Đọc truyện Ôsin May Mắn – Chương 38: Bắt đầu cuộc hành trình
Nó cầm thư mời trong tay lưỡng lự, không biết có nên đưa cho hai tên đó xem không nữa, nhưng nó thật sự rất muốn đi.
Hắn đang ngồi cùng Thanh Thanh trên ghế sofa mắt vẫn dán vào màn hình, miệng nói cười vui vẻ, hình như hắn vẫn chưa phát hiện ra nó đã về, có điều Thanh Thanh đã thấy nó từ xa nên nụ cười có hơi nhạt một chút, dù vậy cô ta vẫn cố tỏ ra niềm nở và thân mật với hắn trước mặt nó, rõ ràng là đang cố tình chọc tức, mà tại sao nó phải tức cơ chứ.
– Ủa Thảo Nguyên về rồi đó hả?
Hắn nghe tiếng Thanh Thanh liền xoay lại ngay lập tức.
– Cô về rồi à. – Giọng điệu hắn có chút gì đó rất lạ, nghe như đang chờ đợi nó vậy.
– Ùm… tôi vừa về đến. – Nó cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. – Thôi tôi đi thay đồ đây.
– Khoan đã.
Tiếng hắn vội vã thốt lên làm nó giật cả người, nó đưa cả tấm lưng về phía hắn mà không thèm quay lại.
– Có… có chuyện gì nữa hả?
– Thư đâu? – Giọng hắn trầm bổng thanh thoát thả vào không trung làm nó đứng hình.
Nó nuốt khan một cái, giọng run rẫy.
– T…h…ư… gì? Tôi mới đi học về làm gì nhận được thư gì?
– Thư mời ở lớp cô đâu?
“Mình vừa về chưa nói gì sao anh ta lại biết được?” Nó trầm ngâm với những thắc mắc chưa kịp giải đáp thì hắn đã đứng ngay trước mặt từ lúc nào không biết.
– Tôi biết cô đang nghĩ gì, có phải cô đang thắc mắc vì sao tôi lại biết đúng không?
– Ơ…
– Trường đã thông báo cho tôi từ trước rồi, cô cũng biết trước khi đi chị Thu Vân đã giao toàn bộ quyền hành lại cho tôi rồi, từ việc trong nhà đến ở công ty và hơn nữa là cả việc quản lí cô.
Hắn cứ thao thao bất tuyệt làm nó không thể nào trả lời được, chỉ biết há hốc mồm nhìn hắn. Không hiểu sao hôm nay hắn lại nói nhiều đến vậy, nhưng mỗi câu nói điều đánh đúng trọng tâm, dù nó không thích cũng chẳng thể phản kháng, đúng là một con quỷ có ý thức hơn người, nó xin bó tay thôi, đành phải giao nộp chứ biết sao bây giờ. Mặc dù nó rất muốn đi nhưng không nghĩ sẽ đi chung với hắn.
Nó rút thư mời từ trong túi ra đưa cho hắn, mặt vẫn cúi gầm xuống đất.
– Nè… – Miệng lí nhí thêm mấy câu. – Nếu không phải cái gì anh cũng biết thì tôi cũng không thèm đưa nó cho anh.
Hắn đưa tay nhận lấy thư mời mà mắt vẫn không rời khỏi nó. – Cô nói gì vậy? Nói lớn chút đi tôi không nghe.
– Ơ… không có gì hết, tại tôi chỉ hát nhảm vậy thôi à. – Nó hoảng hồn chối bay.
– Hát hả? Nhớ bữa nào hát tôi nghe nha. – Hắn đắc ý chèn thêm vài câu chọc ghẹo.
– Thôi tôi đi thay đồ. – Nó biết ý của hắn nên xấu hổ chạy như bay lên phòng.
Hắn nhìn theo lắc đầu cười khẽ.
Từng hành động, cử chỉ của hắn và nó điều được Thanh Thanh quan sát và theo dõi, nhìn thái độ của hai người thì cô ta đã nhận ra ngay họ có tình ý với nhau, giờ cô ta chẳng thể nào hành động được, chờ thêm thời gian nữa nhất định sẽ có kế hoạch vẹn toàn, lần này phải cho nó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.
