Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 669669


Đọc truyện Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn – Chương 669669

CHƯƠNG 669 HỢP TÁC VUI VẺ

Làm cho cô ta nghĩ rằng chính mình là người phạm lỗi, để cô ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do mình gây ra.

Bây giờ, trong mắt của cô, bất kể việc gì Doãn Minh Thần làm đều như diễn kịch mà thôi.

Như vậy cô cũng không cần phải giống như trước đây đối xử chân thành với anh ta nữa: “Anh đừng nói như vậy, hôm qua là do tôi qua nóng nảy, hôm nay tôi đã suy nghĩ thông rồi, đều là tại tôi, anh mới không thể ký hợp đồng với Quang Tín, có điều rất nhiều người muốn hợp tác với nhà họ Đào, ít đi một người cũng không có vấn đề, nếu như có thể, tôi cũng muốn vào công ty để giúp đỡ anh.”

Lúc trước mặc dù cô cùng Doãn Minh Thần, nhưng chỉ là trên danh nghĩa duy trì mối quan hệ vợ chồng, cô không muốn chút nào, cả đời này nếu như cứ như vậy trôi qua, cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng đến hôm nay cô đã hiểu, mọi người đều có kế hoạch của riêng mình, vậy tại sao lại không vì mình mà suy tính nhiều hơn.

“Lời này là thật sao? Mẹ, mẹ nghe thấy rồi? Y Y muốn vào Doãn thị giúp con.”

Ánh mắt Doãn Minh Thần không thể kìm chế nổi vui mừng, mất đi một trăm năm mươi triệu cơ hội, dường như cũng không còn là điều đáng tiếc nữa.

Đào Y Y có thể nghĩ như vậy dĩ nhiên tốt, nhưng vừa mới làm ra chuyện như vậy, để Đào Y Y vào Doãn Thị làm việc, sợ rằng ông cụ sẽ không đồng ý.

Doãn Đình Vĩ năm nay qua tuổi 60, vốn chính là bề ngoài phong độ, lại càng không thích phụ nữ xuất đầu lộ diện.

“Chuyện này…..e rằng phải hỏi qua ba con, hơn nữa Y Y đã chịu nhiều ấm ức, con còn không về dỗ dành cô ta, để sớm ngày ôm cháu trai cũng được, thế nhưng lại còn muốn cô ta vất vả đến công ty, thật không biết con suy nghĩ như thế nào.”

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng Lục Tố Anh trong lòng cũng không biết có bao nhiêu kích động.

“Mẹ, không sao, con đi nói chuyện với ba, hơn nữa, trước khi kết hôn, con chưa từng xử lý vấn đề của công ty một ngày nào, đến công ty cũng là để học hỏi, cũng không giúp đỡ được gì, chính là muốn ở bên anh Thần nhiều hơn.

Cô như vậy, Lục Tố Anh trong lòng càng cảm thấy hài lòng.

Vốn dĩ tưởng rằng Đào Y Y sẽ không thật lòng muốn giúp Doãn Minh Thần, bây giờ xem ra là do bà đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đến giờ Doãn thị và Đào thị mới được cho là thực sự liên thủ vững mạnh, đến lúc đó nếu như Đào Y Y đi đàm phán, chẳng phải là sẽ không có ai dám từ chối cô ta?

Suy cho cùng từ chối cô ta, chính là từ chối Đào thị.

Chứng kiến ánh mắt vui mừng của hai mẹ con anh ta, bàn tay sau lưng Đào Y Y siết chặt lại.

Nhìn cảnh tượng bên ngoài của Doãn thị, tương lai có thể có kỳ vọng.

Nhưng thực tế những người bên trong lại vô cùng đen tối, Liễu Nham Tâm và Doãn Minh Tước mới thực sự là những người vất vả.

Rất nhiều chuyện trước đây nghe được, Đào Y Y sẽ không tin nữa, từ giờ trở đi, cô chỉ tin tưởng những chuyện chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy.

