Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 18: Dịu dàng


Đọc truyện Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi! – Chương 18: Dịu dàng

Cung Thụy Thần hoàn toàn không để ý nghe lời cô nói, đưa tay xuống dưới tìm kiếm không ngừng, tay cô đang nắm tay anh cũng bị anh mang theo đi
vào giữa hai chân cô, bất ngờ anh đưa một ngón tay đẩy vào trong, cô lập tức hít hơi lạnh, vặn vẹo cái eo tránh né: “Không muốn… A… Thụy Thần…
Ưm.. Phải rời giường rồi….”

Hơi thở của Cung Thụy Thần càng thêm
nặng nề, đôi môi anh ngậm lấy vành tai của cô, cái lưỡi cũng ɭϊếʍ láp
không ngừng, quấn quýt đầy ám muội: “Còn sớm mà…”

“Ưm…” Lăng
Nhược Tịch bị anh mò mẫm đến toàn thân mềm nhũn ra, mê mang muốn thỏa
hiệp, lý trí còn sót lại của không ngừng nhắc nhở cô: Đã sáu giờ rồi,
bây giờ phải lo chuẩn bị xuống nhà ăn sáng, cô còn muốn tắm, thời gian
hoàn toàn không đủ để chiều anh một lần, nhưng mà vật cứng rắn to lớn
kia cứ chĩa vào eo cô, tuyên bố rằng anh nhất định phải làm.

Lăng Nhược Tịch âm thầm than thở, đầu nhỏ lập tức chôn vào gối nằm, buồn bực xin anh: “Vậy anh nhanh lên một chút, em còn phải đi tắm.”

Nhưng mà lời này lọt vào tai của Cung Thụy Thần lại giống như làm cho có, làm cho tâm trạng vốn tốt đẹp của anh tức khắc tiêu tan không còn một mảnh, ham muốn thương yêu cô cũng lập tức tan biến, cô muốn nhanh, vậy thì
anh sẽ làm theo ý định lúc đầu của mình.

Cung Thụy Thần rút ngón

tay ra, lật người cô lại, để cô nằm ngửa lên giường, sau đó nâng hai
chân cô lên, gác trêи vai mình, lại lấy một cái gối đệm dưới lưng cô,
sau đó đỡ lấy côn th*t to lớn của mình, thẳng lưng một cái “Ọt..” một
cái, hoàn toàn đi vào trong cô.

“Ư…” Tư thế này vốn dĩ sẽ vào rất sâu, hơn nữa lần này Cung Thụy Thần đang rất tức giận cho nên không
chút lưu tình, cũng không quan tâm, chỉ xông bừa vào, dĩ nhiên anh cũng
đã đẩy mở cửa t.ử ƈυиɠ nhỏ hẹp của cô ra, nhưng kết quả Lăng Nhược Tịch
vẫn bị anh cắm đau đến nỗi muốn ngất đi.

Đầu gậy to tròn của Cung Thụy Thần bị cửa t.ử ƈυиɠ của cô ngậm chặt, thoải mái đến mức eo anh tê dại, thiếu điều anh phải đầu hàng, anh vội vàng đem côn th*t to khỏe
của mình nhanh chóng rút ra khỏi hàng lang chật hẹp của cô, bình ổn lại
sự hưng phấn, sau đó lập tức hung hăng cắm vào, lần này cạy mở cái miệng nhỏ sâu bên trong đầy mất hồn kia ra, ép nó phải ʍút̼ chặt lấy thứ to
lớn của anh.

“A a a……Nhẹ… Nhẹ một chút… Hu hu hu….. Quá sâu.. Đau quá… Đi ra.. Đi ra… Hu hu hu….” Bị xuyên xỏ thô bạo như vậy làm cho
Lăng Nhược Tịch khóc nức nở liều mạng giãy giụa.

Tuy rằng Cung
Thụy Thần sướиɠ không tả được nhưng nhìn cô gái nhỏ khóc thảm thương như thế anh cũng đau lòng, lấy hai chân cô xuống kẹp lấy thắt lưng của
mình, anh nhẹ nhàng hơn, đi vào chỗ sâu nhất, nghiền nát tầng tầng lớp
lớp thịt non bên trong, dỗ dành nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, anh nhẹ một chút, được không?”

Cho đến tận bây giờ khi nói
chuyện với cô anh đều lạnh nhạt, nếu không lịch sự thì là xa cách, đây
là lần đầu tiên trong cả hai đời cô mới nghe được giọng điệu gần như
cưng chìu dỗ dành của anh. Không biết sao, cô lại càng cảm thấy uất ức,
nước mắt rơi như mưa, dường như mang cả tâm trạng oán hận bị Lý Thượng
phản bội, tất cả đều chảy hết ra ngoài.

“Đừng khóc, ngoan mà…
Không khóc nữa…” Cung Thụy Thần vừa không ngừng dịu dàng hôn lên mắt môi cô vừa nhỏ giọng dỗ cô, động tác bên dưới càng lúc càng nhẹ nhàng.