…
Hai ngày nữa chuyến đi sẽ khởi hành, nó đang lo mọi người sẽ biết chuyện Toàn Phong, đây đến lúc đó mà không diện được lí do gì thì nó chết chắc. Hây… khổ quá, làm sao? Làm sao đây?
Nó đi qua đi lại trong phòng, suy nghĩ hết cách này đến cách khác đang lo sợ thì Tùng Nhân ở đâu xông vào làm nó giật mình hồn muốn lìa khỏi xác.
– Anh làm gì mà mạnh tay vậy? Làm tôi hết hồn. – Nó đưa tay vuốt lên lòng ngực.
– Ơ… tôi xin lỗi, ùm… có phải cô sắp tham gia chuyến đi không? – Tùng Nhân lưỡng lự hỏi nó.
Tự nhiên cậu ta hỏi vậy làm nó không thể nào trả lời được, nhìn mặt cậu ta kìa… giận không giận mà vui không vui, thật là không biết nói sao? Vốn dĩ là ban đầu nó định chọn đi chung với Tùng Nhân nếu không phải vì cái tên Toàn Phong kia thì…
– Tôi… tôi…
– Xin lỗi Thảo Nguyên, thật sự tôi rất muốn đi cùng cô nhưng vì hôm đó tôi có buổi họp fan lại đúng ngay ngày chị Thu Vân về nên tôi phải đi đón chị ấy. -Tùng Nhân cười đặt tay lên vai nó. – Đi chơi vui vẻ nha.
– Ùm… – Nó gật đầu, cũng may cậu ta không giận.
Tùng Nhân vui vẻ cười với nó rồi bước ra khỏi phòng, sau khi đóng cánh cửa lại thì sắc mặt cậu ta đã thay đổi từ vui sang buồn, vậy mà nó còn tưởng cậu ta vui thật ấy chứ.
Vậy là đỡ lo được một phía, còn về hắn thì sao? Nó có nên đi cùng hắn? Nhưng nó thật sự muốn đi. Khổ quá mặc kệ đến đâu thì đến. Trước mắt đi ăn cái đã. Có thực mới vực được đạo mà.
Nó lễnh tễnh xuống bếp nhìn thấy Thanh Thanh đang dọn thức ăn nó đã chạy ngay đến phụ giúp, cô ta cũng vui vẻ chào đón nó không như lúc trước hai người gặp nhau thì cứ như nước với lửa, xâu xé suốt ngày, thời gian dài nên nó nghĩ Thanh Thanh cũng đã thay đổi, không còn để bụng chuyện cô ta đối xử không tốt với nó nữa. Hai tên đó cũng thấy lạ trước cảnh tượng này nhưng chẳng dám nói chỉ biết nhìn nhau rồi nhìn hai người đó bằng cặp mắt khác thường, hiểu ý, nó lên tiếng.
– Hai người làm gì cứ nhìn bọn tôi chằm chằm vậy?
– Ơ… không phải hai người đang… um… a…ơ… – Tùng Nhân múa tay múa chân để ra dấu hỏi nó. Hắn cũng gật đầu đồng tình.
Nó cười tươi nhìn sang Thanh Thanh rồi tiếp lời. – Bộ hai người không muốn chúng tôi sống hòa hợp với nhau sao mà hỏi.
– Phải đó, bọn em thân nhau lạ lắm à. – Thanh Thanh cũng thuận nước đẩy thuyền.
Hai tên đó nghe vậy lắc đầu lia lịa. – Không. Không phải vậy, thấy hai người hiểu nhau vậy là mừng rồi.
Cơm canh đã dọn sẵn lên bàn, cả bốn người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rã làm không khí sôi nổi hẳn lên, đây là lần đầu mọi người được vui vẻ ăn một bữa cơm biết rằng việc này chỉ là tấm phủ để che lấp sự giả tạo nhưng vẫn chấp nhận được.
…
Mới đó mà hai ngày rồi sao? Nhanh kinh thật, vừa vui vừa lo nữa.
