Đọc truyện Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi! – Chương 22: Nhỏ chỗ nào?
“Á…A… Thụy Thần… Ông xã.. Á.. Hu hu… Ông xã tốt…A… Anh chậm một chút… Tha cho em đi… Hu hu… Sâu quá… Á a a…”
Lăng Nhược Tịch hoàn toàn không theo kịp sự ra vào của anh, từng cơn sướиɠ
kɧօáϊ tê dại nối tiếp nhau xuyên qua cơ thể cô, để cho cô nếm được mùi
vị ɖu͙ƈ vọng cực kɧօáϊ, lý trí hoàn toàn sụp đổ, mái tóc dài bóng mượt
của cô theo sự chuyển động của anh mà tán loạn, gương mặt nhỏ nhắn đỏ
ửng không khỏi ngửa lên, những tiếng kêu rêи đầy mê hoặc tràn ra từ cái
miệng xinh xắn đang hé mở.
Cung Thụy Thần nghe thấy tiếng rầm rì
của cô cùng tiếng nước nhóp nhép nơi kết hợp của hai người, anh càng
thêm phấn kϊƈɦ. Động tác va chạm càng thêm hung bạo, hận không thể làm
chết cô ngay lúc này. Anh vốn không phải là người buông thả ɖu͙ƈ vọng,
dù từng trải nhưng từ trước đến giờ chưa có người nào có thể làm anh ham mê sắc ɖu͙ƈ một cách mãnh liệt như cô, làm cho anh yêu thích không muốn buông tay, muốn ngừng mà không được.
Mấy ngày nay, anh giống như cậu thiếu niên mới lớn lần đầu được nếm hương vị phụ nữ, vừa nhìn thấy
cô sẽ lập tức không nhịn được lao vào.
Vật nam tính của anh chui
sâu vào bên trong, lập tức chạm mở miệng t.ử ƈυиɠ của cô ra, Lăng Nhược
Tịch không chịu nổi lắc lư cái ʍôиɠ nhỏ trắng nõn, trốn tránh sự va chạm của anh “Ôi…. Đừng mà…Không muốn… Tha… Tha cho em đi… Ông xã tốt…. Á…
Đừng… Đừng đẩy vào… ư ư…” Vừa kêu rêи của cô dĩ nhiên không giấu được sự sung sướиɠ tràn lan.
hoa huy*t căng múp vì cao trào mà càng co
rút lại, giống như hàng ngàn cái miệng nhỏ ẩm ướt ʍút̼ chặt phân thân
của anh thật mất hồn. Cung Thụy Thần sướиɠ đến suýt nữa đã bắn ra, vội
vàng giữ cái ʍôиɠ đang vặn vẹo lung tung của cô lại, kéo vật thô lớn
đang nằm bên trong huyệt nhỏ ra ngoài một chút, anh thở gấp ồ ồ rồi ôm
cô ngồi xuống ghế, vừa ổn định tinh thần vừa cắn lỗ tai cô trêu chọc:
“Sướиɠ không em?”
“Dạ…” Cả người Lăng Nhược Tịch nhũn ra, thân
thể vừa mới qua cao trào một chút sức lực cũng không có, hơi thở yếu ớt
dựa vào ngực anh, cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Trong lòng
Cung Thụy Thần nóng lên, anh chậm rãi ɭϊếʍ vành tai của cô, hai tay ôm
lấy eo cô, đưa vào rút ra từ chậm đến nhanh, hết sâu đến cạn.
Lăng Nhược Tịch hơi mệt một chút, cô bất mãn vì anh cứ liên tục làm nhiều
lần, cô vặn vẹo cái eo nhỏ muốn tránh né. Nhưng lại bị Cung Thụy Thần
giữ chặt, anh nhấn mạnh vào một cái, thẳng lưng đẩy vật thô to vào trong cơ thể cô, Lăng Nhược Tịch bị đau, hai tay chống lên tay vịn của ghế,
bị anh đè xuống rồi mạnh mẽ đâm vào.
“Ư…” Lăng Nhược Tịch, kêu
lên một tiếng đau đớn, cơ thể lập tức mềm nhũn, không còn giãy giụa
trong ngực anh bởi sự va chạm dồn dập.
