Đọc truyện Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn – Chương 681681
CHƯƠNG 681: BIẾN CỐ NHÀ HỌ DOÃN (3)
Một bên khác, Đào Y Y giúp Liễu Nham Tâm chăm sóc sinh hoạt ngày thường của ông cụ xong, cả người có chút choáng váng, cô cũng không biết mình rốt cuộc làm sao nữa.
Phía khác phòng bệnh, Doãn Minh Tước vẫn nhìn mình chằm chằm không dời mắt.
Cô cảm thấy không thích hợp, bèn khuyên Liễu Nham Tâm cùng mình quay về.
“Dì Liễu, dì cũng chăm sóc ba hơn hai mươi tư tiếng rồi, còn vậy nữa sẽ mệt mỏi quá sức, nếu không cùng con về nghỉ ngơi đi, ít nhất nơi này còn có nhân viên chăm sóc, ba có gì họ cũng sẽ báo cho chúng ta biết ngay.”
Không phải Liễu Nham Tâm tham lam, muốn biểu hiện thật tốt vào giờ khắc này, mà là cho tới hôm nay tận mắt nhìn thấy đốm đồi mồi trên người Doãn Đình Vĩ, bà mới cảm thấy mình cũng thật sự già rồi.
Nhiều năm như vậy, bà đối với Doãn Đình Vĩ không thể nói là yêu, thậm chí là hận.
Hận ông ta tự cho là công bằng, lại không biết sau lưng bà và Doãn Minh Tước bị bắt nạt thành như vậy, hận ông ta không quan tâm, ngay cả bà ủy khuất chịu khổ ông ta cũng không biết.
Năm đó lúc được ông ta dắt đi khỏi nightclub, bà nhớ rõ người đàn ông này từng nói, sẽ chăm sóc mình cả đời.
Chớp mắt một cái ba mươi năm trôi qua, bà bị Lục Tố Anh đè ép căn bản không sống được một ngày tốt lành, cũng chỉ khoảng thời gian gần đây, bà mới có thể ở riêng với Doãn Đình Vĩ.
Hai mươi bốn tiếng mệt mỏi này, đối với bà mà nói mới là chân thật.
Giống như giữa bà và Doãn Đình Vĩ, chưa từng có bất kỳ ai khác chen vào, ông ta là chồng bà, mà không phải ông chủ của nhà họ Doãn.
“Trước khi ông ấy có thể cử động có thể đi lại, dì sẽ không rời đi, các con quay về trước đi, bây giờ bên công ty nhất định là tràn đầy đồn thổi, hai đứa đừng tới công ty, nếu bị người có lòng phát hiện, công ty chỉ sợ thế cục nguy hiểm.”
Làm khó Liễu Nham Tâm là một người phụ nữ phong trần lại cũng có sự lo xa giống Lục Tố Anh.
Đào Y Y không tiện khuyên bà nữa, bản thân cũng cảm thấy còn tránh nữa e rằng bị người ta chỉ trích.
“Vậy được rồi, dì Liễu, vậy dì yên tâm ở với ba, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Đi đi.”
Sau khi xảy ra chuyện, Liễu Nham Tâm canh giữ một bước không rời, trong mắt không còn ai khác.
Lại thêm con trai vốn không tiền đồ, những mưu kế trước đây, e rằng sớm đã hóa thành khói bụi rồi, bây giờ yên ổn cùng ông cụ dưỡng bệnh cho tốt mới là chính sự.
Đào Y Y rời đi, Doãn Minh Tước cũng dặn dò vài câu thân thiết liền đi theo.
Bên cạnh có người nhìn, Đào Y Y không dám không đi kiểm tra, cô đã bị ánh mắt nhìn đến nổi da gà của Doãn Minh Tước làm sợ.
Dạ dày cô không thoải mái, vì vậy đến khoa tiêu hóa.
Mặc dù Doãn Minh Tước rất muốn kêu cô trực tiếp tới khoa sản, nhưng lại sợ chuyện này chỉ là suy đoán vớ vẩn của mình, vì vậy chỉ đành tùy cô.
Cùng Đào Y Y đợi gọi số, vốn muốn cùng theo vào, lại bị Đào Y Y cản ở ngoài.
