Osin Của Anh

Chương 7


Đọc truyện Osin Của Anh – Chương 7

Nhìn thấy tổng giám đốc phá lệ đưa một cô gái đi vào công ty, cả công ty liền bàn tán xôn xao, đoán già đoán non thân phận của cô gái, hầu hết đều đặt cược 10 đồng đó là người giúp việc của tổng giám đốc vì cô nhân viên lễ tân từng gặp cô gái này.

Nhưng khi thấy tổng giám đốc thân mật ôm cô gái, cả công ty nhốn nháo, tiền đặt cược tăng từ 10 đồng lên 100 đồng. Các nhân viên nam đều sửa chức danh của cô gái thành bạn gái của tổng giám đốc, còn 99% các nhân viên nữ nhất quyết không sửa, 1% còn lại không đặt cược vì lòng các cô đều đã tan nát.

“Em thấy có rất nhiều người nhìn em.” Tiêu Tung Thục nói ra cảm giác của mình.

Nhìn mặt cô không thoải mái, Tư Đồ Trác trừng mắt nhìn đám nhân viên tò mò.

“Không có gì đâu em.” Anh ôm cô đi vào thang máy chuyên dụng.

“Chừng nào thì chị Ôn đến?” Ở trong thang máy, cô ngẩng đầu hỏi.

“Mười giờ.”

“Vậy trong khoảng thời gian này em làm gì được nhỉ?” Cô phấn khởi nói. “Em sẽ lau chùi toilet cho anh rồi thông bồn cầu luôn, lần trước em thấy nó bị tắc thì phải.”

Làm việc nhà là sở thích của cô, vì thế cô mới đăng ký làm người giúp việc. Từ nhỏ cô đã quen lao động chân tay, tự nhiên không có việc gì làm cô thấy không quen.

Nghe cô nói anh muốn ngất xỉu. “Anh dẫn em đến công ty không phải để em quét dọn.”

“Tranh thủ thôi mà.”

“Em vẫn muốn làm cái việc thông bồn cầu hả?” Anh nhớ khi phỏng vấn, cô nói thông bồn cầu là sở trường của mình, lúc đó anh không nghĩ gì nhưng bây giờ nhìn cô nóng lòng muốn được làm việc đó anh bắt đầu thấy đau đầu.

“Nó bị tắc mà.”

“Em có thể nằm trên sofa đọc tạp chí hoặc nghe nhạc.” Anh đề nghị.

“Em không thích.”

“Hay em chơi game trên máy tính.”

“Không thèm.”

“Em muốn làm việc đó thật sao?” Anh thở dài, nhận ra cô là người thích làm những công việc vất vả.

“Dạ.” Cô trả lời. “Với lại em vẫn đang trong giờ làm việc, không thể ngồi chơi không.”

Thấy cô nghiêm túc, anh cười cười không tranh luận với cô nữa. Đúng là một cô nhóc cứng đầu nhưng anh lại càng thấy yêu cô hơn.

Từ khi quan hệ giữa cả hai thay đổi, cô vẫn làm công việc của mình không hề nghĩ đến địa vị mà lười biếng, có thể thấy cô không phải là người ham vinh hoa phú quý.

Chỉ với một điều đó cô đã hơn hẳn rất nhiều cô gái.

Rời khỏi thang máy, anh ôm cô đến trước mặt Quan Lĩnh, vui vẻ giới thiệu.

“Cô ấy tên là Tiêu Tung Thục, bạn gái của tôi, cả ngày hôm nay cô ấy sẽ ở đây.” Không quên dặn dò. “Cô ấy hơi ngốc nghếch, nếu có thời gian anh hãy để ý cô ấy giùm tôi.”

Nói xong, Tư Đồ Trác nheo mắt nhìn Tiêu Tung Thục nhưng cô quay sang mỉm cười chào Quan Lĩnh.