Cung Thụy Thần ăn được
ngon ngọt, lật cô lại, mặt đối mặt với nhau, anh để cho cô ngồi trêи
người mình, cơ thể khẽ động một cái, ɖu͙ƈ vọng to lớn lập tức [ọt] một
cái cắm vào trong huyệt nhỏ của cô, hung hăng đâm vào cô một cái, đâm cô phải ngửa đầu nũng nịu, lúc này anh mới thì thầm dụ dỗ cô tự mình di
chuyển.
Lăng Nhược Tịch mệt muốn chết đâu còn sức lực, nức nở nằm úp sấp trêи người anh không chịu động, Cung Thụy Thần nhìn đồng hồ trêи tường, không có ý tốt mà nhắc nhở cô: “Còn hai mươi mốt phút, em mà
không nhanh là thư ký Trần sẽ vào đó.”
Lăng Nhược Tịch vừa nghe
thấy được thư ký Trần sắp đi vào, cô sợ hãi mà giật mình, nhanh chóng
thẳng lưng lên, mắng khẽ: “Tiểu nhân.” Sau đó vừa dỗi vừa xấu hổ nâng eo lên xuống nuốt lấy mãnh thú của anh.
Cung Thụy Thần vừa nghe
được lời không muốn nghe, bàn tay to của anh nắm lấy bầu ngực tròn trịa
của cô, trong lúc cô nâng lên hạ xuống liên tục, anh nheo mắt lại hỏi
cô: “Anh nhỏ ở chỗ nào?”
Lăng Nhược Tịch đúng thật dở thật dở
cười, sao anh lại trẻ con như vậy chứ? Có phải tất cả đàn ông trêи thế
gian này ở trước mặt người yêu đều sẽ trở nên ngốc nghếch như vậy hay
không? Yêu? Anh có yêu cô không? Trong lòng Lăng Nhược Tịch nóng lên,
chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, học theo dáng vẻ của anh, cô khẽ ɭϊếʍ
vành tai anh, nhỏ nhẹ mà làm nũng: “Ông xã, anh là tốt nhất, bỏ qua cho
em đi, em mệt mà… Người ta còn chưa có ăn trưa nữa, không có sức… Anh
tha cho người ta đi, có được không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại
của cô lọt vào tai anh, làm cho trái tim anh dường như được ủ trong lọ
mật hoa, ngọt ngào êm ái, dù có cứng như đá tảng cũng tan chảy, huống
chi cái lưỡi của cô còn đang ɭϊếʍ láp toàn thân anh, làm anh tê dại một
hồi.
Anh nghiêng đầu tìm lấy cái miệng nhỏ xinh của cô, dịu dàng
hôn ʍút̼, dụ dỗ cô kêu thành tiếng, đồng thời ôm lấy eo cô, mạnh mẽ đẩy
hông lên.
“Anh trai… Anh trai tốt, tha cho em đi…Á….” Lăng Nhược Tịch bị anh cắm vào, vừa nhanh vừa mạnh làm cho cô kêu rêи liên hồi.
Cung Thụy Thần cuối cùng cũng thỏa mãn, bóp cái eo thon của cô, dùng hết sức cắm vào sâu bên trong, sau đó gầm nhẹ một tiếng phun trào vào nơi sâu
nhất, chặt chẽ nhất của cô, Lăng Nhược Tịch bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi của
anh làm cho vừa khóc vừa run rẩy, cơ thể cũng tiết ra cùng anh.
Hồi lâu, Lăng Nhược Tịch còn chưa lấy lại tinh thần, cơ thể mềm nhũn nằm
sấp trêи người anh nức nở, Cung Thụy Thần ôm lấy cô, ánh mắt dịu dàng
như nước, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của cô.
Ngoài cửa có
tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Lăng Nhược Tịch sau khi hồi phục tinh thần, khuôn
mặt ửng hồng rời khỏi người của anh, hốt hoảng nhặt lấy quần áo nhỏ bị
Cung Thụy Thần ném lung tung, qua loa kéo cái váy bị chà đạp không còn
hình dạng nào cuộn trêи thắt lưng xuống, lo lắng tìm chỗ trốn đi.
Cung Thụy Thần nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô, anh không nhịn được mà cười
khẽ, lập tức bị cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn, anh ho nhẹ một cái chỉ chỉ hướng phòng nghỉ, để cô vào trong sửa sang lại thật tốt.
Mà
anh chỉ cần lấy ít khăn giấy, lau chùi sạch sẽ hung khí vừa mới hung
hăng làm cô, sau đó nhét vào trong quần, kéo khóa một cái, thế là xong
việc.
