Đọc truyện Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng Bảo Bối Tiếp Tục – Chương 492: Tôi Đã Dạy Em Đâu Chỉ Chút Này
Phương Trì Hạ hoàn toàn học ở anh.
Thời điểm dĩ vãng anh hôn cô như thế nào, cô liền trả lại anh như thế đó.
Vừa rồi là chính bản thân anh yêu cầu, là anh cho cô cơ hội để cô làm như vậy!”Là anh dạy tôi”.
Phương Trì Hạ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, phản kích hết nên nội tâm thoải mái một chút.
Sắc mặt Lạc Dịch Bắc rất lạnh, áp khí giữa hai người, như là đột nhiên lạnh vài độ, Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy xương sống lưng cũng lạnh xuống.
Cô ngẩng đầu, bất động quan sát sắc mặt của Lạc Dịch Bắc, trước khi cô có động tác muốn đẩy anh ra để thoát khỏi lồng ngực anh, Lạc Dịch Bắc lại lấy tốc độ nhanh hơn trở tay ôm eo cô, kéo cô một phát vào trong lồng ngực anh, quay lưng khẽ dựa về phía ghế sa lon, không có uốn nắn cô, mà là lạnh lùng buông một câu: “Tôi đã dạy em cách hôn ôn nhu, hôn triền miên, hôn thâm hậu, cùng với luật động hôn nhau! “Tiếng nói bỗng hạ xuống, sau đó anh hôn một cái lại hôn tiếp một cái lên mặt Phương Trì Hạ.
Từ ôn nhu đến triền miên, đến cường thế, lại đến thô bạo.
Phương Trì Hạ bị anh hôn đến không thể hô hấp, đôi môi sắp bị nghiền nát.
Muốn chấm dứt cũng thật vất vả, Phương Trì Hạ tức giận đến thân thể run rẩy, vẻ mặt Lạc Dịch Bắc vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Anh vẫn không buông cô ra, tiếp tục ôm cô, mặt còn vùi vào chiếc cổ mẫn cảm của cô.
“Chúng ta tiếp tục?” Chóp mũi di chuyển từ từ trên da thịt cô, đầu ngón tay kéo dây nịt ra khỏi bộ đồ của cô, anh tùy ý sờ soạng.
Phương Trì Hạ còn đang tức giận hành động trước đó của anh, không để ý đến lời nói vừa rồi.
“Vậy chúng ta tiếp tục?”.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc xoay chuyển nhìn cô một cái, ung dung nói thêm một câu nữa.
Phương Trì Hạ; “! “Anh nói mà mặt không đổi sắc, không thể biết được anh đang nghĩ gì.
Phương Trì Hạ bị anh làm nghẹn lời một hồi lâu, mới ngượng ngùng nói khẽ một câu: “Anh không có mang nó theo! “Thứ mà cô nói ám chỉ cái gì, trong lòng Lạc Dịch Bắc biết rõ.
Ngước mắt nhìn cô một cách ung dung, đuôi lông mày anh nhíu lại.
Điều này vô cùng đơn giản, chẳng phải đi ra ngoài mua là được sao?”Chúng ta ra ngoài!”.
Lấy áo khoác của mình ở bên cạnh khoác lên người cô, lại tiện tay lấy khăn quàng cổ để từ tối hôm qua xuống, khẽ quấn lên cổ cô, rất tùy ý giúp cô quàng lên, nắm tay cô, mang theo cô chậm rãi đi xuống dưới lầu.
Lúc này đã khuya, toàn bộ người hầu đã sớm nghỉ ngơi.
Bộ dáng anh tựa hồ còn rất có tinh thần, thời gian này, vậy mà thật sự mang theo cô ra ngoài.
Phương Trì Hạ nghĩ đến hai người muốn đi mua đồ gì đó liền xấu hổ, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay vùi vào trong khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ Lạc Dịch Bắc rất dài, rất rộng, là do cô tự mình chọn lựa.
Vóc dáng của cô đã nhỏ, lúc anh quàng khăn qua cổ cô, cô bị quàng tầm vài vòng, thấy mình như sắp thành bánh chưng, miệng mặt đều bị che, chỉ lộ ra đôi mắt thanh tịch.
“Đang nghĩ gì thế?”.
Lạc Dịch Bắc nhìn thấy bộ dạng này của cô, khóe môi không nhịn được muốn chọc ghẹo cô.
Phương Trì Hạ nghĩ trong lòng, cô đi mua cái đó sao mà không thẹn thùng cho được!Nhưng mà lại không nói ra được điều này.
Tòa thành của Lạc gia vẫn còn ở vùng ngoại ô, hai người đi trên đoạn đường này như đang hóng mát.
Đêm ở Vùng ngoại ô đặc biệt yên tĩnh, Lạc Dịch Bắc lái xe rất chậm, như không vội về.
Mất hơn nửa giờ đi đến nội thành, đi xuống mua thứ đó, khởi động xe chuẩn bị trở về, lại bị Phương Trì Hạ lôi kéo đến phố ẩm thực phụ cận.
Kỳ thật Phương Trì Hạ không muốn trở về làm những chuyện kia với anh, hoàn toàn đang kéo dài thời gian.
Tùy ý tìm cửa tiệm, cô trở ra liền mang theo một đống lớn đồ ăn.
.