Về đến nhà mới là giữa trưa, lúc đến cổng trông thấy đằng xa có một người đứng ở bên ngoài.

Không giống như chào hỏi, mà giống như đang chế giễu.

“Tôi đã nói mà, cháu dâu đối với Minh Thần tình cảm sâu nặng, làm sao có thể về nhà ba mẹ đẻ một cách dễ dàng như vậy.

Vừa mới xuống xe, nghe được những lời kỳ lạ của Tiêu Tuyết Như, Lục Tố Anh liếc mắt trừng bà ta một cái, nhưng lời của bà còn chưa phát ra, Đào Y Y đã vượt qua bà, đi về hướng Tiêu Tuyết Như.

“Thím hai bà nói vậy là có ý gì?”

Qua một đêm, Tiêu Tuyết Như mơ hồ cảm thấy Đào Y Y người vừa bước vào cửa có phần e dè, nhìn qua hơi không giống

“Tôi …..
Tôi chính là lo lắng….”

“Lo lắng?” Đào Y Y lại tiến thêm một bước, làm cho Tiêu Tuyết Như liên tục lùi về phía sau:“ Lo lắng? Lo lắng tôi sẽ không trở lại đây nữa, rời bỏ Minh Thần, hay là lo lắng tôi với Doãn Minh Tước thật sự không có gì, làm cho tâm tư xem náo nhiệt của các người thất vọng rồi sao?”


Tiêu Tuyết Như nhìn Lục Tố Anh với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, nhưng không được đáp lại.

“Cô….Tại sao cô có thể nghĩ ra như vậy, tốt xấu gì ta cũng là thím của cô…?”

Đào Y Y khẽ nhếch khóe miệng: “Là một người thím, cho dù không quan tâm con cháu như mẹ chồng tôi, cũng nên giống như thím Liễu ôn nhu hòa nhã, chứ không phải ngụy trang quan tâm, mượn cớ làm một số chuyện gây hiểu lầm.”

“Cô!”

Bên cạnh, Lục Tố Anh phát ra một tiếng cười lạnh lẽo, vốn nghĩ sẽ phải tự mình làm cho cô ta im miệng, xem ra, là do bà nghĩ quá nhiều rồi.

Đào Y Y dù sao cũng là người nhà họ Đào, chưa kể vai vế của cô ta, cũng là có vài phần khiếp sợ.

Như vậy mới xứng đáng với con trai Lục Tố Anh của bà.

“Được rồi, đừng ồn nữa, để ông nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.”

Liễu Nham Tâm không muốn vòng vo, nhưng bà ta biết rằng vào lúc này Lục Tố Anh không muốn đóng vai trò là một người xấu.

Càng huống chi lúc nhìn thấy tin tức tối hôm qua, bà ta cũng đã rất hoảng sợ.

Mặc dù Đào Y Y và Doãn Minh Tước thật sự không có duyên phận, bà cũng không dung túng cho con trai làm ra chuyện xấu hổ như vậy với chị dâu.

Rất nhanh, Lục Tố Anh đưa Đào Y Y vào nhà, ngoài cửa chỉ còn lại vài chuyện không liên quan đến mình, cùng với sự tức giận của Tiêu Tuyết Như.

“Thím Năm bây giờ thật là phô trương.”

Rời mắt khỏi Liễu Nham Tâm, Tiêu Tuyết Như kéo Lý Tĩnh về phòng trước.

Những chuyện xảy ra ngoài cửa vừa rồi, không một ai dám nhắc tới.

Tiêu Tuyết Như bị chế diễu, mất mặt như vậy cũng không dám đi nói với Doãn Đình Vĩ, việc này cứ như vậy mà cho qua đi.

Ăn cơm tối xong, Lục Tuyết Anh đi đến phòng làm việc.

