Bạn đang đọc Ôsin Cùng Lớp: Chương 16
pà bị phạt vầy sao tụi tui ăn được –My
-pà muốn tụi tui mang tiếng vì miếng ăn mà quên pạn pè à? –Ánh
-pạn pè phải ở cùng nhau những lúc thế này mới đúng –Nhật
-cái này tui đồng ý-Trí gật gù
-thế còn ông nhiều chuyện này sao lại ở đây? –nó hỏi hắn
-tại mấy đứa kia đòi ở lại mà 1 mình xuống căntin trường thì chết. khổ nỗi hotboy nên nếu đi 1 mình thì con gái xúm đông quá, 3 thằng cùng đi thì các em mới thưa dần dễ thở.
-đồ kiêu ngạo. thui mấy ông mấy pà đi ăn rồi lôi đầu tên này đi giùm tớ đi. Để hắn ở đây them tí nữa thì mình đau tim mà chết đó
-tên này, không thích thì biến, dám chọc nhỏ Lùn nhà tui –My
-tui xử ông đó –Ánh bẻ tay răng rắc
-thui mấy ông pà đi ăn đi, tui ở 1 mình cũng được mà. –nó đẩy tụi bạn nó nhẹ nhàng ra cửa bao nhiều thì nó cho hắn “nhẹ nhàng” gấp đôi
-thôi mấy ông mấy pà ăn đi, tui quen rồi. với cả đi thì đem theo luôn tên này *chỉ hắn* giùm tui cái
-pà sao thế? Để tụi tui ở lại cho vui cũng được mà
-thôi đi ăn đi rồi có gì chiều nay mấy pà khao tui 1 xuất cũng được –nó nháy mắt với 2 nhỏ
-ờ vậy tụi tui đi đây *nắm cổ áo hắn lôi đi làm hắn la oai oái* còn tên này cứ để tụi tui “xử lý” cho -My
-tụi này đi nhé-2 anh
-lát mình mang đồ ăn lên cho –Ánh
-ừm
Tụi pạn nó đi khuất thì nó mới đi đến bục giảng mà thực hiện hình phạt tất nhiên miệng không ngừng rủa “tắc kè hoa” sớm bị đau bụng, tiêu chảy, té ống cống,…*ác quá*
Bên của 2 nhỏ bạn nó với 3 anh nhà ta…..
-ă đi, ăn xong rồi ăn hiếp nhỏ Lùn nè -My nói rồi đặt phần ăn của hắn lên bàn 1 cách thô bạo
-ai làm gì đâu mà pà đối xử với tui thế? –hắn
-thế khi nãy ai nói ác làm nhỏ buồn?
-nhóck mà biết buồn á? Buồn cười thiệt
-buồn cười cái đầu ông ấy? ăn nói cho cẩn thận kẻo cái mồm nó hại cái than nhá –Ánh nói và dùng đũa oánh lên đầu hắn
-á, mắc gì pà oánh tui?
-ai kêu ông ăn hiếp nhỏ Lùn chi.
…..
Bàn ăn vốn dĩ đã gây sự chú ý rồi (vì có 3 anh đó nhưng cũng chẳng ai dám đến gần gây sự đâu) giờ đây thêm cãi nhau nhộn nhịp nên tha hồ làm trò vui của bao người
-nè ông đem phần ăn này lên cho Lùn. Mau lên nếu không muốn chết với tui –Ánh đe doạ
-tốt nhất là nên nghe lời đi kẻo chết có ngày đấy con ạ -My cũng chẳng vừa
-thôi được rồi đưa đây tui đem lên đưa cho, đừng có nhìn tui bằng ánh mắt đe doạ đó nữa. cái này tui không sợ nhưng chỉ là thấy tội nghiệp nên mới đem lên đó nhá *rõ ràng là sợ mà còn làm bộ*
Hắn mang cái bánh mì với sữa hộp cho nó. Đang định bước vào lớp thì hắn nghe 1 cuộc hội thoại làm hắn giận điên người
-hôm nay còn sống khoẻ mạnh cơ đấy, cứ tưởng nhập viện và băng bó rồi chứ. Khổ thân. Ai bảo mày với 2 nhỏ pạn quê mùa của mày cứ bám lấy hotboy làm chi. -1 giọng nữ vang lên
-haha, cái lũ nghèo nàn tụi mày cứ bám theo mấy anh ấy *anh ấy mới ghê* là tưởng sẽ cao sang lên ư? Không đâu, lũ tụi mày chỉ là lũ hèn hạ, mãi mãi là như thế -1 giọng nữ khác
-tụi mày không được xúc phạm bạn của tao –nó
-không được ư? Tao thích thế đấy, xem mày làm gì được tao –cười nói mỉa mai
-tụi tao cùng không nói nhiều, chiều nay sau khi tan học đến chỗ cũ nhé, có việc cần giải quyết. Tụi tao đi đây
Hắn linh cảm như chuyện này có lien quan đến nhưng vết thương trên mặt nó vào hôm qua nên nép người nghe thử. Đợi khi mấy cô ả kia đi khuất hắn mới bước vào đưa cho nó đồ ăn
-nè, nhóck có phúc lắm mới được tôi đem đồ ăn lên cho đấy nhé –hắn cố cười như không có gì để chọc nó
-hứ, không biết có độc không nữa, mà phúc nỗi gì khi ăn đồ ăn có độc chứ. –nó liếc xéo hắn
-ăn nói như thế à? Biết vậy thì tui đã không đem lên
-ai mướn ông đem lên cho tui đâu?