– Cô làm ơn đi nhanh lên được không? – Toàn Phong thúc nó đến không kịp mang giày.
– Được rồi, được rồi mới có 5 giờ thôi anh làm gì gấp vậy? Tôi cũng đi chứ có trốn đâu. – Nó nhăn mặt trả lời.
– Hừ… cô dám trốn sao? – Hắn cười khẩy một cái rồi trở về với vẻ mặt nghiêm túc. – Tôi kêu cô đi sớm là có lí do, không chừng sau chuyện này cô còn phải cám ơn tôi đó.
– Hứ, mơ đi. – Nó bĩu môi với hắn.
Cả hai đi xe đến trường, nó ngồi phía sau lo lắng, sợ rằng sẽ bị đám học sinh trong trường phát hiện ra chuyện này, nói đúng ra thì nó chẳng sợ gì việc nó làm ôsin cho nhà hắn mà là ảnh hưởng đến hắn, nếu để họ biết ngôi sao như hắn với Tùng Nhân đưa ôsin đi học sẽ khiến người khác cười rụng răng cho coi. Nó cắn tay, nhăn mặt, làm đủ kiểu, hắn cũng hiểu điều này nên chỉ khẽ cười.
Đến nơi nhưng trường vẫn chưa có ai xuất hiện, sân trường vắng lặng như bãi đất hoang, bên trong một số phòng còn để đèn sáng tỏ, nó nhìn thấy thầy cô đang bận rộn đi lại bên trong, có lẽ đang sắp xếp cho chuyến đi đây mà.
Hắn đi đậu xe rồi còn mình nó đứng đó suy tư, nó cứ vặn rồi lại bẻ những đầu ngón tay, miệng không ngừng lẩm bẩm vài từ gì đấy. Hắn bước ra chỗ nó, nhìn thái độ của nó hắn chỉ khiêm tốn mỉm cười.
– Bộ mặt đó là sao? – Hắn trả lại cho mình vẻ mặt nghiêm túc.
– Tôi… – Nó chẳng biết phải nói gì ngoài cái mặt nhăn nhó. – Tôi nghĩ hay là…
– Là sao? Bây giờ cô đang hối hận không muốn đi nữa sao? – Hắn nhếch miệng cười. – Yên tâm đi, tôi với cô cũng chẳng có gì với nhau đâu mà sợ. – Hắn trấn an nó.
– Nhưng…
– Tôi nói thôi mà.
Nó trợn mắt nhìn hắn rồi lại cụp xuống thở phào, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chẳng chút lạc quan hay có chút thần thái vui tươi của một người sắp được đi chơi.
Hắn bảo nó đợi bên ngoài rồi đi vào trong phòng hiệu trưởng làm gì đó hồi lâu lại trở ra. Trời cũng đang sáng dần lên, hắn vén tay áo nhìn vào chiếc đồng hồ điểm ngay 6 giờ 30 phút, hắn lại đưa tay vào túi lấy ra chiếc kính đen và đeo vào, hành động này là gì đây? Làm như sắp chạy show đến nơi. Nó nhìn hắn bĩu môi nhưng chỉ là sau lưng thôi nha, chứ trước mặt là hắn bụp cho một cái chết liền luôn.
Đã xuất hiện bóng dáng của một vài phụ huynh và học sinh, lớp nó cũng đang dần xuất hiện ngày một đông đúc, nó đang run lên vì sợ, trong lúc đấy lại gặp ngay Thu Nguyên, nhỏ đang chạy ngay về phía nó, còn nó thì đang cầu trời cho nhỏ hãy dậm chân tại chỗ, vai nó nhảy lên bần bật, mắt nó không thể nào mở to hơn được nữa mà chỉ nhíu lại như sợi chỉ.
“Đừng qua đây, làm ơn đi, đừng qua đây!”
– Hey! Thảo Nguyên.
Đã kêu đừng qua mà, lại còn vẫy tay, chắc bị phát hiện rồi còn đâu. Nó lưỡng lự đưa những ngón tay đang run rẫy chào lại, miệng nhoẻn cười gượng gạo.
– Người nhà cậu đâu? Sao lại đứng đây một mình? – Thu Nguyên hỏi nó một câu chẳng khớp.