Mà lúc này, vừa khéo điện thoại Doãn Minh Tước vang lên.
Anh quay đầu nhìn Đào Y Y một cái, chỉ đành tới hành lang nghe điện thoại.
“Doãn tổng, tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi, giống với suy đoán của anh, cậu cả thua sạch, tổng cộng hơn hai trăm mười tỷ.”
Doãn Minh Tước nhíu mày: “Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tài khoản công ty có thay đổi không?”
“Không có, tài khoản của cậu cả chúng tôi không tiện xâm nhập, cho nên tạm thời không biết ai cho cậu ấy số tiền này, Doãn tổng, có cần lộ tin tức này cho ban giám đốc không?”
Hình Doãn Minh Thần một mình tới Macao, video anh ta cược lớn ở sòng bạc, còn có video cuối cùng xám mặt bị Lục Tố Anh đón đi ở sân bay, tất cả đều đủ.
Chỉ cần công bố những thứ này ra, Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh liền xong đời.
Nhưng muốn công bố không?
Doãn Minh Tước luôn lấy việc khiến hai mẹ con này rơi ngựa làm mục đích lại vào giờ phút này bắt đầu do dự, mặc dù trước giờ anh khinh thường tranh giành gia sản nhà họ Doãn, cũng hận ông cụ tận xương cốt.
Nhưng mấy ngày nay, dáng vẻ ông sau khi đổ bệnh lại không khiến người ta chán ghét như vậy.
Lại nhìn Liễu Nham Tâm, đừng nói là hận, bà tự mình chăm sóc từng li từng tí, đủ để chứng minh bà đã quên hết thù hận những năm này.
Nếu công bố chuyện Doãn Minh Thần lấy tài sản của công ty đi Macao cược lớn, đến lúc đó không chỉ hủy đi hai mẹ con họ, còn có toàn bộ Doãn thị.
Tất cả những thứ này là tâm huyết của ông cụ gây dựng lúc còn trẻ, mặc dù luôn ở trong tay Doãn Minh Thần.
Nhưng nếu anh hủy đi tất cả, Liễu Nham Tâm nhất định sẽ oán anh.
“Tạm thời không cần.”
Rất nhanh, Đào Y Y ra khỏi phòng xét nghiệm, Doãn Minh Tước cúp điện thoại quay lại, thấy cô mặt mày thả lòng lắc lắc tờ xét nghiệm trong tay.
“Thế nào, tôi đã nói là dạ dày tôi không thoải mái rồi, anh bớt nói lời linh tinh hù dọa tôi.”
Đối với suy đoán của Doãn Minh Tước, Đào Y Y thực sự sợ hãi, cô hưng phấn lắc lắc tờ giấy mỏng manh trong tay.
Anh lại không tin, vươn tay giành tờ đơn trong tay cô, nhìn dòng miêu tả bệnh tình, bác sĩ ngoáy một hàng thuật ngữ y học.
Hàng mày anh tuấn nhíu chặt, xác định chỉ là bệnh dạ dày thông thường, chẳng lẽ anh nghĩ sai rồi?
“Anh còn theo tôi làm gì?”
Đào Y Y cầm tở xét nghiệm đi ra ngoài, thấy Doãn Minh Tước theo cô đi ra, cô thật sự có chút buồn bực.
Cảnh tượng bị ký giả vây chặn ở ngoài hai ngày trước cô đương nhiên còn nhớ, nhưng càng tránh, e rằng càng giải thích không rõ.
Cùng lúc này, hoa viên Danh Thành.
Chị Phạm vội vàng từ ngoài đi vào, nhìn bộ dạng nhắm mắt nghỉ ngơi của Tống Thấm Như, lại nhìn người của Đào Kiệt xung quanh, thấp giọng thì thầm vài câu bên tai bà ta.
“Chuyện này là thật hay giả?”
Tống Thấm Như ngạc nhiên mở mắt, đáy mắt lóe qua vui vẻ, chị Phạm sợ động tĩnh quá lớn sẽ kinh động người bên cạnh, lại thấp giọng nói.
“Là tin bà ba bên Macao truyền tới, cậu cả nhà họ Doãn đánh bạc cả đêm, vốn thắng ba trăm tỷ, sau đó có lẽ vì quá tham, thua sạch.”
