Đọc truyện Ôsin May Mắn – Chương 32: Cô gái thú vị
Đêm đã khuya ai cũng yên giấc chỉ có một người là không tài nào chợp mắt được, vì hễ cứ nhắm mắt lại là hình ảnh đáng yêu ấy lại hiện ra trong đầu và vây lấy tâm trí, dày vò anh ta từng khắc một.
Thiên Vũ rời khỏi giường đốt một điếu thuốc mà nhâm nhi. Đã qua mấy ngày rồi không biết con nhốc đó ra sao nữa, nó có nhớ anh ta như anh ta đang nhớ đến nó hiện giờ không, càng nghĩ lại càng khiến tâm tư rối bời hơn. Phả khói thuốc vào không trung anh lại hài lòng mà mỉm cười, nụ cười ở đây không phải vì nghệ thuật hút thuốc của mình mà khen thưởng mà là vì nghĩ đến những chuyện đã xảy ra tại chính ngôi nhà này, tại căn phòng này. Bộ dạng đáng yêu đó khiến anh khắc ghi trong đầu, vẻ dịu dàng, đôi lúc xấu hổ lại có khi thẳng thắng làm anh không tài nào quên được.
Sao anh lại nghĩ về nó lúc này nhỉ? Không phải chỉ là vô tình mà giúp đỡ hay sao? Lúc đó anh cũng chỉ là đơn giản muốn giúp nó lại không có ý định giữ nó lại, sau khi cho nó ngủ nhờ, còn đãi một bữa nó nê thì cho nó rời khỏi, mặc nó muốn đi đâu về đâu, vậy mà bây giờ anh lại nghĩ đến rồi lo lắng là sao?
Nhìn con nhóc đó cũng chỉ mới 17, 18 tuổi thật sự không hợp với một người đã trưởng thành giống như anh thì cớ gì lại muốn bảo vệ nó đến như vậy?
Anh sắp điên lên rồi, không hiểu được bản thân vì sao lại nghĩ đến nó, anh quẳng điếu thuốc, đi về giường tiếp tục ngủ nhưng khi nằm xuống lại cảm giác nó đã từng nằm qua chiếc giường này nên cũng không thể nào ngủ được, đành đổi sang phòng khác vậy.
Lúc đi qua hành lang lại bất chợt thấy hình ảnh nó đứng dưới cầu thang ngây người, lại còn nhớ nó kề vào tai anh hỏi nhỏ, bất giác mặt anh lại nóng phừng phừng. Nói thật một đại ca như anh từng nếm qua không biết bao món ngon của lạ, cũng chưa từng phải bận tâm bởi bất kì một cô gái nào, thật không thể tin được lần này chỉ vì một con nhóc đáng tuổi em mình mà tương tư mấy đêm liền, nếu đồn ra ngoài không biết thể diện sẽ phải chôn ở nơi nào.
Lắc đầu mấy cái anh lại trở về căn phòng cũ ngồi hồi tưởng lại hình bóng nó, vậy là thao thức luôn đến sáng.
…
Hôm sau Thiên Vũ vác cái bản mặt gấu trúc của mình xuống nhà, cũng may sáng sớm anh có thói quen ở một mình không thích làm phiền chứ nếu không để người làm thấy được bộ dạng anh lúc này chắc họ sẽ phải thắng trắng ba ngày ba đêm để cười. Đường đường là một ông chủ giàu có trong mắt mọi người lại phải có lúc hao gầy tiều tụy đến thế.
Anh nhấc điện thoại nhấn một dãy số do dự nhấn vào nút gọi
Đợi từng hồi chuông qua đi khi mà đầu dây bên kia vừa có tín hiệu anh đã vui đến sắp nhảy cẫng lên nhưng sau đó lại trở nên ấp úng.
– Mầy hả Khang? – Anh vẫn với giọng uy nghiêm hỏi.
– Thằng nào vậy? Mới sáng sớm đã điện hỏi tên. – Cái giọng nhớp nháp của một kẻ chưa tỉnh ngủ, lại còn gọi anh là thằng này thằng nọ càng khiến anh điên hơn.
– Hôm nay mầy ăn gan hùm rồi phải không? – Thiên Vũ gằng lên từng chữ một.
– Haiz… cái thằng này, sáng mầy rảnh quá phải không ranh con, phá giấc ngủ của ông một lát ông cho ăn đấm nghe chưa nhóc, biến đi. – Gã chẳng thèm mở mắt nói, vẫn cái giọng nhẹo nhẹo đó làm anh ta khó chịu.
Gã không để tâm đến lửa đã sắp cháy đến chân mày vẫn ung dung ngáy ngủ.
– Tao là gió của trời đây con à. – Anh thong thả nói.
– Gió của trời là thằng… ơ… anh hai. – Đột nhiên cái giọng ngáy ngủ ấy rõ ràng hẳn ra. – Em xin lỗi anh hai, em tưởng thằng mất dạy nào phá.
– Mầy còn dám nói.
– Dạ tại còn sớm vậy mà anh hai gọi nên…
Thiên Vũ nghe Khang nói thế liền đưa mắt nhìn đồng hồ, quả như tên đó nói chỉ mới 5 giờ 30, bình thường anh ta cũng không thức sớm như vậy chả trách thằng em anh lại hiểu lầm, nghĩ lại thì việc anh tức giận với nó cũng không đúng, hơn nữa đàn em của anh, anh biết rất rõ, chỉ toàn là những đứa háo sắc, ăn ngủ như heo. Haiz… thật bất hạnh khi mà bên cạnh anh ta chẳng có lấy một nhân tài.