“Chào anh, chúng ta lại gặp nhau, cám ơn anh vì lần trước đã đưa tôi lên.”

Thật không hổ danh là người xuất sắc nhất vượt qua hàng ngàn ứng cử viên, nhìn tổng giám đốc vốn lạnh lùng nghiêm nghị ôm một cô gái vào công ty và còn giới thiệu cô là bạn gái nhưng Quan Lĩnh vẫn không biểu lộ ra ngoài sự khiếp sợ.

Anh mỉm cười, tiếp đón Tiêu Tung Thục nồng nhiệt. “Chào chị Tiêu, em họ Quan, là trợ lý của tổng giám đốc, nếu chị cần gì hãy gọi em.”

“Thật hả?” Tiêu Tung Thục nói to. “Vậy cho hỏi anh có bàn chải chà bồn cầu và axit clohydric không?”

“Hả?” Nụ cười trên môi cứng đờ, nhìn Tiêu Tung Thục, Quan Lĩnh cảm thấy như anh đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.

“Bàn chải tốt nhất là loại có đầu nhọn, bởi vì có thể đánh bay được các vết bẩn cứng đầu, còn axit clohydric tôi thường dùng nhãn hiệu “Dushan” vì loại này có tác dụng rất mạnh, mùi của nó không gắt, quan trọng nhất là không độc hại với người sử dụng, nhưng nếu không có thì dùng loại khác cũng được. Tôi đang cần, anh có không?”

“…” Đáp lại Tiêu Tung Thục là sự im lặng.


“Anh Quan?”

Vì không nghe thấy Quan Lĩnh trả lời câu hỏi của mình, mặt anh chàng cũng rất kỳ quặc nên Tiêu Tung Thục quay sang thì nhìn thấy Tư Đồ Trác đang cúi đầu xuống cố nén cười.

Sau một lúc vắt óc nghĩ bàn chải dùng để chà bồn cầu và axit clohydric, Quan Lĩnh mới bình tĩnh trả lời.

“Xin lỗi chị, bây giờ em không thể trả lời được câu hỏi của chị, nhưng chị chờ 5 phút, em sẽ gọi ngay đến bộ phận dọn vệ sinh, hỏi họ trong công ty có dự trữ mấy thứ đó không, nếu không có em sẽ nói họ chuẩn bị cho chị.”

“Ừm, phiền anh rồi.” Nhìn mặt Quan Lĩnh méo xệch, cô quan tâm. “Anh vẫn khỏe chứ?”

“Em khỏe, cám ơn chị đã quan tâm.”

Nói xong, anh gật gật đầu quay lại bàn làm việc gọi điện thoại.

“Anh ấy bị làm sao vậy nhỉ?” Cô lo lắng hỏi Tư Đồ Trác.

“Không sao đâu, tâm trạng của cậu ta hiện giờ như câu nói ‘người giỏi có kẻ giỏi hơn’.” Anh kéo cô đi vào trong phòng làm việc để Quan Lĩnh không cảm thấy mất mặt.

“Là sao?”

“Có lẽ cậu ta sẽ buồn bã cả ngày.”

Sau một hồi chà bàn chải qua lại, rốt cục Tiêu Tung Thục cũng kỳ cọ sạch sẽ các vết bẩn, toilet của Tư Đồ Trác trở nên bóng loáng, có thể soi được gương.

Nhưng cô chưa kịp kéo Tư Đồ Trác vào xem thì hai cha con tổng giám đốc Ôn đến, vì thế cô bỏ các dụng cụ dọn dẹp xuống, rửa sạch tay rồi chạy ra ngoài pha cà phê.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, đã lâu không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ?” Vừa bước vào phòng, Ôn Nhung Phương giơ tay ra tươi cười, đứng bên cạnh ông là Ôn Ngọc gật đầu mỉm cười.

“Tôi khỏe, cám ơn ông đã hỏi thăm, mời ngồi.” Tư Đồ Trác mời hai người ngồi xuống ghế sofa.