Ông cụ hiện giờ tuy rằng không còn quản chuuyện của công ty nữa, nhưng mọi quyết định vẫn nằm trong tay của ông, chuyện để Đào Y Y gia nhập Doãn thị, tất nhiên phải có sự đồng ý của ông.

Đào Y Y vốn định tự mình đến tìm ông, nhưng bị Lục Tố Anh ngăn cản.

“Muộn như thế này rồi, cô không đến xem tụi trẻ nói chuyện thế nào, lại đến đây làm gì?”

Trước bàn làm việc, Doãn Đình Vĩ lắc lắc cây bút định viết gì đó, thấy Lục Tố Anh đưa ly trà vào thì biết bà ấy có chuyện.

“Bọn trẻ rất tốt, nhưng với Y Y, tôi thấy ông nên chú ý giáo dục Minh Tước, ngày thường đã không đến làm việc ở công ty, A Thần đi đấu giá, mà nó lại đi theo phá đám.”

“Nó là đang cải tà quy chính.”

Doãn Đình Vĩ lộ rõ sự khó chịu, liếc nhìn bà ta.

“Minh Tước so với trước đây hơi thay đổi, không phải là do ông khoan dung với bọn trẻ? Cho nó thêm cơ hội, ông có biết ngày thường ở công ty Minh Tước đã làm cái gì không?”

Bức ảnh được chụp từ camera giám sát hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra, Doãn Minh Tước ngồi trước màn hình máy tính không xem kịch truyền thanh thì cũng là chơi game.

Doãn Đình Vĩ nheo mắt lại trong chốc lát, cảm giác nhịp thở như ngừng lại.

“Bà theo dõi nó?”

“Đây là vấn đề nhân viên công ty không thể chấp nhận được, báo cáo lên A Thần, tuy rằng A Thần là anh cả của Minh Tước, nhưng cũng không dám tự ý quyết định, không biết phải làm sao nên mới truyền tin tức cho tôi, ông, vẫn là nên chú ý dạy dỗ.”

“Nhiều chuyện.” Mặc dù Doãn Đình Vĩ không muốn thừa nhận người vừa được chính mình đề bạt là Doãn Minh Tước có vấn đề, nhưng phải chú ý thể diện: “Nhân viên nào báo cáo, lập tức sa thải ngay, còn về Minh Tước tôi sẽ dạy dỗ.”

“Ý kiến không thể tuyệt vời hơn.”


Thấy không thể lôi Doãn Minh Tước ra khỏi vị trí đó, xem ra Lục Tố Anh đã xem nhẹ quyết tâm bồi dưỡng Doãn Minh Tước của Doãn Đình Vĩ.

Mặc dù ông ta chưa bao giờ xác nhận sẽ truyền công ty lại cho người con nào, nhưng luận về năng lực quản lý, không ai chú ý đến con trai bà ấy.

Mọi người trong năm phòng đều không ai muốn chia sẻ nỗ lực trong công việc của bà ta!

“Còn có việc gì sao?”

Thấy bà ta không đi, Doãn Đình Vĩ không còn tâm trạng luyện chữ, ông ấy đặt bút xuống.

Lục Tố Anh lại nói: “Lần trước đấu giá thất bại, Y Y cảm thấy bản thân cũng phải có trách nhiệm nên…”

“Không thể nào.” Doãn Đình Vĩ không chút nghĩ ngợi mà ngắt lời Lục Tố Anh: “Không nói đến cô ta là người nhà họ Đào, lùi vạn bước, cô ta dù sao cũng là phụ nữ, nên ở nhà sinh con cho A Thần mới là tốt.”

Đây chính là lý do, mặc dù Lục Tố Anh có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, phía sau lại có tài chính, nhưng vẫn không thể kết thân với nhà họ Doãn.

Doãn Đình Vĩ căn bản tư tưởng cổ hủ, bởi vậy bà ấy chỉ có thể dựa vào con trai để lấy được phần tài sản nhà họ Doãn.