“Ưm… Ư… A…” Lăng Nhược Tịch dưới sự vỗ về của anh dần dần ngừng khóc cũng
ngừng giãy giụa, thút thít ôm chặt cổ anh, đôi chân vòng kẹp chặt eo
anh. Trong lòng không ngừng mắng mình ngu ngốc, sớm biết chỉ cần khóc
lóc van xin vài ba câu là anh sẽ nhẹ nhàng hơn, không làm đau mình nữa,

trước đây cô tội gì cứ cắn răng mà chịu đựng, làm anh đùa bỡn thân thể
cô đến thảm thương, thật là, sao cô lại không nhận ra điều này sớm hơn
chứ?

Cung Thụy Thần cảm giác được cô dần bình tĩnh lại, lúc này
mới bắt đầu động tác chín nông một sâu, ba cạn một sâu làm cô, Lăng
Nhược Tịch bị anh như có như không hành hạ đến muốn điên, hu hu nức nở
khóc lên, đồng thời cô không ngừng hướng thân thể mình về phía anh
nghênh hợp.

Cung Thụy Thần bị nước mắt của cô làm cho không đành
lòng, nhưng cái ʍôиɠ nhỏ của cô cứ hướng về phía ɖu͙ƈ vọng của anh không ngừng trêu chọc, làm ham muốn của anh càng thêm tăng cao, đồng thời bên dưới cũng hung hăng cắm tới, mỗi lần đi vào đều mạnh mẽ đẩy mạnh phía
trước.

“Ôi…” Lăng Nhược Tịch bị anh cắm vào cả người run rẩy
không ngừng, nước mật từ trong hoa huy*t ào ạt chảy ra ngoài, mật dịch
trong suốt hoà cùng chất nhờn màu trắng sữa, kɧօáϊ cảm điên cuồng không
ngừng ập đến toàn thân cô, cảm giác nóng rát hừng hực từ sâu trong hoa
huyệt truyền đến, cô mê loạn vô thức lắc đầu, hai bầu ngực đung đưa, tạo ra từng làn sóng thịt trắng mịn, cái miệng nhỏ bất chấp mọi thứ kêu to: “Á… Chỗ đó không được…A…..”

“Chặt quá… Thật nhiều nước… Chỗ nào
không được? Hửm?” Cung Thuỵ Thần đưa tay ra nắm chặt lấy bầu ngực nõn nà đang lắc lư trước mắt mình, dùng sức xoa bóp lấy, giọng nói trầm khàn
mê hoặc.

“A a…A… Ưm… A a a a…” Lăng Nhược Tịch còn chưa kịp trả
lời câu hỏi của anh đã bị kɧօáϊ cảm ngập tràn che lấp, bên trong hành

lang chật hẹp không ngừng co thắt lại, kɧօáϊ cảm quá mức tựa như dòng
điện chạy khắp toàn thân cô, cô sung sướиɠ ngửa mặt lên cao, thét lên
một tiếng thật dài.

Cung Thuỵ Thần bị hoa động đang trong cao
trào của cô kẹp chặt gậy th*t, làm anh có chút ê ẩm, khiến anh càng thêm kịch liệt, tiếng bạch bạch bạch càng lúc càng vang to, eo càng thêm cố
gắng dùng sức để động tác càng lúc càng nhanh hơn, anh tách hai chân cô
ra hết mức có thể, không cho cô kẹp chặt làm khó anh đi vào, động hoa
ướt đẫm vì thế mà không còn được ẩn nấp, hoàn toàn lộ ra trước mắt anh,
cánh hoa môi vốn có màu hồng phấn đã bị anh làm cho sưng đỏ, nhuỵ hoa bị to lớn thô dài của anh vô tình đâm chọc, mở tung ra. Thịt non bên trong theo từng động tác ra vào của anh cũng bị kéo theo ra bên ngoài.

Hình ảnh đẹp mắt lại ɖâʍ đãng này mang đến đầy kϊƈɦ thích, khiến anh càng
thêm điên cuồng, dưới thân dần dần không còn khống chế được sức lực, vội vàng chuyển động hết công suất, điên cuồng va chạm vào tận sâu bên
trong hoa động của cô, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất, mở ra cái miệng nhỏ nhắn căng mịn kia, chọc cho cô kêu la không ngừng, liên tục rêи rỉ
không dứt, sau một phen mạnh mẽ tấn công, cuối cùng thì Cung Thuỵ Thần
cũng gầm lên một tiếng, phun hết tinh hoa trắng đục vào trong cơ thể
đang run rẩy của cô.

“Aaaa….” Lăng Nhược Tịch lại tiết cùng anh
thêm một lần, run rẩy nằm trêи bả vai anh, dư âm cao trào làm cô thất
thần không thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.