“Lần trước vì sinh nhật của tôi đã làm trì hoãn việc ký hợp đồng, tôi rất xin lỗi, vì thế tôi đã tự tay làm vài cái bánh quy để tạ lỗi, hy vọng tổng giám đốc Tư Đồ sẽ thích.” Ôn Ngọc mỉm cười nói.

Thấy mấy cái bánh quy, Tư Đồ Trác nhíu mày. “Xin thứ lỗi cho tôi, tôi không thích đồ ngọt, cám ơn ý tốt của cô Ôn.”

“Tôi biết anh không thích đồ ngọt nên đã làm bánh quy mặn.” Cô đã thuê thám tử để điều tra về Tư Đồ Trác nhưng thực sự rất khó để nắm bắt được thông tin về anh, nhưng ít ra cô cũng biết được vài sở thích của anh.

Tình yêu đi qua dạ dày của người đàn ông trước tiên, cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, chỉ cần anh thưởng thức những món cô làm sẽ biết rằng cô không chỉ giỏi giang mà còn là đảm đang trong việc nội trợ.

Biết được hàm ý sâu xa của cô, Tư Đồ Trác chẳng vui vẻ gì, ngược lại anh cảm thấy phiền phức.

Anh đã thể hiện rất rõ thái độ của mình nhưng tại sao Ôn Ngọc vẫn chưa chịu từ bỏ?

Anh cảm thấy coi thường những cô gái bám dai nhách, nếu cô không từ bỏ, có lẽ anh phải nói rõ cho cô hiểu.

Nhưng bé Tung chạy đâu rồi nhỉ? Hay cô chưa xuất quân đã rút lui không kèn không trống?

Nếu như vậy anh nhất định phải véo má cô thật mạnh để trừng phạt cô.

Cốc cốc!!!

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa. Anh tưởng Quan Lĩnh vào lấy tài liệu nhưng không ngờ đó là Tiêu Tung Thục bê cà phê vào.

“Cà phê đến rồi đây, mỗi người một ly nhé.”

Thấy Tiêu Tung Thục, Tư Đồ Trác thở phào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt hai cha con tổng giám đốc Ôn không được tốt.

“Sao người giúp việc lại có thể tự tiện đến công ty của ông chủ như vậy, thật kỳ cục.” Ôn Ngọc liếc mắt nhìn Tiêu Tung Thục, trong đầu cô đang nghĩ không hiểu con nhỏ sao lại ở đây?

“Tôi dẫn cô ấy đến, cô Ôn ý kiến cái gì?” Nghe giọng điệu chanh chua của cô nàng, Tư Đồ Trác phản kích ngay.

Đây là phòng làm việc của anh, anh là người quyết định ai có thể vào, ở đâu ra người ngoài được ý kiến? Nghe giọng cô ta giống như tự cho mình là chủ nhân của nơi này, thật nực cười.


Thấy anh không vui, Ôn Ngọc giật mình nhỏ giọng nói. “Dĩ nhiên là tôi không có ý kiến gì rồi, tôi chỉ buồn bực vì cô Tiêu không biết gì về công việc sao có thể ở đây?”

“Vì tôi thấy buồn, dẫn cô ấy theo.” Nói xong, Tư Đồ Trác ôm eo Tiêu Tung Thục, hành động của anh thể hiện rõ mối quan hệ thân mật giữa cả hai. Tự nhiên bị Tư Đồ Trác ôm eo, Tiêu Tung Thục lúng túng suýt nữa thì làm đổ khay cà phê.

“Cậu chủ, cậu chủ làm cái gì vậy? Cà phê xém nữa thì đổ.”

Để khay xuống bàn, cô gạt tay anh ra, sau đó tươi cười.