Tin tức tốt như vậy đối với Tống Thấm Như mà nói thực sự như có thần trợ giúp, trước đó mặc dù Doãn thị không tính là danh môn vọng tộc, nhưng ở thành phố Hải Châu cũng có chút địa vị, bây giờ Doãn Minh Thần bại gia như vậy, há không phải cho bà ta cơ hội tốt để nuốt trọn tập đoàn Doãn thị sao?
Nếu phải đợi con nhỏ không tiền đồ Y Y tỉnh ngộ, e rằng không biết phải đợi tới lúc nào.
“Đi, mau kêu Đào Kiệt quay về.”
“Chuyện này…”
Sắc mặt chị Phạm khó xử, quả nhiên Tống Thấm Như đứng dậy đi tới cửa, nhanh chóng liền có người cản đường đi của bà ta.
“Bà chủ, ông chủ đã nói rồi, bà không thể ra ngoài.”
Ngày thường có Đào Y Y ở đây, vì vậy họ không dám ngăn cản Tống Thấm Như tự do đi lại, bây giờ chỉ có một mình bà ta, họ chỉ có thể làm theo dặn dò của Đào Kiệt.
“Gọi điện thoại cho Đào Kiệt, kêu ông ta mau từ huyện Thành Bình đáng chết đó quay về, cứ nói tôi chết rồi!”
Bất kể thế nào, đây là cơ hội tốt nhất để Tống Thấm Như xoay người, chỉ cần Doãn thị trở thành của Đào Y Y, bà ta mượn sức mạnh của con gái, không thể nào vẫn bị nhốt trong trong tình cảnh quẫn bách như bây giờ.
Lúc đầu Đào Y Y gả vào nhà họ Doãn, Đào Kiệt không phải cũng ngầm cho phép sao?
Doãn thị đối với Đào Kiệt mà nói, cũng chỉ là một miếng thịt đặt bên miệng mà thôi, muốn ăn thì ăn.
Thấy Tống Thấm Như nói vậy, mấy thuộc hạ lộ ra vẻ mặt khó xử, chỉ đành kêu bà ta đợi trước, tự mình đi gọi điện thoại cho Đào Kiệt.
Nửa ngày sau, họ quay lại thả Tống Thấm Như đi.
“Các người có ý gì?”
Tống Thấm Như có chút khó tin, Đào Kiệt rốt cuộc có quay về không?
“Ông chủ nói bà chủ muốn làm gì thì làm đi, ông ấy không chơi với bà.”
Tên đàn ông đạo đức giả, mặc dù ông ở phía sau màn, nhưng e rằng vô cùng rõ ràng với tất cả những gì xảy ra trong bóng tối.
Bà ta muốn làm gì thì làm? Chỉ sợ là muốn lấy bà ta làm công cụ đi.
Tống Thấm Như cười lạnh, nhưng như vậy cũng tốt, người đàn ông này đã không để ý gì, một lòng muốn ở bên bia mộ lạnh lẽo ở huyện Thành Bình đó, vậy cũng không thể trách bà ta không cố kỵ.
Rời khỏi hoa viên Danh Thành, Tống Thấm Như ngồi xe đi thẳng tới nhà họ Doãn.
Mà trên đường cao tốc phía khác, Đào Y Y cũng vì cảm thấy có chút mệt mỏi mà ngồi xe quay về nhà trước, tài xế vẫn là tài xế đó, người bên cạnh cũng vẫn là Doãn Minh Tước.
Cô vốn muốn khuyên anh đi công ty, nhưng lại nghĩ tới người này vốn cả thèm chóng chán.
Lúc cơ thể ông cụ còn khỏe mạnh, có lẽ anh sẽ vì biểu hiện tốt một chút mà mỗi ngày tự mình làm việc, bây giờ ông cụ bệnh rồi, anh cũng không thèm diễn kịch nữa.
Bây giờ Đào Y Y chỉ muốn duy trì khoảng cách với anh, đợi công ty vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cô nhất định kêu Doãn Minh Thần dẫn cô dọn khỏi nhà họ Doãn.
Rời khỏi tên chướng mắt Doãn Minh Tước càng xa càng tốt.