“Bởi vì cô ta là con gái nhà họ Đào, đối với A Thần của chúng ta mà nói là một sự trợ giúp to lớn.
Tôi cũng có khuyên cô ta không nên tham dự chuyện công ty, nhưng người trẻ tuổi quyết tâm mạnh mẽ, hơn nữa, hai đứa trẻ này vốn chưa từng gặp nhau trước khi kết hôn, nếu sắp xếp làm chung với nhau cũng là một cách để bồi dưỡng tình cảm, đây là chuyện tốt.”

Nghe bà ấy nói vậy, Doãn Đĩnh Vĩ đang nghiến răng cũng thả lỏng khớp hàm đôi chút.

Ngay từ đầu ông ấy không có ý liên kết với nhà họ Đào, nhưng nhận sự trợ giúp to lớn như vậy, đối với nhà họ Đào dĩ nhiên là chuyện tốt đẹp.

“Nếu đứa trẻ này đã có lòng như vậy, bà sắp xếp đi, cho cô ta làm thư ký bên cạnh A Thần là được.”

Đối với nhà họ Doãn mà nói, Đào Y Y chỉ là một bình hoa, nhưng lại đem đến vô vàn lợi ích.

Cho nên Lục Tố Anh nắm chắc mọi việc thành công mới đẩy cửa đi vào.

Rời khỏi phòng làm việc, Lục Tố Anh lấy thấy ông ấy chống gậy đi xuống lầu, đặc biệt đến phòng khách chờ đợi.

Xem ra ông ấy mặc dù mạnh miệng, cũng có vài phần nghe theo ý kiến của bà ta.

Thấy mọi việc thành công, bà ta cảm thấy mãn nguyện, đi đến phòng của Doãn Minh Thần và Đào Y Y.

Lúc đó, Đào Y Y và Doãn Minh Thần đang xấu hổ, khi có mọi người thì cô diễn trò, nhưng khi chỉ có hai người thì lại ra sức bảo vệ bản thân, tuy ở cùng một chỗ nhưng không đụng chạm đến nhau.

“Y Y, tôi suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật dài hạn, mọi việc ở công ty đã có Minh Tước lo liệu.”

Hiện tại quyền lực của anh đã bị giảm một nửa nên so với trước kia rảnh rỗi hơn rất nhiều.

“Vừa đánh mất dự án Quang Tín, đối với công ty đây là tổn thất lớn, lúc này đi chơi không phải là chưa thích hợp sao?”

Doãn Minh Thần phần nào hiểu được cô ta đã có thay đổi, dù chỉ mới qua một đêm.

Cô ta ngay từ đầu đã không để ý gì, nhưng giờ lại có tính toán cho nhà họ Doãn, điều này khiến Doãn Minh Thần bất ngờ.

Không biết là tại sao, anh có cảm giác cô ta đang trách cứ mình.

Cái lý lẽ này là thế nào? Đáng ra cô ta phải tự trách mình.

“Ba có ý quyết tâm bồi dưỡng Minh Thần…”

“Quyền lợi trong công ty anh chiếm tới bảy tám phần rồi, nay có người tới san sẻ, anh không muốn nhường phải không?”

“Tôi không phải…”


Nhìn thấy Doãn Minh Thần hết đường chối cãi, Đào Y Y chỉ cười lạnh trong lòng.

Chuyện này bắt nguồn từ việc cô ấy trước kia nhìn lầm người.
Thấy anh gặp chuyện không quyết đoán, lại khúm núm, nhưng cô ta lại nhìn thành lễ phép, khiêm nhường.

Quả thực chính mình mắt mù!

“Y Y, A Thần, các con đã ngủ chưa?”

Cộc cộc cộc, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Lục Tố Anh, Doãn Minh Thần cảm giác như được đại xá, vội vàng đến mở cửa.

Lục Tố Anh vừa vào cửa, cảm nhận được bầu không khí trong phòng không bình thường.

“Con lại làm Y Y khó chịu?”

