Osin Không Biết Cười

Chương 15Chương14_Ấm Áp


Đọc truyện Osin Không Biết Cười – Chương 15: Chương14_Ấm Áp

Hắn ôm nó một mạch chạy về nhà rồi mới biết không thể tự mình thay đổ cho nó nên đành phải nhờ sự trợ giúp của Nhi
-Ủa sao Anh lại ở nhà mày?_Nhi thắc mắc hỏi hắn
-Osin_Hắn lạnh lùng nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng để lại Nhi và nó đang ngủ thiếp đi ở đó
-Haz..đúng là qủy mặt lạnh_Nhi lẩm bẩm rồi từ từ cởi bộ đồ dính đầy máu của nó ra
-A…_Nhi lại bỗng chốc giật mình khi nhì thấy ngay chổ eo nó bên phải lại có một hình săm màu đỏ tươi hình con rắn đang quấn quanh một cây thánh giá.Tuy không biết hình đó có ý nghĩ gì không nhưng nhìn vẫn rất đặc biệt Nhi nhìn qua một lần là không quên được
Thay xong quần áo cho nó Nhi nhẹ nhàng mở cửa ra thì hắn đã đứng sẵn ở đó tuông vào luôn
-Mày về đi ở đây cứ để cho tao lo_Hắn vừa lâu mặt cho nó vừa nói với Nhi
-Tao…_Nhi ấm ức nhìn hắn định nói gì thì bị hắn ngắc lời

-Về đi_Hắn vẫn chăm chú làm việc còn Nhi thì lẵng lặng bỏ đi,trong tận đáy lòng cô bỗng dân lên một cảm xúc khó chiệu mà cô không biết cảm giác đó là gì chân bước đi mà lòng nặng triễu khó tả
Còn hắn vẫn như thế ôn nhu hiền lành với nó lâu từng giọt mồ hôi trên trán nó rồi lại ngủ thiếp đi.Đến khi nó tĩnh dậy thì đã thấy hắn nằm đó bàn tay trắng trẻo vẫn nắm lấy bàn tay phải của nó.
Nó nhìn hắn nhìn rất lau qủa thật hắn rất đẹp trai khuôn mặt trắng trẻo mái tóc đen,sóng mũi cao,bờ môi đỏ tươi….
Bỗng dưng bờ môi của nó khẽ khếch lên tạo thành một nửa vầng trăng tuyệt đẹp chắc đây cũng chính là nụ cười đầu tiên kể từ khi nó bị mất trí nhớ nhưng rất tiết hắn lại không thể nhìn thấy nụ cười này.
Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình nên hắn giậc mình tỉnh dậy thì bắt gặp ánh mắt đen vô hồn của nó
-Cô đói chưa_Hắn ngại ngùng buông cánh tay nó ra hỏi còn nó chỉ khẽ gục đầu
-À…osin cô nhớ những lời tôi dặn nha…cô chỉ có thể nói chuyện với một mình tôi..cười với một mình tôi và….mà thôi tôi đi nấu cháo cho cô ăn”và chỉ là của 1 mình tôi”_Hắn ấp úng nói lời nói xàng lúc càng nhỏ lần rồi biến mất hắn cũbg bước nhanh ra khỏi phòng

Ở dưới căn bếp sạch sẽ hắn đứng gãi đầu chả biết làm gì lấy gạo cầm nồi ra bắt lên bếp bỏ gạo vào..bla…bla….những việc đó hắn đều phải tra google vì thiếu gia như hắn nào biết làm những việc này
-A…._Hắn đang tỉ mỉ thái thịt thì không may lại thái vào ta đứng la oai oáy chảy dực lên.
Còn nó đứng nếp một bên nhìn về phía cái bóng cao dài của hắn đang loay hoay trong bếp thì trong lòng lại dân lên một cảm xúc nó cũng không biết là gì như nói tám lại là ấm áp…rất ấm áp…cảm giác đó như muốn xóa tan cả khối băng trong lòng nó.
Rồi sau một khoản thời gian vật lộn với cái bếp thì món cháo tổng hợp cũng đã được hắn chế tát xong
-Cháo xong rồi nè_Hắn bưng tô cháo vào môi nở một nụ cười hiền lành nhìn nó
-còn hơi nóng.. Để tôi thổi cho cô_Hắn múc một muỗng cháo lên đưa đến gần miệng thổi nhẹ nhàng rồi đút cho nó,nó thì rất ngoan ngoãn ăn cháo.
Nhưng muỗng thứ hai hắn đang thổi thì nó bỗng nắm lấy cánh tau trái của nó vuốt ve làm hắn giậc mình nhìn nó
-Phải cẩn thận_Nó lại mở miệng lại là 1 câu nói không đầu không đuôi lại là giọng nói mềm mại lạnh lùng ấy khẽ làm lòng hắn xao động,ấm áp lên như được xửi ấm bở một chiếc lò sưởi vào mùa đông vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy trước mắt hắn nó luôn chứa đựng 1 thứ gì đó rất khó diễn tả cho dù nó có nói thể chuyện hay không hắn đều cảm thấy vậy..
-Tôi không sao_Hắn bỗng ôm nó vào lòng tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc và ấm áp mà chắc hẳn là từ trước đến nay hắn chưa từ có.và cũng trong giây phút này hắn hứa là sẽ bảo vệ hạnh phúc này bảo vệ sự ấm áp này vào bảo vệ luôn người con gái lạnh lùng vô cảm này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.