“Chú Ôn, chị Ôn, xin mời uống cà phê, do tôi không biết hai người thích uống gì nên tôi chỉ pha cà phê không thôi, tôi để đường và sữa bên cạnh, nếu muốn hai người có thể thêm vào.”

“Em không công bằng, sao họ có cà phê còn anh không có?” Tư Đồ Trác nhìn hai tách cà phê liền ý kiến.

“Vì anh nghiện cà phê nên em không cho anh uống nữa. Từ giờ trở đi anh chỉ được uống nước trái cây, trong nước trái cây có vitamin C gia tăng sức đề kháng cho cơ thể, quan trọng là nó đủ chất, tốt cho tiêu hóa… Và anh phải biết rằng, nó rất tốt nhất là với anh…” Cô nháy mắt ám chỉ anh mắc căn bệnh không tiện nói ra.

Trán anh ngay lập tức nổi đầy gân xanh nhưng sau đó biến mất ngay. Anh thở dài, nghĩ đến việc cô luôn khăng khăng cho rằng anh bị táo bón và trĩ, anh không biết nên nói thế nào để cô tin là anh không mắc hai bệnh đó.

Thấy cả hai nói chuyện thân thiết, Ôn Ngọc càng đố kị trong lòng, cô ước gì có thể tát Tiêu Tung Thục hai cái rồi đuổi ra khỏi văn phòng. Nhưng để giữ hình tượng, cô phải kìm nén sự tức giận, gượng cười.

Không muốn để cả hai người đó tiếp tục đắm chìm vào trong thế giới chỉ có hai người, cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.

“Thật khó uống.” Cô đưa ra lời nhận xét.

“Hả? Sao vậy?” Lần đầu tiên bị người khác phê bình, Tiêu Tung Thục kinh ngạc.

“Có vị chát, chắc chắn là do pha không đúng cách, lại còn nghe cả mùi khét, do nước quá nóng và đun lâu.” Ôn Ngọc nói trái với lương tâm, đây là cà phê ngon nhất mà cô được uống, nhưng vì ghét Tiêu Tung Thục nên cô đã nói như vậy.

“Vậy hả? Nhưng lúc nãy tôi uống thử thấy ngon lắm mà.” Tiêu Tung Thục nghi ngờ, sau đó vui vẻ hỏi. “Chị Ôn, gần đây chị đã đi khám sức khỏe chưa?”

Không hiểu ý của Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc hỏi lại. “Tại sao lại hỏi tôi như vậy?”

Tư Đồ Trác và Ôn Nhung Phương cũng nhìn Tiêu Tung Thục bằng ánh mắt khó hiểu.

“Vì tôi đoán vị giác của chị có vấn đề, rõ ràng cà phê tôi pha ngon như vậy sao chị lại nói khó uống? Tôi khuyên chị nên đi khám sức khỏe gấp, để phát hiện bệnh kịp thời và chữa trị.”

Trong lòng Tiêu Tung Thục cảm thấy quan tâm đến sức khỏe của Ôn Ngọc nên mới đề nghị cô như vậy nhưng không ngờ được rằng mặt cô liền tối sầm.

Đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn để cà phê bắn tung tóe, Ôn Ngọc tức giận trừng mắt với Tiêu Tung Thục. “Cô láo thật! Sao cô dám rủa tôi bị bệnh?”

“Không phải như vậy, chị hiểu lầm rồi, tôi đang lo lắng cho sức khỏe của chị mà. Tôi từng đọc trên báo, có một bệnh nhân bị cảm đánh mất vị giác, cô ấy cảm thấy không sao, cứ nghĩ hết cảm vị giác sẽ tự động quay trở lại nhưng sau này bác sĩ đã chuẩn đoán vi rút cảm cúm đã làm tê liệt dây thần kinh vị giác của cô ấy, cuối cùng suốt đời cô ấy đã không thể nếm được bất kỳ thứ gì.”