Gặp chuyện rắc rối đương nhiên phải trách cứ Doãn Minh Thần trước, Lục Tố Anh vội vàng kéo hai người xích lại gần nhau, dù sao cả đêm hôm qua Đào Y Y không về lỗi một phần cũng là do Doãn Minh Thần.

Tuy vậy, bà ấy không có ý dỗ dành cô mà muốn giấu giếm sự việc.

“Không mẹ ơi, con chỉ muốn anh ấy có thể tốt hơn một chút, sau khi trải nghiệm ở Quang Tín, không khó để nhận ra nhà họ Doãn vẫn còn rất nhiều đối thủ để cạnh tranh, A Thần cũng nói rằng lần rót vốn này rất quan trọng với anh ấy, con muốn anh ấy có thể nỗ lực hết mình .“

Lục Tố Anh gật đầu, nhưng bà không ngờ Đào Y Y lại quan tâm đến công việc của công ty chỉ trong một đêm.

“Đương nhiên con có thể nghĩ như vậy là điều tốt nhất, chỉ là vấn đề cấp bách, con nên có một đứa con trước.”

Lục Tố Anh nắm lấy tay của Doãn Minh Thần và đặt lên mu bàn tay của Đào Y Y: “Ông cũng đã đồng ý rồi, mẹ sẽ thu xếp cho con, vì vậy con có thể yên tâm.”

Đào Y Y sẵn sàng trở thành chiêu bài cho Doãn Thị, đây là điều hạnh phúc nhất của Lục Tố Anh, tất nhiên bà sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.

“Cảm ơn mẹ.”

“Được rồi, không làm phiền vợ chồng trẻ các con nghỉ ngơi nữa.”

Nhớ đến vẫn còn một chương trình hay để xem ở tầng dưới, Lục Tú Anh mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng, Doãn Minh Thần bước đến gần cô vì cảm xúc của Đào Y Y đã dịu đi một chút.
Tuy nhiên còn chưa kịp ngồi xuống, Đào Y Y đã lùi về phía sau, trong mắt hiện lên câu hỏi:“Anh muốn làm cái gì?”

“Mẹ không phải nói là mẹ mong chúng ta sớm có con sao?”

Anh ta vậy mà mẹ nói gì nghe đấy!

Đào Y Y tức giận và không thể chịu đựng được những cảm xúc trong lòng được nữa.

“Tôi nói rồi, đừng chạm vào tôi, còn tiến lên một bước nữa, tôi sẽ liều mạng với anh.” Nói rồi cô định cầm chiếc cốc lên đập xuống, nhưng không muốn dưới lầu nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ.

Đào Y Y giận dữ đặt chiếc cốc xuống, chỉ nghe thấy trong phòng toàn tiếng mắng chửi.

“Tôi không quan tâm đến bất cứ chuyện gì anh làm xấu hổ nhà họ Doãn, nhưng lần này là chị dâu của con! Còn chuyện này, ở công ty con đã lừa tôi như thế này đúng không? Những báo cáo, biểu mẫu và những gì yêu cầu đều đang thực hiện đúng không? ”

Lại có một trận đánh và mắng chửi nữa, Đào Y Y nghe được thì kinh hãi, không khó để nhận ra rằng người bị đánh là Doãn Minh Tước.

Đào Y Y định đẩy cửa ra nhưng Doãn Minh Thần đã nắm lấy tay cô.
Anh lắc đầu: “Tốt hơn hết là không nên ra ngoài vào lúc này.”

“Dù có mắc lỗi gì đi chăng nữa thì cũng không nên làm những việc tổn hại tới cơ thể, anh không quan tâm nhưng tôi thì có.”

Đào Y Y vặn nắm cửa nhưng Doãn Minh Thần lại mạnh mẽ ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.

“Em không biết việc đó của gia đình tôi, bây giờ em mà ra ngoài thì cũng không giúp cho anh được cái gì cả, điều đó sẽ chỉ khiến mọi người nghĩ rằng hai người thực sự có cái gì đó!”