-hứ, được lắm. vậy thì lần sau đừng hòng nhé
-tui không cần nhá –nó nói vậy nhưng mắt thì dán vào cái bánh mì còn miệng thì nhai nhồm nhoàm như người sắp chết đuối.
Hắn thì đứng đó ngán ngẩm với cách ăn của nó. Nó ăn xong thì vừa kịp vào lớp, mấy tiết học buổi chiều cũng là giờ nó được làm 1 con sâu ngủ. mấy nhỏ pạn của nó thì kém nó xíu, thay vì mới vào tiết đã ngủ thì 2 nhỏ còn gắng gượng được 15’ đầu tiên nhưng sau đó thì cũng hệt nó à. Tụi hắn thì người game, người truyện và người thì nghe nhạc, mắt lim dim suy nghĩ. Lớp học cũng vì đó mà trầm hẳn, không vui vẻ, thành viên trong lớp thì ủ rũ làm thầy cô cũng không có hứng dạy học
Cuối cùng tiếng trống hết giờ cũng vang lên khởi đầu một niềm vui mới, học sinh ồ ạt leo bàn, leo cửa sổ mà phóng. Tụi pạn nó đang bàn về địa điểm ăn uống thì nó bảo có việc bận nên không đi chung được nhưng tụi pạn nó không tin, may nhờ hắn bảo chiều nay nhà có việc bận nên không đi ăn được thế tụi háu ăn kia mới tha cho nó và hắn mà đi ăn thiếu nó với hắn. khi tụi pạn đã đi nó mới lên tiếng
-cảm ơn nhé, không thì tụi kia cũng không tha
-không sao đâu, dù sao tui cũng có việc bận mà. Mà nhóck bận việc gì vậy?
-à, cũng không có gì đâu, việc riêng thôi. Thôi ông bận gì thì đi đi, tui cũng đi đây –nói xong nó dắt xe ra cổng trường, thấy hắn đi khuất nó mới dắt trở vào, nó sợ hắn nghi nên mới vậy
Nó ra chỗ lần trước thì thấy tụi kia đã ở đó lâu lắm rồi
-tưởng mày sợ mà chạy rồi chứ, xem ra mày cũng có gan đó nha. -1 nhỏ lên tiếng
-tao đâu có phải lũ hèn hạ như chúng mày –nó đáp trả cứng cỏi
-thế à? Mày không khôn ra thì phải, vẫn cứ tiếp cận hotboy của tụi tao và dám nói chuyện với thái độ đó. Thôi được rồi, hôm nay phải dạy dỗ lại đoàng hoàng mới được –Huyền lên tiếng
-à mà quên, nghe nói hôm nay tụi pạn mày còn dám cả gan đánh Duy nữa chớ *lấy đũa đánh vào đầu ý mọi người* nên hôm nay tao e mày sẽ phải nhập viện và ăn cơm ở đó hơi bị lâu đó. Cho nên….hãy quỳ xuống và cầu xin tao đi, hãy cúi người chào tao như 1 con chó *chó biết cúi đầu???? * -nhỏ Huyền tiếp tục
-muốn đánh thì đánh chứ đừng nói nữa, thấy ô nhiễm không khí quá -nó
-sao mày dám? Được thôi, thích thì chìu. Tụi bây, xông lên –nhỏ ra lệnh
Tụi kia xông vào đánh nó tới tấp, nó căn rang không mở miệng kêu lên bất cứ 1 tiếng nào điều này làm nhỏ Huyền tức điên hét lớn
-tụi bay đánh chết nó luôn đi. Để xem nó cứng đầu đến mức nào
Chừng 15’ sau…
-mấy người thôi đi trước khi tôi nổi giận đấy nhé –hắn nói giọng nguy hiểm
Lập tức tụi kia ngừng tay hết, tay chân run rẩy. còn nhỏ Huyền thì miệng lắp bắp
-D..Duy…sao…cậu lại..lại ở đây?
-tại sao ư? Sao phải sợ thế Huyền tiểu thư?
-tớ…tớ.. tại nó dám lên mặt với cậu nên…
-thôi ngay đi, đó là việc của tôi. Đừng tưởng tôi không biết. tôi cảnh cáo trước đây là lần cuối, nếu còn đánh pạn của tôi them bất cứ lần nào nữa thì đừng trách tôi
Sau đó hắn cõng nó ra xe và đèo nó về nhà
-ê, sao ông biết?
-…
-nè
-…
-ông câm à?
-tại sao lại không nói?
-nói gì?