“Cô…”

Do ngốc ngếch nên Tiêu Tung Thục không nhận ra Ôn Ngọc đang tức sôi máu, tiếp tục giảng giải. “Chị Ôn, vì muốn tốt cho chị nên tôi khuyên chị nên đi khám bệnh, nếu không chị sẽ phải hối hận cả đời.”

Vốn đã phát điên khi thấy Tư Đồ Trác thân thiết với Tiêu Tung Thục và bây giờ khi nghe được những lời đó cơn giận dữ càng bốc cao, Ôn Ngọc đứng bật dậy, chống nạnh chửi ầm ĩ:

“Cô có gan nói lại lần nữa xem.”

“Hả?” Thấy Ôn Ngọc hét toáng lên, Tiêu Tung Thục sợ hãi lùi lại hai bước, ngã vào lòng Tư Đồ Trác.

Tư Đồ Trác ôm cô, chẳng những không an ủi cô mà còn cười phá lên, cười to đến mức tất cả những người có mặt đều há cả miệng ra.

“Con gái à…” Kéo áo con gái, Ôn Nhung Phương cảm thấy xấu hổ trước hành động bất lịch sự của con gái.

Ông không thể tin được một cô gái ngoan ngoãn luôn giữ hình tượng như con gái ông lại có thể biến thành người đàn bà chanh chua quát mắng người khác, dù cho việc ký hợp đồng có thành công hay không, nhà họ Ôn đã vì cô mà phải chịu mất mặt.

Thấy Tư Đồ Trác cười phá lên như vậy, Ôn Ngọc mới nhận ra hành động ngu xuẩn của mình.


Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cảm giác xấu hổ lan tràn khắp người, cô không dám nhìn vào Tư Đồ Trác mà liếc mắt nhìn ba mình nhưng Ôn Nhung Phương trừng mắt nhìn cô, sau đó quay mặt sang chỗ khác.

Tư Đồ Trác vẫn cười to làm Ôn Ngọc xấu hổ muốn tìm lỗ nẻ chui đầu xuống.

“Tôi…”

Biết bản thân mình vừa tỏ thái độ bất lịch sự nhưng vì không muốn xin lỗi Tiêu Tung Thục và thấy cha không giúp cô giải vây, Ôn Ngọc ê mặt muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Thế nên, cô lấy túi xách vội vàng đi lướt qua bàn để ra cửa, nhưng do cô không chú ý nên quai túi xách quét qua mặt bàn hất hộp bánh quy cô làm rơi xuống đất, cô chỉ muốn bỏ chạy ngay tức khắc nên giẫm gót giày lên những chiếc bánh làm chúng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

Những chiếc bánh quy đẹp đẽ được bọc trong giấy bóng giống như hình tượng đẹp đẽ mà cô đã xây dựng bấy lâu, vì quá mỏng manh nên không thể trụ vững, chỉ cần vài câu nói vô tình là có thể vỡ vụn.

***

“Em nói sai gì sao?”

Sau khi Ôn Ngọc bỏ đi, Ôn Nhung Phương lấy lý do không được khỏe cũng đi về, kết quả việc ký hợp đồng không thành, điều này khiến Tiêu Tung Thục cảm thấy vô cùng áy náy.

Cô cứ nghĩ rằng nhất định là do cô nói sai điều gì đó nên mới làm chị Ôn phát điên, nếu cô không nói gì thì đã chẳng xảy ra chuyện việc ký hợp đồng bị trì hoãn.

“Em không nói gì sai hết, trên thực tế, em nói hay lắm.”

Tư Đồ Trác ôm cô vào lòng, đầu dựa vào ngực cô, cố nén cười.

Túm đầu anh kéo lên, cô trừng mắt.

“Anh không thấy chị Ôn nổi cáu hả? Mà nè, đừng có tranh thủ ăn đậu hủ của người ta.”