Lời nói của anh khiến Đào Y Y tỉnh táo hơn nhưng cô lại thấy vô lý.
“Vì vậy anh thực sự không tin rằng Doãn Minh Tước và tôi vô tội phải không? Giọng điệu quá rõ ràng.”

Đào Y Y nhếch mép cười, nhất thời quên mất chống cự: “Y Y thực sự xin lỗi, tôi quả thật đã sai rồi, tôi không tin em, thật sự là do tôi mất công rót vốn.
Do tôi lỡ lời mới…tôi xin lỗi…”

Lúc này Đào Y Y mới nhớ ra, ngoại trừ truyền thông, người đầu tiên tạt nước bẩn lên người cô và Doãn Minh Tước không phải chính là Doãn Minh Thần sao? Thật nực cười.

“Để tôi đi.”


“Y Y…”

“Nếu anh không buông tay tôi sẽ ly hôn với anh.”

Người phía sau rốt cuộc cũng buông tay, Đào Y Y đỡ lo lắng:“Từ nay về sau chúng ta tự quản lý công việc của mình, tôi vào Doãn thị giúp anh, cũng không phải không có yêu cầu gì, tôi muốn 10 % cổ phần Doãn thị trong tay anh.” Cuối cùng Đào Y Y vẫn trở thành mẫu người mà Tống Thấm Như mong đợi, có lẽ cô ta đã đúng, kết hôn với một người đàn ông cô ấy không yêu, cô ấy nên chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn.

“Tôi vẫn phải nói chuyện với mẹ tôi về vấn đề này.”

Doãn Minh Thần chỉ có 30 % cổ phần của mình trong tay, đưa 10 % đó cho Đào Y Y tương đương với việc chia cho cô ta một phần ba.
Hơn nữa bản thân anh ta có 10 % là do Lục Tố Anh kiểm soát, một khi giao ra chỉ sợ trong tay anh ta không còn mấy phần thực quyền.

“Nếu anh không đồng ý thì tôi cũng sẽ ly hôn với anh, tôi nghĩ anh nên xem cái nào quan trọng hơn.”

Với Đào Y Y dù sao cũng có nhiều khả năng hơn, nhưng chỉ cần nắm trong tay số của phần vô giá trị, anh ta lại càng mất nhiều hơn.

Bây giờ anh ta phải tìm cách khác để bù đắp cho hơn 300 tỷ lỗ đó.
Vì vậy Doãn Minh Thần chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đồng ý dù không muốn.

“Chủ nhật tôi sẽ tìm luật sư của tôi để ký một thỏa thuận bí mật với anh.”

“Được.” Doãn Minh Thần đau lòng nhắm mắt lại, không biết khi nào những lời mắng mỏ và đánh đập trong phòng khách đã biến mất.

Ở bên anh Đào Y Y chỉ cảm thấy có thể ngạt thở bất cứ lúc nào, nhưng cô vừa về thì không thể đi đâu được, chỉ có thể mở cửa đi ra ngoài.
“Em đi đâu vậy?”

“Đi dạo.” Trước khi kết hôn mọi ưu điểm quyến rũ của một người đàn ông ở Doãn Minh Thần đều bị xóa bỏ。

Cô không biết tại sao ánh mắt của cô nhìn người rất sai lầm, cô nghĩ đến Lục Diên Phong đã rời đi và Cố Thâm là người khiến cô đau đớn cho dù cô vẫn thích.

Cô đã nghĩ rằng kết hôn với Doãn Minh Thần sẽ có thể yên tâm sống phần đời còn lại của mình nhưng lần này cô lại sai lầm.

Người đàn ông này chưa bao giờ là bến đỗ an toàn của cô, anh ta mang đến mưa gió mà cô chưa từng trải qua.

“Đào Y Y.”

