghị là vấn đề bảo đảm cho khoản vay vốn của Tổng công ty Công trình giao thông sẽ do một công ty bảo lãnh do ông và tôi cùng mở ra giải quyết.

– Chúng ta cùng mở công ty bảo lãnh? Tự mình bảo lãnh cho mình?

– Ông nói thế là chỉ mới nói một nửa, không thể nói mình bảo lãnh cho
mình. Chữ “mình” ở trước với chữ “mình” ở sau khác nhau. Chữ “mình” ở
trước là chỉ tôi với ông, chữ “mình” ở sau là chỉ Cục Giao thông và Tổng công ty Công trình giao thông. Tiền đề để bảo lãnh khoản vay này là chỉ cần có ủy ban thành phố ở đó thì việc bảo đảm không có vấn đề gì. Ủy
ban thành phố của chúng ta có thể không có mặt sao? Chắc chắn là không
có chuyện đó. Vậy thì ai đứng ra bảo lãnh đều không quan trọng. Việc bảo lãnh không chút mạo hiểm này giao cho bất kì công ty bảo lãnh nào làm
đều là tự mang tiền biếu người khác. Đương nhiên, chúng ta có thể kiếm
được chút ít nước mỡ từ trong đó, nhưng số nước mỡ này phải chờ người ta tới thưởng thức trước, người ta thích thưởng thức bao nhiêu thì thưởng
thức, chúng ta không thể mặc cả, ông nói như thế có đáng không? Tôi
thiết nghĩ, thay vì đổ món hời này cho người khác thì chi bằng chúng ta
tự mở một công ty bảo lãnh, là sự thống nhất của bên vay, bên cho vay và bên bảo lãnh, tất cả đều nằm trong tầm tay của chúng ta, sau này khoản
vay này muốn thế nào thì thế nấy. Vấn đề đảm bảo cho Tổng công ty Công
trình giao thông đã có đường vòng để đi, hơn nữa còn một mũi tên trúng
hai con chim!

Chương Kiến Quốc phải nghiêng mình nể phục trước ý
nghĩ táo bạo của Vương Hãn Đông. Nhưng ông vẫn không hiểu nhiều chi tiết trong việc mở công ty:

– Chúng ta tự mở một công ty bảo lãnh, vậy vốn điều lệ công ty ở đâu ra? Người làm việc cho công ty nữa?

– Vốn điều lệ và nhân viên đều có sẵn rồi, hai vấn đề này ông không cần
phải lo. Vốn điều lệ công ty bảo lãnh ít quá thì không được, nếu số tiền này không tới một mức nhất định thì công ty bảo lãnh không thể tiến
hành đảm bảo cho các vụ giao dịch lớn, bởi vậy tôi thấy chắc phải khoảng 3 triệu tệ. Khi làm thủ tục đăng kí, tiền đăng kí thực ra không cần
phải có thật, có thể dùng một tờ giấy chứng minh giả ở ngân hàng chúng
tôi, sau đó tìm một sở tài chính nào đó xin một tờ giấy chứng nhận là
được. Còn về nhân viên cho công ty thì tôi và ông mỗi người cử ra một
đại diện, các nhân viên khác tìm thêm vài người là được.

Chương
Kiến Quốc thấy Vương Hãn Đông suy nghĩ chu đáo như vậy, biết rằng trước
khi tới cuộc hẹn ngày hôm nay, ông ta đã tính toán cẩn thận rồi chứ
không phải chỉ là ý nghĩ nhất thời. Nhưng ông cũng phát hiện ra trong kế hoạch của Vương Hãn Đông có một điểm khả nghi: Vương Hãn Đông là một
con người thông minh như thế, một mình ông ta hoàn toàn có khả năng mở
công ty bảo lãnh, tại sao còn muốn kéo ông vào? Thêm một người hợp tác,
phải chia đôi lợi nhuận, Vương Hãn Đông ngốc như thế sao? Chắc chắn đằng sau việc này còn có nguyên nhân nào khác? Thậm chí có thể là một âm
mưu? Tạm thời ông vẫn không có phản ứng gì, chỉ giấu những hoài nghi này trong lòng, tiếp tục thảo luận với Vương Hãn Đông về các chi tiết mở
công ty. Chương Kiến Quốc muốn thông qua quá trình thảo luận này, tìm ra chút manh mối cho những nghi ngờ của mình.

Hai người vừa hút
thuốc uống trà, vừa thảo luận về các vấn đề cụ thể của công ty. Trong
toàn bộ các chi tiết mở công ty, Chương Kiến Quốc không hề phát hiện ra
cái bẫy nào mà Vương Hãn Đông đặt ra. Sau khi đã thảo luận kĩ càng về
các vấn đề chủ yếu trong việc mở công ty, Chương Kiến Quốc thấy đã tới
lúc làm rõ nghi vấn trong lòng.