“Em nè, đậu hủ của em hơi nhỏ, lâu lắm anh mới thấy, anh chưa kịp ăn em đã kéo anh ra, cho anh ăn đi mà.” Anh muốn ám chỉ ngực cô nhỏ.

“Anh…” Cô nổi cáu đứng bật dậy.

“Nhưng nhìn rất đẹp, săn chắc và vun cao.” Anh liền bổ sung thêm.

Nghe anh nói vậy, cô vừa tức vừa vui, bối rối không biết đối phó với anh như thế nào. Tư Đồ Trác nhân cơ hội đó kéo cô vào lòng, ôm chặt.

“Ghét ghê!”. Cô vẫn chưa hết giận, giãy dụa đòi thoát khỏi anh, nhưng không được, đành phải trừng mắt.

Không để cô lại nổi cáu, anh nói ngay sang chuyện khác.

“Nói thật, vừa rồi em thể hiện rất tốt, khiến họ bỏ đi hết.”

“Anh đang móc mỉa em hả?” Cô không biết là anh đang nói thật lòng. Hợp đồng vì cô mà trì hoãn việc ký kết, sao có thể nói là chuyện tốt.

“Anh nói thật đó, thực ra việc ký hợp đồng anh đã nói Quan Lĩnh làm việc với họ nhưng ông chủ Ôn kiên quyết muốn đàm phán với anh. Anh đang nghĩ không biết phải làm thế nào để hai cha con ông ta bỏ của chạy lấy người, không ngờ em nói có mấy câu mà hai người đó đều bỏ đi hết, anh rất vui.”

“Không ký được hợp đồng sao anh lại vui?” Cô vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.

“Thực ra không ký được hợp đồng cũng không sao, mặc dù công ty Ôn thị là đối tác lý tưởng nhất nhưng có rất nhiều công ty khác cũng muốn hợp tác với Tư Đồ, nếu Ôn thị không đáp ứng được những yêu cầu của anh, anh vẫn có thể đơn phương hủy ngang việc hợp tác, tìm đối tác khác.”

Nghe anh nói như nước đổ đầu vịt, nhưng Tiêu Tung Thục vẫn thấy lo lắng. Mặc dù cô không am hiểu về lĩnh vực kinh doanh nhưng cô nghe nói nếu hủy bỏ việc hợp tác, nếu bên nào vi phạm sẽ bài bồi thường và chắc chắn đó không phải là số tiền nhỏ.

“Liệu có tổn thất gì không?” Cô hỏi.

“Dĩ nhiên là có.” Anh nói chắc như đinh.

“Vậy sao anh nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì vậy?” Cô không thể nào hiểu nổi.

“Đừng coi thường năng lực và thực lực chồng tương lai của em. Ôn thị dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ, anh cần quái gì họ.”

Nói xong, anh đưa tay bắt đầu cấu véo hai má cô.

“Xì, anh lại véo má em…” Cô nhéo nhéo tay anh nhưng không địch lại được đành để anh muốn làm gì thì làm.

“Mềm mại quá, anh muốn cắn một cái.” Véo thôi không đã, nhìn hai má phúng phích cô, anh rất muốn cắn.

Cô cứng đờ cả người. “Anh nói thật hả?”

Vốn định nói cho vui nhưng khi thấy phản ứng đáng yêu của cô, Tư Đồ Trác không còn muốn nữa mà trong đầu xuất hiện câu nói. “Nói không bằng làm liền.” Đây là câu danh ngôn kinh điển, vì thế anh nghe theo lời khuyên của cha ông, làm liền.

Cô chỉ kịp thấy anh há miệng cắn một cái vào cái má phúng phính của mình.


“Đừng mà… Á!”

Tiếng hét thất thanh sau đó im bặt.

Nghe tiếng hét, Quan Lĩnh ngồi ngoài văn phòng đang lật cuốn bách khoa toàn thư tìm kiếm thông tin về bàn chải chà bồn cầu và axit clohydric liền ngẩng đầu lên, sau đó cuối xuống tiếp tục nghiên cứu cuốn bách khoa toàn thư.