Cung Thụy Thần cúi đầu chỉnh đốn lại bản thân, sờ sờ mảng
nước ướt đẫm trêи quần, trong mắt lóe sáng lên: Thật là nhiều nước, cái
miệng nhỏ kia vừa ướt vừa căng mịn, thật là mất hồn, chỉ muốn chui vào
trong. Vừa nghĩ đến anh lại lập tức nóng lên. Anh cố gắng kiềm chế, dọn
dẹp qua loa cái bàn lộn xộn một chút, gọi thư ký Trần đi vào, nói cô dời cuộc họp lại một tiếng nữa.
Thư ký Trần nhận mệnh ra ngoài, Cung Thụy Thần lúc này mới đứng dậy đi vào phòng nghỉ để thay bộ đồ khác.
Sau đó lấy cơm trưa Lăng Nhược Tịch đưa đến bày ra, thấy điện thoại cô
để trong túi xách, bỗng nhiên anh rất tò mò, cô đã lưu số anh tên gì?
Anh thuận tay mở ra xem, khuôn mặt lập tức đen thui: Đồ lưu manh? Cô ấy
dám đặt tên anh là đồ lưu manh! Được lắm, được lắm, thù mới hận cũ, cô
gái nhỏ, để xem đêm nay anh sẽ trừng phạt em thế nào, dạy cho em biết
thế nào là lưu manh. Cung Thụy Thần cắn răng nghiến lợi nghĩ.
Lăng Nhược Tịch sửa sang ổn thỏa đi ra, thấy Cung Thụy Thần mang vẻ mặt u ám ngồi đó, nhất thời hoảng sợ, người này rõ ràng mới khi nãy tâm tình còn không tệ, sao bây giờ lại đen mặt như thế, cô tự hỏi mình vừa rồi rất
ngoan mà, không có đắc tội với anh à nha, chẳng lẽ là do kỹ thuật của cô kém quá, không làm anh vừa lòng?
Cung Thụy Thần thấy cô ra ngoài, nhìn cô nhếch môi cười cười: “Tới ăn cơm.”
Lăng Nhược Tịch bị nụ cười của anh làm sợ hãi, má ơi, nụ cười này của anh
dọa người biết bao nhiêu, cô sao lại có cảm giác tai vạ sắp đến rồi?
Miễn cưỡng đè nén xúc động muốn chạy trốn xuống, nơm nớp lo sợ đi đến
ngồi bên cạnh, thấp thỏm ăn cơm cùng anh.
Cung Thụy Thần nói với
cô ở lại phòng làm việc chờ anh hợp xong, sau đó cùng nhau về nhà. Lăng
Nhược Tịch ngoan ngoãn đồng ý, cô cũng muốn ở lại đây, nhân cơ hội này
thực hiện kế hoạch lớn của mình.
Cung Thụy Thần đi rồi, Lăng
Nhược Tịch cũng đi theo ra ngoài, cô mở cửa nhìn nhìn, thư ký Trần vẫn
ngồi ở bàn làm việc cúi đầu bận rộn, trong lòng khẽ vui một chút, cô vốn định ra tay với mấy nhân viên tiếp tân trước, có điều so với tiếp tân
thì thư ký vẫn kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên thư ký Trần chính là
lựa chọn tốt nhất.
Thế là cô hất hất mái tóc dài của mình, nặn ra nụ cười thân thiện nhất đi đến.
Qua nửa ngày, giao dịch đã thành công, Lăng Nhược Tịch mang vẻ mặt hớn hở
chạy về phòng làm việc đang mở rộng cửa của Cung Thụy Thần.
Chỉ
còn lại thư ký Trần cầm trong tay ảnh chụp quần áo cùng túi xách, giày
dép, bấm ngón tay đếm số tiền trong túi của cô sắp bay ra ngoài.
Con số không ngừng tăng dần, thư ký Trần rầu rĩ không thôi… Hu hu hu… Không mang theo nhiều tiền đến thế, cô không cẩn thận muốn nịnh bợ mà thôi,
vì sao lại nghiêm phạt cô như vậy, Boss lớn thì phạt cô tăng ca ngày
đêm, mà vợ của boss còn ác hơn nữa, không quá nửa tiếng đồng hồ lập tức
mang lương tháng của cô ném ra ngoài, hu hu hu… Có còn thiên lý hay
không vậy trời?