Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 12: Đồ Lưu manh


Đọc truyện Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi! – Chương 12: Đồ Lưu manh

Buổi tối lặng lẽ lại đến, ánh trăng bên ngoài bầu trời xanh đen đang
treo ngoài cửa sổ. Bên trong phòng phát ra tiếng kêu rêи mập mờ, trêи
giường lớn xa hoa người đàn ông với thân thể cường tráng, đôi tay đầy
mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô gái, đặt cô trong tư thế quỳ gối, dùng ɖu͙ƈ vọng khổng lồ đầy tà ác của mình từ phía sau xâm nhập vào cơ
thể của cô, một cái va chạm đầy hung hãn, cô gái nhỏ ngửa đầu không nhịn được nũng nịu cầu xin.

“A a… Căng quá… Không được… A aaaa…”

Cái ʍôиɠ trắng ngần vểnh lên theo sự va chạm mãnh liệt của người đàn ông,
dần dần nhuộm hồng, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng đầy vết hôn hồng hồng
tím tím, từ cổ lan xuống tấm lưng bóng loáng, bên trong đùi non cũng đầy dấu gặm cắn, trêи hai bầu ngực căng tròn lắc lư lên xuống vì bị mạnh mẽ va chạm cũng loang lổ những vết hôn nồng đậm.

“Sâu quá… Hu hu…
Em không muốn… Thụy Thần… Tha cho em … Á…..” Cô gái nhỏ bị hành hạ nức
nở thành tiếng, trêи gương mặt nhỏ nhắn đáng thương toàn là mồ hôi và
nước mắt.

Người đàn ông cao lớn dường như ngoảnh mặt làm ngơ,

động tác cũng không hề dừng lại, ra vào kịch liệt giữa hai chân cô, côn
thịt to dài không ngừng cắm sâu vào bên trong động hoa nhỏ mềm mại căng
chặt của cô, cửa động bị mở căng hết cỡ, theo sự ra vào của côn th*t cô
không ngừng khóc lóc run rẩy, không ngừng tiết ra nước mật giàn giụa vẩy ra bên ngoài, chảy xuống ga giường, làm ướt đẫm một mảng lớn, nhìn nhầy nhụa vô cùng.

“Hu hu… Anh tha cho em đi… Xin anh đó… Á… Nhẹ một chút…Á a a….”

Kɧօáϊ cảm không ngừng tăng lên, cô gái nhỏ cảm thấy khó mà miêu tả được sự tê dại từ sâu bên trong động hoa, đột nhiên động nhỏ co thắt lại không
ngừng, cô bị anh làm đến mức một lần nữa phun tràn chất lỏng trong suốt.

Cao trào liên tục làm cho cô gái nhỏ cạn kiệt sức lực, sắp rơi vào hôn mê.
Nhưng người đàn ông phía sau vẫn chưa thỏa mãn, không chịu buông tha cho cô.

Cô gái nhỏ không khỏi kêu rêи thành tiếng, đột nhiên trong
đầu lóe sáng, cố gắng hít sâu một hơi, lời hay lấy lòng tràn ra từ cái
miệng nhỏ như bôi mật của cô: “Thụy Thần… Anh tuyệt nhất… Lợi hại nhất … A… Của anh thật là lớn… A.. Anh tha cho em đi… Em chịu không được
nữa….. Ưm…” Cô vừa nói lời lấy lòng anh, vừa hóp bụng lại, dùng sức cắn
chặt lấy vật nam tính to lớn của anh.

“Uhm…” Giống như đã hài
lòng, anh nhanh chóng cắm thêm vài chục lần, đâm vào nơi sâu nhất trong
cô, sau đó mãnh liệt tuôn trào tinh hoa.

“A….” Cô gái nhỏ bị anh
làm đến mức không thể mở mắt lên được, dường như khi anh bắn ra, trong
nháy mắt cô lập tức hét thành một tràng dài, sau đó rơi vào mê man.

Người đàn ông sau bắn ra, toàn thân sướиɠ vô cùng động cũng không muốn động,
nằm đè trêи người cô thở dốc một hồi, sau đó lật người xuống ôm lấy cô,
miên man đi vào giấc ngủ.


Sáu giờ sáng hôm sau, chuông báo thức
được Lăng Nhược Tịch cài đặt đúng giờ vang lên, cô đang ngủ say sưa thì
bị đánh thức, vừa nhắm mắt lò dò tìm điện thoại vừa lẩm bẩm muốn rời
giường.

Chỉ là cô vừa di chuyển lập tức cảm thấy thân thể mình
như tan ra từng mảnh, đau đến mức cô rít sâu một hơi, đầu óc còn đang
hỗn loạn chưa kịp nhớ đã xảy ra chuyện gì, thì bàn tay to đang ôm lấy eo cô nhanh hơn cô một bước cầm lấy điện thoại di động tắt chuông đi, sau
đó ôm lấy cô thật chặt, cô nghe được giọng nói không rõ ràng của anh:
“Còn sớm mà, ngủ tiếp đi.”

“A…” Lăng Nhược Tịch rất biết nghe lời, không còn giãy dụa, một lần nữa vùi đầu vào giấc mơ ngọt ngào.

Đến khi cô thức dậy, bên cạnh đã không còn ai, Lăng Nhược Tịch nằm sấp trêи giường lớn mềm mại, khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ mới nhớ hết tất
cả mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay.

Lúc này cô mới nhận ra, trong tiềm thức của mình cho đến tận bây giờ vẫn không tin chuyện mình
sống lại một đời là sự thật, cho nên mỗi khi từ trong giấc mơ tỉnh lại,
cô theo bản năng cho là mình vẫn còn đang ở căn phòng nhỏ sống cùng tên
khốn Lý Thượng kia gần mười năm trời, khi nhận ra là không phải, cô có

cảm giác may mắn, giống như đã mơ một cơn ác mộng dài, sau đó bỗng nhiên thức giấc, khổ sở, sợ hãi, may mắn…..

Đợi đến khi cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, lơ đãng liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường,
mười một giờ? Trời ơi! cô đã cố gắng dậy sớm thế mà chỉ kiên trì được có một ngày, hơn nữa, hôm nay cô không phải trễ mà là, mà là, cô ngủ thẳng đến giờ này, hình tượng của cô, cố gắng của cô, tất cả đều uổng phí,
Lăng Nhược Tịch khóc không ra nước mắt.

Nghĩ đến tên đầu sỏ hại
cô ra nông nỗi này, trêи mặt Lăng Nhược Tịch không khỏi xấu hổ ngượng
ngùng, tối hôm qua anh quá dũng mãnh, hại cô hoàn toàn không thể chống
đỡ nổi, rêи rỉ lớn tiếng như vậy, so với nữ chính phim AV cũng rất giống nhau. Không khỏi hối hận, tự hỏi không biết anh có cảm thấy cô quá ɖâʍ
đãng lại tùy tiện hay không? Liệu anh có vì thế mà coi thường cô hay
không?

Lăng Nhược Tịch đang lo sợ bất an, điện thoại của cô đột
nhiên vang lên, làm cô giật bắn cả người, vội vàng mò mẫm lấy điện thoại dưới gối lên, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cô không khỏi nhíu
mày [đồ lưu manh] là ai nhỉ? Cô không nhớ mình có quen người này hay
không nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.