Không ngờ kiến thức về bàn chải chà bồn cầu và axit clohydric lại hay đến vậy, khiến anh say sưa đọc, hèn gì chị Tiêu yêu thích công việc cọ rửa bồn cầu.

***

“Tức quá!”

Sau khi buông mình xuống sofa, Ôn Ngọc như nổi cơn điên, hất tất cả đồ đạc trước mặt xuống đất.

“Con còn dám nói nữa. Hôm nay con bị sao vậy, tại sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Con có biết mặt mũi của nhà họ Ôn chúng ta đều bị mất hết chỉ vì con không?”

Vì không ký được hợp đồng, sau khi về nhà, Ôn Nhung Phương buồn bực, thấy con gái la hét, ông liền lên tiếng trách móc.

“Đừng có trách con, tất cả đều tại con nhỏ giúp việc rỗi hơi đến phá đám, cố tình liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc Tư Đồ trước mặt con, để lên mặt với con đấy.” Ôn Ngọc muốn đổ hết tội cho Tiêu Tung Thục.

“Sao lại liên quan đến con bé? Con không nghe Tư Đồ Trác nói cậu ta đưa con bé đến sao?” Ôn Nhung Phương biết con gái đang muốn đổ tội cho người khác.

“Tại nó hết, nó rủa con bị bệnh trước mặt Tư Đồ Trác. Nó ỷ được cưng chiều tỏ ra kiêu căng không coi con ra gì.” Nhớ lại những gì Tiêu Tung Thục nói, cô càng cảm thấy phẫn nộ, vung tay hất bình hoa.

“Do con phản ứng thái quá. Ba nghe còn biết nó đang quan tâm đến con.” Ôn Nhung Phương nhíu mày.

“Rõ ràng nó cố ý mà.” Cô đột nhiên tái mặt ngã vào ghế. “Đúng là nó cố ý để làm cho con tức giận, con thật ngu ngốc…”

“Nghĩ nhiều làm gì, con không chịu suy nghĩ đến việc ký hợp đồng, hôm nay con bất lịch sự lắm, không cần biết hợp đồng có được ký hay không, chuyện lớn chưa thành, sợ rằng Tư Đồ Trác sẽ đổi ý không hợp tác với chúng ta nữa.” Ôn Nhung Phương chỉ nghĩ đến công việc, không muốn an ủi con gái đang bị kích động.

Trong lòng ông, chuyện công ty là quan trọng nhất, thứ hai là việc Tư Đồ Trác có thể trở thành con rể ông hay không, nhưng khi nhìn thấy thái độ của anh đối với con gái ông, rất khó để chiếm được tình cảm của anh, cho nên lúc này ông chỉ quan tâm đến hợp đồng hợp tác với Tư Đồ.

Dường như không nghe cha nói gì, Ôn Ngọc lẩm bẩm.

“Nhìn bề ngoài ngốc nghếch mà hiểm thật, Tư Đồ Trác chắc chắn bị trúng bùa mê của con nhỏ nên mới thích nó… Anh ấy thật tội nghiệp, con phải nghĩ cách khiến anh ấy nhận ra bộ mặt thật của nó.”

Nghe con gái nói vậy, Ôn Nhung Phương khuyên nhủ. “Con đừng ảo tưởng nữa, thái độ của cậu ta thể hiện rõ ràng như vậy, con cũng thấy những hành động của cậu ta với cô bé giúp việc rồi đó, có lẽ cậu ta đã yêu con bé đó.”

“Nhưng con nhỏ đó là kẻ lừa đảo. Nó không giống như bề ngoài của nó đâu.” Ôn Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên nói to.

Nghe con gái chỉ bô bô về Tư Đồ Trác mà không quan tâm đến tình hình khó khăn trước mắt của công ty, Ôn Nhung Phương tức giận nhưng vẫn dịu giọng khuyên nhủ con gái.