– Giám đốc Vương, suy nghĩ táo
bạo của ông ngày hôm nay, tôi tự cảm thấy mình không bằng được. Nhưng
tôi vẫn còn một câu hỏi nhỏ chưa hiểu lắm, đó là một mình ông mở công ty này là được rồi, vậy mà vì coi trọng tôi, ông kéo tôi vào cùng làm, ông không sợ như thế, lợi nhuận của ông sẽ giảm đi một nửa sao?


Cục trưởng Chương nặng lời rồi. Mặc dù lợi nhuận cá nhân của tôi đúng là giảm đi một nửa như ông nói, nhưng vì vậy mà tôi có thêm một người bạn
như ông, cái giá này rất đáng. Nhưng có một điều ông vẫn nói sai rồi.
Công ty có sự tham gia của Cục trưởng Chương thì lợi ích của tôi chỉ
tăng chứ không giảm, ông có biết vì sao không?

– Vì sao?

– Mua bán, một người mua, một người bán. Trong hợp đồng mua bán bảo lãnh
này, Cục Giao thông một mặt cung cấp mục tiêu bảo lãnh cần thiết, mặt
khác lại trả chi phí bảo lãnh. Điều này đối với công ty bảo lãnh mà nói, trên thực tế Cục Giao thông vừa là người bán, lại cũng là người mua,
Cục Giao thông thành phố là ai? Hạng mục cải tạo đường quốc lộ do ông
quản lí, bởi vậy trong mắt tôi, Cục Giao thông chính là ông. Chỉ cần ông có thể đảm bảo tất cả các hạng mục của Cục Giao thông từ nay về sau đều do công ty bảo lãnh của chúng ta bảo đảm, ông nói xem tôi được nhiều
lợi hay ít lợi hơn? Đây chỉ là thứ nhất. Quan trọng hơn là phí bảo lãnh
chúng ta có thể tự mình quyết định. Trong luật bảo lãnh của nhà nước
không quy định về mức phí cụ thể, cách thông thường phí bảo lãnh nằm
trong khoảng từ 3% tới 10% tổng số tiền bảo lãnh, chủ yếu là phải xem số tiền, mục đích, sự mạo hiểm của nguồn vốn cần bảo lãnh, sau đó hai bên
cùng thương lượng và quyết định, nhà nước không can thiệp vào chuyện
này. Nếu số vốn vay vượt quá con số trăm triệu, thông thường phí bảo
lãnh là dưới 3%. Nếu ông nâng cao mức phí bảo lãnh cho khoản vốn này từ
3% lên 10%, chúng ta mỗi người sẽ nhận được 5%. Ông nói tôi thích lấy 3% hơn hay 5% hơn?

Chương Kiến Quốc nhất thời không nói được gì, những nghi ngờ trong lòng cũng tan biến hết. Ông nửa đùa nửa thật nói:

– Giám đốc Vương đúng là còn tinh khôn hơn quỷ, sau này khi tiếp xúc với ông, tôi phải thận trọng hơn mới được.

Hai người sau khi đã thống nhất bước đầu cùng mở công ty bảo lãnh, Chương Kiến Quốc ra về trước.

Hôm nay Vương Hãn Đông đã dắt được mũi Chương Kiến Quốc, thuận lợi đạt được mục đích của mình, thở phào nhẹ nhõm. Ông lại châm một điếu thuốc, dựa
lưng vào sô pha lim dim mắt nghỉ ngơi. Ông nghĩ tính cách tham lam của
con người vừa là bản tính của ông, nhưng cũng là nhân tố mang tính quyết định trong việc túm chặt được Chương Kiến Quốc.

Ông nghĩ việc
lớn đã thành, cần phải thả lỏng bản thân, bèn gọi má mì tới, bảo bà ta
lập tức gọi Nhan Lệ tới phòng của ông. Nhan Lệ là cô gái mà Vương Hãn
Đông đã bao ở hộp đêm Đại Hào Hoa này, chỉ cần Vương Hãn Đông tới hộp
đêm Đại Hào Hoa, Nhan Lệ chính là món đồ độc quyền của ông ta, không cho phép bất cứ người nào tranh giành. Sau này, vì để lôi kéo Từ Thẩm Bình, ông mới nhường Nhan Lệ cho anh ta, về cơ bản cắt đứt hoàn toàn quan hệ
với Nhan Lệ, nhưng thi thoảng ông vẫn cùng Nhan Lệ ôn lại tình cũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.