“Hả? Một mình gì chứ? Anh ta đứng bên cạnh kìa không thấy sao?” Nó khó hiểu nhìn Thu Nguyên.
– A… – Thu Nguyên đột nhiên la lên đưa ngón trỏ chỉa về phía nó.
“Không lẽ phát hiện ra ai rồi hả trời?”
– Cậu không chịu thông báo cho gia
đình phải không?
Phù… vẫn chưa phát hiện, hắn đeo kính mà chắc nhỏ không nhận ra đâu ha.
– Thật ra hôm nay mình đi với… – Nó xoay sang phía hắn. – Ơ…
“Anh ta đâu rồi?” Nó đưa mắt nhìn xung quanh và dừng lại nơi phòng giáo viên, hắn đang đứng ngay đó, hình như đã biết nó tìm mình nên hắn lập tức nhe răng cười. Thật là. Nó cong một bên miệng nhìn lại. Thôi vậy cũng tốt, tránh xa ra cho đỡ phiền.
– Cậu nói ai? – Thu Nguyên vẫn đang dõi theo tay nói.
– À… chẳng ai cả. – Nó mỉm cười, nhúng vai với nhỏ.
– Cậu đi một mình luôn hả? Sao không rủ anh chàng hay đưa cậu đến trường.
– Ờ… mình có rủ nhưng cậu ta không chịu đi. – Vì bất dắc dĩ nên nó mới nói dối thôi.
THÔNG BÁO TẤT CẢ HỌC SINH HÃY TẬP TRUNG VÀO SÂN TRƯỜNG!
THÔNG BÁO TẤT CẢ HỌC SINH HÃY TẬP TRUNG VÀO SÂN TRƯỜNG!
Tiếng loa phát thanh của trường nhắc đi nhắc lại lời thông báo, tất cả học sinh và phụ huynh nhốn nháo đi vào sân, lớp nào đứng theo lớp đó ngay ngắn chỉnh tề, quả là trường quý tộc, tập trung nhanh gọn lẹ mà rất trật tự. Bên cạnh mỗi học sinh là một phụ huynh kế bên kèm cập, hơi… chỉ tội cho nó đứng có một mình, cũng tốt đỡ phiền.
Aaaaaa……… ! Hú……
Gì mà la ghê vậy trời, nó ngước mặt nhìn lên thì chao ôi hắn đang đứng ngay trước mặt, mắt nó nhìn hắn đắm đuối không rời. Trời đất quỷ thần ơi không lẽ đổi ý định xuống đứng cạnh nó sao?
– Tôi biết bạn rất hâm mộ tôi nhưng cũng không cần phải nhìn vậy đâu. – Hắn cười để lộ hàm răng trắng tinh khôi thu hút, các học sinh được dịp hét lớn hơn.
Nó trấn tĩnh, lắc đầu một cái rồi nhếch miệng với hắn. Hắn mỉm cười đi lên phía giáo viên, tay vẫn không quên chỉnh lại chiếc áo khoác cho ra dáng ngôi sao. Gì kì vậy? Không phải hắn đi chung với nó sao? Bây giờ lại đứng cạnh giáo viên mà họ cũng chẳng nói gì, chuyện này là thế nào.
– Trời ơi anh Phong đẹp trai quá! Tôi muốn xin chữ kí quá đi.
– Sao không thấy anh Nhân vậy.
– Đẹp trai quá đi.
Xung quanh ồn ào náo loạn, đâu đó cũng chỉ nghe được mấy câu quen thuộc thế đấy. Nó đưa vẻ mặt biểu cảm nhìn xung quanh vẻ khinh bỉ, trong đầu chợt loáng thoáng suy nghĩ: “Quả là một bọn mê trai, hứ… tên này mà cũng mê đúng là không có mắt.” Xong rồi nó lại trở về trạng thái ban đầu, mặc kệ đời.