“Thế thì đã sao? Việc quan trọng nhất bây giờ là hợp đồng, con phải nhớ công ty có phát triển được hay không đều phụ thuộc vào lần hợp tác này, dù sao hai người đó cũng chưa kết hôn ngay bây giờ, chờ sau khi việc đàm phán thành công, con cướp lại cũng chưa muộn.”

“Không được, chờ đến lúc đó sẽ không kịp nữa, trong thời gian ngắn như vậy nó đã làm cho Tư Đồ Trác yêu nó, có thể nói con nhỏ đó đã giở thủ đoạn, ai mà biết được con nhỏ đang dùng thủ đoạn nào đó để lừa Tư Đồ Trác cưới nó. Con phải làm cho Tư Đồ Trác nhận ra bộ mặt thật của nó. Sau đó đá nó đi.”

Tưởng tượng ra cảnh cô giúp Tư Đồ Trác thoát khỏi bùa mê của ma nữ, sau đó anh sẽ mỉm cười cảm kích, trong lòng Ôn Ngọc trào dâng một ý chí mãnh liệt.

Đúng vậy. Một người thông minh xuất sắc như Tư Đồ Trác làm sao có thể để lọt lưới con bé giúp việc xấu xí ti tiện, cô sẽ cứu anh ra.

“Con làm được không?” Rốt cục không chịu nổi việc con gái không nghĩ đến công ty, Ôn Nhung Phương lên tiếng răn đe. “Ba nói con không nghe, chẳng lẽ với con Tư Đồ Trác quan trọng hơn công ty?”

Ôn Nhung Phương cảm thấy con gái mình đã thay đổi.

Khi chưa gặp Tư Đồ Trác, con gái ông luôn nghĩ cho công ty. Sau khi gặp Tư Đồ Trác, cô đã trở nên say đắm người đàn ông đó, trong đầu óc toàn hình ảnh của Tư Đồ Trác, mỗi lần gặp mặt đều trở nên mất bình tĩnh, lơ ngơ như bò đội nón.

Giống như hôm nay, dù là ba của cô nhưng ông vẫn cảm thấy xấu hổ vì hành động của con gái.

Mắt Ôn Ngọc đột nhiên sáng lên, không trả lời ba mà hỏi. “Ba, tháng sau là lễ mừng thọ của ba đúng không?

“Con hỏi làm gì?” Ôn Nhung Phương mệt mỏi xoa hai bên thái dương, uể oải ngồi xuống sofa.

Ôn Ngọc chớp chớp mắt, sôi nổi. “Cũng không có gì quan trọng, con muốn tổ chức một bữa tiệc.” Cái cô thiếu chính là cơ hội, chỉ cần có cơ hội, cô nhất định sẽ làm cho Tư Đồ Trác nhận ra cô mới là người xứng đáng với anh.

“Sau đó thì sao?” Ông nghĩ con gái đang có ý đồ gì đó.

“Sau đó dĩ nhiên con phải tạ tội với Tư Đồ Trác, con biết con sai rồi, con đã không xin lỗi nên ba hãy tổ chức tiệc mừng thọ mời Tư Đồ Trác để con có cơ hội xin lỗi anh ấy.” Ôn Ngọc tỏ thái độ thành khẩn. “Ba đang lo lắng Tư Đồ Trác nổi giận sau đó không hợp tác với công ty chúng ta nữa đúng không? Tất cả là lỗi của con, con sẽ giải quyết chuyện này.”

Thấy con gái nhận lỗi, vì công ty mà hứa hẹn, Ôn Nhung Phương nở nụ cười.

“Được rồi, lần này con phải cư xử cho đúng mực, đừng làm mọi chuyện trở nên hỏng bét, nếu không tình thế của chúng ta giống như câu nói ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.