Đọc truyện Ông Xã Yêu Quý Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều FULL – Chương 81
Sau khi An Thiên và An Hiên ngủ say.
Ba người An Thuần, Hàn Tử Thần cùng với An Bình nhanh chóng đến bar BW để tập hợp cùng mọi người.
Vừa đến họ đã vào ngay phòng VIP ở cuối hành lang, bên trong năm người bạn của Hàn Tử Thần cũng đã có mặt đầy đủ.
“Bạch Gia đã hành động rồi?” Hàn Tử Thần hỏi nhưng giọng khẳng định.
“Đúng vậy.
Tối qua họ có vận chuyển một thứ gì đó vượt qua biên giới để tới đây.
Dưới mác một buổi tiệc vòng quanh thế giới, họ vận chuyển chúng qua đường biển.” Vân Dương nhanh chóng đưa ra thông tin.
“Ước tính theo thời gian, chắc bây giờ họ cũng sắp cập bến rồi.” Từ Vũ suy tính một lúc rồi đưa ra ý kiến.
“Đã xác định được vị trí của họ chưa?”
“Tạm thời thì chưa, họ đưa thông tin giả.” Thiên Mạc trả lời Hàn Tử Thần.
“Tớ đã cho đàn em mai phục hết ở các cảng biển đen rồi, họ sẽ suất hiện sớm thôi.” Phong Vĩ lắc lắc ly rượu trong tay, lời nói như muốn nuốt chửng người khác vào đó.
“Họ sẽ không đậu vào những nơi như thế đâu.” An Bình vừa nghịch máy tính vừa chắc chắn.
“Tại sao?” Câu hỏi của Lạp Mạn cũng là điều mọi người ở đây thắc mắc.
“Những con người yên lặng như Bạch Gia, đặc biệt người đứng đầu là Bạch Thường.
Bề ngoài thì có vẻ ông ta là một con người điềm tĩnh nhưng cái tính luôn nổi nóng vô cớ của ông ta lại không bao giở sửa được.
Vì vậy ông ta sẽ chả mất công gì mà lao thẳng vào những cảng biển đen đâu.”
“Cậu từng gặp ông ta rồi?” Từ Vũ cũng đã gặp Bạch Thường một lần nhưng lúc đó ông ta rất điểm tĩnh, càng trông không có gì khả nghi.
“Cứ coi như là thế đi, cũng hai mươi năm rồi, khi đó ông ta còn khá trẻ.”
“Hai mươi năm?” An Thuần lẩm bẩm, lại là hai mươi năm.
“Có thể ông ta đã thay đổi thì sao?” Là một luật sư, Lạp Mạn luôn đưa ra những khả năng có thể sảy ra.
“Chắc chắn là không.
Nếu ông ta thay đổi thì tôi cho mấy người cái họ An này luôn.” An Bình cười đểu.
Mọi người đều biết họ tên quan trọng với một người thế nào, nó chứng minh cho thân phận của người đó.
Nếu dám lấy thứ đó ra thề thì quả thật không còn gì đáng tin hơn.
Đến đây cũng không còn ai thắc mắc gì nữa.
Nhưng lại có một vấn đề, họ không biết Bạch Gia có thể đặt bến ở đâu cả.
Mọi người đều chìm trong suy nghĩ riêng mãi đến khi có một người lên tiếng.
“Có hai khả năng.
25% họ sẽ đến cảng Bắc Giang ở phía Bắc, 75% họ sẽ đến cảng Nam Giang ở phía Nam.” An Bình nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tính theo tuyến dường đi cũng như cách đi của họ thì quả là như vậy.” Vân Dương cũng cừa mới tra ra, không ngờ vẫn chậm hơn người khác một nhịp.
“Không thể bỏ qua.
Phong Vĩ, cậu cùng Lạp Mạn và Từ Vũ tới phía Bắc, bọn tớ sẽ xuống phía Nam canh chừng.
Đem theo vài người tinh anh, càng ít người càng tốt, hành động phải nhanh nhạy một chút.”
“Được rồi.” Phong Vĩ bỏ ly rượu xuống bàn.
“Vậy bọn tớ đi trước.” Hai người còn lại cũng rời đi.
“An Bình, cậu biết dùng vũ khí không?” Thiên Mạc lấy dưới bàn ra một cái vali khá to, trong đó có vài khẩu súng lục đủ kiểu dáng.
Anh lựa hai khẩu rồi đáp lại cho An Bình.
“Tất nhiên, ở An Gia trẻ con cũng đã được học súng rồi.” An Bình đón lấy súng rồi tháo ra khiểm tra một lượt, động tác của anh vừa dứt khoát mà lại vừa uyển chuyển.
Hàn Tử Thần cũng tiến tới gần vali rồi lấy một khẩu trông nhẹ nhành và dễ dùng nhất.
Ngay khi An Thuần thắc mắc sao anh lại dùng loại này thì khẩu súng được anh đặt vào tay cô.
Khẩu súng nặng hơn cô nghĩ một chút, An Thuần cầm lên rồi ngắm nghía tứ phía, rồi cô lại quay về phía Hàn Tử Thần.
Tự nhiên đưa cô súng làm gì?
“Phòng thân.” Hàn Tử Thần trả lời ngay rồi lại tới vali chọn hai khẩu súng khác dắt bên thắt lưng.