Đào Y Y nghĩ vậy, chớp mắt đã tới cuối đường cao tốc, con đường quen thuộc kết nối rừng cây ngoài cửa nhà họ Doãn.
Nhưng không biết vì sao, bên đường vốn ngày thường trước nay không cho dừng xe, lại đỗ đầy xe.
Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm không tốt, vì vậy không dám xuống xe, mà là kêu tài xế lái thẳng vào hầm xe nhà mình.
Tuy nhiên những ký giả này cũng không phải tới canh cô, không bao lâu sau, lại có một chiếc xe từ ngoài lái vào cửa nhà họ Doãn.
Lục Tố Anh và Doãn Minh Thần bước xuống xe, cả đêm không gặp, sắc mặt Doãn Minh Thần nhìn có chút mệt mỏi, mà Lục Tố Anh bên cạnh anh ta càng là sắc mặt ngưng trọng.
“Cậu Doãn, xin hỏi tin tức hôm nay cậu bỗng nhiên tuyên bố tiếp nhận chức đổng sự tập đoàn Doãn thị là thật sao? Xin hỏi tâm trạng cậu thế nào?”
“Mấy ngày trước Doãn thị gặp khó khăn kinh tế, bây giờ cậu tự tiến cử trở thành người phụ trách đứng đầu công ty, tiếp nhận mớ hỗn loạn này, xin hỏi cậu tiếp nhận rồi chuẩn bị ứng phó ra sao?”
Lúc hai mẹ con đối diện với ống kính không chút kháng cự nào, rất tự nhiên bắt đầu lần lượt trả lời câu hỏi.
“Thực không dám giấu, sức khỏe ba tôi gần đây không tốt lắm, vì để ông chính thức nghỉ hưu, tôi quyết định gồng gánh toàn bộ Doãn thị, đương nhiên sẽ có áp lực, nhưng tôi tin Doãn thị sẽ vượt qua khó khăn này.
Đào Y Y bị cuộc đối đáp này khiến đầu đầy mờ mịt, không phải đã nói che giấu chuyện ông cụ bị bệnh sao, sao bây giờ lại công khai tin tức này?
Bên cạnh, Doãn Minh Tước sắc mặt cũng rất trầm trọng.
Tiếp đó, Lục Tố Anh bèn bắt đầu che mặt rơi nước mắt, bà cả mà cả nhà họ Doãn trong ngày thường đều rất cố kỵ không dám chọc, lúc này lại yếu ớt nói không ra lời, chỉ thấp giọng thút thít.
Hai ngày không tới công ty, ngay cả vị trí đổng sự trưởng cũng thay đổi rồi.
Đào Y Y bất giác nhìn Doãn Minh Tước bên cạnh, chỉ thấy anh không nói gì, cúi đầu đi vào phòng khách.
Ông cụ trước giờ đều chưa từng nói Doãn thị sẽ thuộc về một cá nhân nào, về phần di chúc, ông còn sống đương nhiên sẽ ở giai đoạn bảo mật.
Hành động bây giờ của Lục Tố Anh và Doãn Minh Tước, nếu Đào Y Y không nhìn lầm thì có vài chuyện lớn đang âm thầm xảy ra.
Ngoài cửa, hai mẹ con vẫn đang diễn kịch.
Đào Y Y nhìn không rõ mục đích của họ, cũng liền theo vào phòng, ai nghĩ tới trong phòng khách lại đầy người, Tiêu Tuyết Như giống như một con gà chọi đứng giữa phòng, bên cạnh còn có một cậu bé khuôn mặt xa lạ.
Từ mặt mày không khó để đoán ra, đây hẳn là con trai của Doãn Đình Vĩ, mấy anh em họ mặc dù bộ dáng không giống nhau lắm, đặc biệt là Doãn Minh Tước, giống Liễu Nham Tâm hơn.
Nhưng cậu bé bên cạnh Tiêu Tuyết Như, Đào Y Y vừa nhìn đã có thể nhìn ra, đây chính là Doãn Vân Thiên luôn du học ở nước ngoài.
“Nhìn thấy em trai cũng xem như không nhìn thấy, Minh Tước, có phải cậu vốn không để người nhà họ Doãn chúng tôi trong mắt không?”
.