– Tao có chuyện muốn nói với mầy.
– Dạ anh hai cứ nói, em đang nghe đây.
– Ùm… Hôm bữa mầy đưa chị hai về đến nhà an toàn chứ? – Anh ấp úng hỏi.
Tên Khang nghe hỏi liền bật cười ha hả.
– Tưởng gì chứ chuyện đó anh hai yên tâm, ủa mà chị hai không báo bình an với anh hai sao? – Gã tò mò hỏi.
Anh nên nói sao đây? Sự thật thì đâu phải là gì của người ta đâu mà báo bình an, vả lại nói tiếng người yêu chứ ngoài tên nó ra anh ta hoàn toàn không biết thêm gì về nó. Nhưng mà cũng không thể mất mặt được.
– Ơ… đương nhiên là có rồi, tao chỉ lo nên hỏi vậy thôi.
– Òm… mà anh hai nè, em hỏi thật anh hai nha, cô gái đó thật sự là chị hai hả?
Ôi trời! Cái thằng, đã biết anh ta đang lo về chuyện này lại cứ đâm đầu vào mà hỏi, anh lắc đầu mấy cái trấn tĩnh.
– Sao mầy hỏi vậy?
– Tại em thấy không giống một chút nào, chị hai đẹp thì đẹp thật, nhìn bốc thì có chút chút nhưng mà ngó tới ngó lui cỡ nào cũng ra dáng nữ sinh nghe. – tên Khang nói đến đâu thì lòng anh lại lo lắng đến đó, ngay cả gã cũng nhìn ra rồi.
-Thôi đi mầy ơi, dù chị hai mầy có là gì thì cũng là người tao để mắt đến cho dù chị hai mầy là trẻ sơ sinh tao cũng thích chứ đừng nói nữ sinh.
Chúa ơi, trẻ sơ sinh mà đại ca cũng không tha luôn, ghê quá. gã nuốt khan một cái liền cười.
– Ha ha… phải phải, anh hai là một người chung tình ai cũng biết mà.
– Khỏi nịnh đi, tao còn một việc muốn hỏi.
– Dạ anh hai cứ hỏi.
– Um… chậc… – Cái này khó nói quá, nói sao giờ ta. – Thật là mầy đưa chị hai về đến nhà chưa?
Tên Khang gãi đầu, há miệng. Đại ca sao vậy? Hỏi một câu hỏi quài, hôm nay anh ta có uống lộn thuốc hay không?
– hề… anh hai này giỡn quài, em đưa chị hai về đến nhà rồi.
– Thật hả? – Anh ta lại cố hỏi lại.
– Em nói thật mà.
– Ùm… vậy… a. – Thiên Vũ đưa tay vuốt tóc, mắt nhìn láo lia trên trần nhà, giọng nhỏ dần. – Vậy… nhà chị hai mầy… ở đâu á?
Cái gì? anh ta đang hỏi nhà nó hả? Tên Khang có nghe lầm không, hai người quen nhau mà không biết nhà là sao, chắc là đang thử gã chứ gì.
– Anh hai hôm nay kì quá nghe, em đưa chị hai về nhà an toàn rồi. – Gã chắc chắn nói.
– Không phải anh hai đang nghi ngờ mầy mà là.., . anh hai hỏi thiệt. – Anh ta biết là khó nói nhưng cũng phải nói, vì để tìm ra nó anh ta buộc phải dẹp bỏ thể diện qua một bên.
– Anh hai hỏi thiệt luôn á hả? – Gã líu cả lưỡi.
– Thú thật với mầy, anh hai đến giờ vẫn chưa biết nhà chị hai, chị hai mầy giấu kĩ quá, ha ha… – Anh ta cười gượng gạo.
Trời đất ơi cái ông này, người yêu mà không biết nhà là sao? Khang vò đầu bứt tóc, ngay cả gã là người đưa nó về còn không biết nhà nó thì làm sao mà nói cho anh ta biết được. Haiz… rối rồi đây.
– Ơ… nhà chị hai… ở… ở… gần trạm xe buýt hay gì đó tại bữa chỉ không cho em đưa về đến nhà. – Gã ái ngại nói.
Khốn kiếp vậy mà nó vừa nói với anh đã đưa đến nhà, đúng là không thể tin tưởng được, xem ra anh phải tự mình tìm thì mới có thành ý.
– Vậy mầy còn nhớ trạm xe buýt đó chứ?
– Dạ nhớ. – Gã sợ đại ca trách tội nên gật đầu lia lịa.
– Thay đồ qua chở tao đến đó, nhanh. – Anh ta không nói thêm gì liền ngắt máy.
Để xem chúng ta có duyên gặp lại hay không? Thiên Vũ khẽ cười gõ điện thoại vào lòng bàn tay, trong đầu lại tiếp tục hiện ra hình ảnh của nó. Cũng mong lần này có cơ hội gặp lại. Cô gái thú vị, nghĩ xong anh ta thong thả đi lên phòng, chắc hẳn là đi chỉnh chu quần áo, tút lại một chút nhan sắc chớ còn gì nữa.