“Nhưng em…” có anh bảo vệ rồi mà.
“Em cầm đi.
Cho anh yên tâm hơn.” Ý định của Hàn Tử Thần vốn là để An Thuần ở nhà chăm sóc An Thiên và An Hiên, anh không muốn cô phải hành động nguy hiểm.
Nhưng mà sao anh ngăn nổi hành động bất chợt của An Thuần chứ?
Chẳng may cô lén lút theo sau mọi người rồi cuối cùng lại gặp nguy hiểm thì nguy, tốt nhất cô luôn phải trong tầm mắt của anh mới được.
“Em biết rồi.” Thấy Hàn Tử Thần nói vậy An Thuần cũng không có ý kiến gì thêm, thôi thì cứ để cho anh yên tâm hơn vậy.
Cô dắt khẩu súng bên thắt lưng mình rồi kéo áo xuống.
Cái cảm giác nặng nặng trên người khiến cô không quen cho lắm.
“Chúng ta đi được chưa?” Sau khi Thiên Mạc bên này chuẩn bị xong thì cũng hô mọi người rời khỏi.
—————
Cảnh biển phía Nam là một nơi khá rộng rãi và thông thoáng, nơi đây căn bản không thích hợp cho những vụ làm ăn phi pháp buổi đêm.
Nhưng nếu là một nơi để tổ chức tiệc tùng ăn uống thì lại hoàn toàn phù hợp vì dân xung quanh đây rất thưa thớt.
Nguồn nước ở đây không bị ô nhiễm nhưng lại không thích hợp để nuôi thuỷ hải sản nên quanh đây cũng không có một ngư trường nào.
Nhưng bù lại, cảng biển ở đây khá rộng, thích hợp cho những con tàu có trọng tải lớn, càng thích hợp cho những người hay tụ tập ăn chơi.
Sau khi bố trí người mai phục xong, mấy người Hàn Tử Thần đều tập trung lại ở một nhà kho nhỏ gần cảng.
“Bên Phong Vĩ không biết thế nào rồi?” Thiên Mạc hỏi Vân Dương vì anh phụ trách liên lạc giữa hai bên.
“Họ đã mai phục xong rồi, chỉ chờ con mồi xuất hiện mà thôi.”
Tất cả mọi người đều nhân lúc này thả lỏng tâm tư ra một chút, họ sắp phải hành động rồi mà lúc hành động lại không thể lơ là dù chỉ một giây.
Nên lúc này là lúc thích hợp nhất để tập trung lại tinh thần.
“Em có sao không?” Từ lúc An Thuần tỉnh lại đến giờ, Hàn Tử Thần đã liên tục hỏi cô câu này.
“Em không sao.” Nhưng dù bao nhiêu lần, An Thuần vẫn luôn trả lời lại anh với một giọng nói hết sức vui vẻ, trong đó không chứa một chút nỗi lòng nào.
“Lúc này có thể thả lỏng một chút, nhưng đừng chủ quan là được, ở trong tầm mắt của anh.”
“Em biết rồi.”
Xung quanh im lặng, lâu lâu còn nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng từng người đủ để biết họ căng thẳng đến mức nào.
Dù vậy họ vẫn rất điềm tĩnh mà nhìn xung quanh.
“Thần, bên Phong Vĩ có hành động.” Vân Dương đột nhiên lên tiếng.
“Vậy là họ chọn bên kia?” Thiên Mạc thở hắt chuẩn bị bước ra khỏi kho.
Thế là anh không có chỗ thử tài rồi.
“Chắc vậy, dù sao bên kia cũng dễ cho họ hành động hơn.”
“Đứng lại.” Ngay khi Thiên Mạc sắp chạm vào cánh cửa thì giọng nói của Hàn Tử Thần đã ngăn anh lại.
“Sao vậy?” Thiên Mạc ngay lập tức quay người lại.
“Anh rể sáng suốt thật đấy.” Lần này An Bình lại lên tiếng, khẩu súng đã được anh cầm sẵn trong tay.
Mà Thiên Mạc tất nhiên không phải là ngốc, anh cũng đã đoán ra hành động của Bạch Gia rồi.
“Quả nhiên có người.” Vân Dương nhìn vào mấy chấm đỏ đỏ xanh xanh trên màn hình rồi cười đểu.
“Chẳng lẽ họ nghĩ rằng chúng ta sẽ bỏ xót sao?”
“Suy nghĩ của Bạch Thường cũng thật đơn giản đi.” Thiên Mạc lén lút nhìn thấy vài người khả nghi bước xuống từ trên chiếc thuyền, trên tay họ còn xách theo vài thứ linh tinh nữa.
Hàn Tử Thần bên này nắm chặt lấy tay An Thuần, miệng không ngừng nhắc lại.
“Tuyệt đối đừng rời khỏi tầm mắt của anh.”
“Em biết.” An Thuần biết, Hàn Tử Thần vì lí do nào đấy mà lo cho mình hơn trước, nhất là từ sau khi cô tỉnh lại khỏi giấc mơ đó.
Khi đó…
Phải rồi, chính lúc này, nhưng đó chẳng phải mơ sao?
An Thuần nghĩ lại cảnh tượng mà cô không thể nào quên đó, bàn tay lại bất chợt xiết chặt lấy tay Hàn Tử Thần.