– Xin giới thiệu với các em đây là Toàn Phong, chắc mấy em cũng biết hết rồi, anh ấy là khách mời sẽ cùng tham gia chuyến đi thực tế này, nhằm giúp các em có thêm tinh thần, ha ha…
Tay thầy hiệu trưởng chưa kịp chỉ tới hắn thì xung quanh đã la ó lên. Thật là…
– Thì ra đi sớm là có dụng ý. – Nó lép nhép trong miệng rồi nhìn hắn cười ngọt ngào, có vẻ như nụ cười lúc không kiểm soát ấy đã bị hắn phát hiện nên ngay lập tức nó đứng hình. Nó hắng giọng rồi đứng gục mặt xuống đất.
Chuyến đi bắt đầu, mọi người trèo hết lên xe chỉ có nó là còn uốn lượn bên dưới, phải đến lúc hắn lôi nó đi thì nó mới chịu lên, hắn đợi đến lúc mọi người ổn định chỗ ngồi thì mới lay hoay tìm ghế trống, đương nhiên là ghế đôi chỉ dành cho học sinh và phụ huynh, nhà trường đã chuẩn bị hết trước khi đi nên chỗ duy nhất còn trống chỉ có thể là chỗ có nó thôi, hắn cũng thoải mái ngồi xuống mà không sợ ai nói, chỉ hơi ghen tỵ với nó thôi. Ha ha…
– Ùm… anh cũng cáo thật nhỉ? – Nó lí nhí nói vào tai hắn.
– Sao cơ? Tôi làm vậy cũng chỉ muốn giúp cô thôi mà. – Hắn cũng lí nhí nói lại.
Nó mỉm cười nhìn hắn và đương nhiên hắn cũng như vậy, lúc cả hai quay lại mới phát giác ra mọi người đang nhìn mình, chắc họ nghĩ nó với hắn đã quen biết từ trước nên cả hai mới có thể nói cười vui vẻ như vậy hay lại nghĩ nó quyến rũ bày trò với hắn cũng nên. Nó tắt ngúm nụ cười quay mặt ra phía cửa sổ, hắn cũng không quên nhìn xung quanh mỉm cười thân thiện để giao lưu, nhờ vậy mà hắn mới phát hiện ai nấy cũng đang nhìn mình, chắc tại hắn đẹp trai quá đó mà, hà hà… nếu mà không có phụ huynh ngồi cạnh thì hắn có thể đoán trước điều gì sẽ xảy đến với mình.
Chuyến đi khởi hành đã hơn 3 giờ rồi, không biết trường chọn địa điểm nào mà xa vậy nữa, tất cả học sinh đang nháo nhào vì hồi hộp thì nó lại ngủ thẳng cẳng không thèm để ý xung quanh nhưng chắc chắn đang có người để ý đến nó. Đường xa nhưng có trai đẹp thì mọi căng thẳng, mệt mỏi đều xua tan hết, bọn học sinh kia cứ mải mê nhìn hắn còn hắn thì mải mê nhìn nó, do hắn đeo kính đen nên cũng ít ai phát hiện ra ánh mắt hắn đang dán trực tiếp vào nó. Cái con nhỏ ngốc này ngủ đến nổi hả cả họng lại còn lật qua lật lại. Hắn khẽ cười.
Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hắn thấy được gương mặt nó một cách tỉ mĩ như vậy, xem ra hắn chậm hơn Tùng Nhân một bước rồi, lần đó do nó say và cứ tưng tưng lên như còn khùng nên Tùng Nhân mới được dịp bị nó hút hồn bởi nụ hôn bất đắc dĩ, không biết lần này hắn có bị nó hút hồn không ha?
Sau mấy tiếng chờ đợi thì cũng đến nơi, chiếc xe thắng lại tất cả học sinh hét lên sung sướng, nó đang ngủ gật thì bị chúi đầu đập vào băng ghế phía trước làm hắn được một phen cười sảng khoái. Nó xoa đầu nhăn nhó nhìn hắn.
– Mắc cười lắm hả?
Do học sinh chưa xuống xe nên hắn mới tiết chế lại. – Um… không… không mắc cười chút nào, chỉ thấy thú vị. – Hắn xoay sang nó hạ chiếc kính xuống nhếch nhếch hàng lông mày.
Ý gì vậy chứ?