Trong bóng tối một giọng nói vang lên khiến Đào Y Y dừng lại, cô nghĩ đó là Cố Thâm đã trở về.

Mà người đó từ trong bóng tối bước ra, thân hình hơi lay động, ánh đèn lờ mờ trong sân từ trên cao chiếu xuống, khắc lên ngũ quan vốn đã sắc bén, càng thêm đường nét rõ ràng.
“Dựa theo vai vế thì cậu nên gọi tôi là chị dâu.” Không biết vì cái gì, từ sự chán ghét lúc đầu, chuyển thành tránh hiềm nghi, cho tới bây giờ nhìn trước mắt người đàn ông đã vì mình mà bị đánh, cô lại có một chút đau lòng.
Doãn Minh Tước mỉm cười, động tới vết thương trên khóe miệng, toàn thân vô lại đến không ngờ.
“Tôi chưa bao giờ coi em là chị dâu, huống hồ, nếu em thật sự yêu anh ta, tại sao lúc này lại xuất hiện trong sân?” Nụ cười mê người này khiến cho Đào Y Y tim đập mạnh như sấm, cẩn thận hồi tưởng lại, Doãn Minh Tước hình như chưa bao giờ gọi cô một tiếng chị dâu.
Mà những lời đồn kia, cùng với những gì cô thấy bình thường lại hơi bất đồng.
Doãn Minh Tước tựa hồ như đã thay đổi, cũng có lẽ là do cô không chú ý tới.
Từ khi cô gả vào Doãn gia, không có tin tức gì về việc anh ta bước vào hộp đêm và các câu lạc bộ khác nhau, bên cạnh anh ta … “Không phải việc của anh.” “Thật sao, tôi lại nghe nói là bởi vì tôi, em và anh cả cãi nhau.” Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mắt, tiếng của anh ta như đùa bỡn bên tai khiến con tim ngứa ngáy:” Kỳ thật, nếu bây giờ em hối hận, tôi cũng không ngại đem em về.” ” Vô sỉ!” Không nghe thấy tiếng tát vốn có, ngược lại là cổ tay của Đào Y Y đã bị Doãn Minh Tước nắm lấy.
“Anh làm gì vậy!” Đào Y Y muốn chống cự, không nghĩ tới anh ta lại vén tay áo của mình lên, động tác vô cùng thô bạo, nhưng lại tránh được miệng vết thương của cô, nhìn vậy mà rất cẩn thận.
“Đừng cử động, tôi xem xem vết thương.” Lời nói ngang ngược nhưng không hiểu sao lại khiến cho cô nghe theo, tim đập ầm ầm làm cho tai của Đào Y Y đỏ đến muốn nhỏ máu.
Cô chột dạ nhìn thoáng sau lưng, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Doãn Minh Tước.
“Yên tâm đi, trong sân lúc này không có ai đến đâu, chỉ cần em không nói đã cùng tôi một mình ở chỗ này, thì cũng sẽ không ai biết rõ.” Trò đùa nghịch ngợm đã khiến cho Đào Y Y không thể nhịn được nữa, cô nhanh chóng rút tay về.
“Anh mà còn làm như vậy, tôi sẽ…” “Nói với anh cả tôi, để anh ấy biết trên đầu mình có thêm một đôi sừng?” Doãn Minh Tước cười khẽ một tiếng, nhìn cô chạy trối chết cũng không đuổi theo, chỉ là dường như đây là đêm đẹp nhất kể từ khi Đào Y Y gả vào Doãn gia.
Vết thương trên cơ thể ngược lại cũng không còn đau như vậy nữa rồi.
Ngoại ô, một căn biệt thự tư nhân.
Chiếc Audi màu xám bạc theo sự điều hướng đỗ ở ngoài cửa, quản gia rất nhanh đã tới đón.
Doãn Minh Thần hoàn toàn làm theo yêu cầu của Đào Y Y, chỉ dẫn theo một gã luật sư đến, cũng nhìn ra được anh ta không muốn mất đi Đào Y Y.
Dù sao thì cô cũng mới vừa đồng ý muốn vào Doãn thị, tất cả mọi người đều mong muốn cô có thể mang đến nhiều lợi ích hơn nữa cho Doãn thị, nếu lúc này hai người tuyên bố ly thân, chỉ sợ tất cả mưu đồ của anh ta cùng Lục Tố Anh cũng sẽ lập tức sụp đổ.
Quản gia một thân đồ đen dẫn Doãn Minh Thần lên lầu, trên ghế sofa ở lầu 2, Đào Y Y ngồi ở giữa với vẻ mặt lạnh lùng, trên tay bưng một tách trà.
Mùa đông thật sự quá lạnh rồi, Đào Y Y nhấp một ngụm trà, trông thấy anh ta đã đến, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chẳng qua là giơ tay lên, thì có một người đàn ông mang dáng vẻ luật sư từ bên trong đi ra.
Trông thấy cô thật sự đối lập với mình như vậy, Doãn Minh Thần vẫn có một chút không chắc chắn.

Cho đến khi toàn bộ những điều khoản đã được đưa ra trước mặt mình, Doãn Minh Thần mới nhận ra, cô thật sự rất nghiêm túc.”Y Y, em thật sự muốn phân định rõ với tôi như vậy sao?” “Không phải là tôi nhất định cùng anh phân, tôi chỉ là đang cùng anh đàm phán điều kiện mà thôi.” Thật là gọn gàng dứt khoát, vừa hay Đào Y Y đối với anh ta không có tình cảm, anh ta cũng không thích mình.
Lần đầu tiên bị anh ta lợi dụng lúc đấu thầu, Đào Y Y thậm chí cũng không nổi giận với anh ta, bởi vì cô cảm thấy, chính mình nếu như ngồi ở vị trí kia, có thể cho anh ta một chút trợ giúp, như vậy thật hạnh phúc.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình không so đo là sai rồi, cô nên chia lợi ích của hai người phân rành mạch, như vậy cô bị lợi dụng cũng yên tâm thoải mái, cô cũng nhất định toàn lực ứng phó.
Luật sư bên cạnh cẩn thận đọc xong các điều khoản, hơi không xác định nhìn Doãn Minh Thần “Cậu chủ, thật sự muốn ký sao?” Doãn Minh Thần sao lại không biết bước một bước này, đại biểu cho cái gì.
Chuyện này là giấu tất cả mọi người làm, ngay cả Lục Tố Anh cũng không biết, thế nhưng bây giờ anh ta không còn lựa chọn nào khác, lấy đi những thứ này đối với anh ta mà nói cũng không có quá nhiều tổn thất.
Cũng chỉ cần hai người không ly hôn, những thứ này đều vẫn là quay về tay anh ta.
Chỉ cần Đào Y Y ở lại bên cạnh anh ta, anh ta thật sự cũng không mất đi cái gì, chẳng qua là cổ phần của công ty đã thành của cô mà thôi.
Do dự một hồi, vẫn là ký vào giấy trắng mực đen.Lúc tiễn Doãn Minh Thần đi, Đào Y Y cùng anh ta bắt tay:”Hợp tác vui vẻ.” Đáy mắt Doãn Minh Thần có một tia bi thương: “Em không cùng tôi trở về sao?” “Trước khi trời tối tôi sẽ về, yên tâm đi.” Căn biệt thự ngoại ô này, chẳng qua là lúc Đào Y Y mười tám tuổi Đàm Kiệt tặng cho cô làm quà sinh nhật mà thôi.
Trên lầu, nhìn chiêc xe kia cuối cùng cũng biến mất trên đường núi ngoằn ngoèo, Tống Thấm Như mới chậm rãi từ trong phòng đi ra, nhìn điều khoản và tên của Doãn Minh Thần trên bàn, bà ta cầm lấy hợp đồng đọc đi đọc lại yêu thích không buông.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.