Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo

Chương 4


Bạn đang đọc Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo: Chương 4


Chương 4
Nhớ tới những kỷ niệm ngọt ngào trước kia, Phòng Nghiên Nghiên không khỏi nở nụ cười.
“Bà xã, em vẫn chưa tắm xong sao?” Khương Trạch Luân mở cửa tiến vào phòng tắm, thì thấy bà xã thân yêu vẫn đang nằm trong bồn tắm lớn, không biết đang cười trộm điều gì một mình.
Sau khi xuống lầu, anh không hề ăn cơm trước, chỉ xem TV một chút, bởi vì anh phải cùng bà xã đại nhân xinh đẹp cùng nhau ăn bữa tối, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cô xuống lầu, bởi vậy anh mới lên lầu thúc giục, kết quả chỉ thấy lão bà vẫn đang ngâm mình trong nước, đang ngây ngô cười một mình.
Nghe thấy tiếng của ông xã, cô từ hồi tưởng thức tỉnh lại, cũng mở mắt ra.
“Em nhất định là đang suy nghĩ chuyện về anh, cho nên mới cười đến ngọt ngào như vậy, đúng không?” Anh bước lên phía trước, ánh mắt lướt qua trên thân thể trần trụi mềm mại của cô.
Cô đưa tay che ngực lại. “Anh nhanh đi ra ngoài một chút, em phải đứng lên.”
Anh cầm lấy khăn tắm lớn. “Em đứng lên đi, anh tới giúp em lau khô người.”
“Không cần, em tự mình làm được.” Vừa nãy anh cũng là nói muốn giúp cô cởi quần áo, kết quả……..
Anh đương nhiên biết bà xã suy nghĩ gì, lại vì sao không chịu để cho anh hỗ trợ. “Em yên tâm.” Anh nhấc cô ra khỏi bồn tắm lớn, “Anh biết em mệt chết đi được rồi, bụng cũng đói rồi, nên anh chỉ là đơn thuần giúp em lau khô thân thể mà thôi.” Anh bắt tay vào giúp cô lau khô những vệt nước trên cơ thể.
Phòng Nghiên Nghiên đứng yên, để cho ông xã thân yêu phục vụ cho cô.
“Muốn anh giúp em mặc quần áo không?”
“Việc đó em tự mình làm là được rồi.” Cô đỏ mặt, nhanh chóng cầm lấy quần lót mặc vào người.
Khương Trạch Luân ở bên cạnh nhìn bà xã mặc quần áo, vừa nãy anh chỉ là nhất thời không khống chế được, nhưng hiện tại đã có thể khống chế, bởi vì anh yêu thương bà xã, không muốn nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô.
Sau khi thấy cô mặc quần áo xong, anh kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi xuống lầu ăn cơm.”
“Anh vẫn chưa ăn?”
“Ăn một mình rất chán, anh muốn em ăn cùng với anh.”
Anh là đang làm nũng với cô sao?
Khóe môi Phòng Nghiên Nghiên không khỏi nhoẻn lên thành một nụ cười ngọt ngào yếu ớt, nhớ tới trước kia anh từng nói, cô không làm nũng cũng không có vấn đề gì, anh sẽ làm nũng với cô.
“Đúng rồi, em còn nhớ Tiểu Trăn không?”
“Tống Thải Trăn?” Ông xã sao lại nhắc tới cô ấy?
“Đúng rồi.” Anh gật đầu. “Chiều nay mẹ gọi từ Mỹ về cho anh, nói tuần sau Tiểu Trăn sẽ đến Đài Loan ở một thời gian, mẹ muốn chúng ta tiếp đãi cô ấy chu đáo.”
Tiếp đãi chu đáo? “Cô ấy muốn ở lại nhà của chúng ta?”
“Uh, bởi vì dì Vương và mấy người họ rất sớm đã di dân sang Mỹ, không có nhà bên Đài Loan này, Tiểu Trăn lại không thân thiết với với họ hàng, bởi vậy mẹ anh mời cô ấy đến ở nhà của chúng ta, như vậy cũng tốt, trước kia lúc anh đi Mỹ, đã được dì Vương chiếu cố không ít, lần này anh sẽ chiêu đãi chu đáo em gái lặn lội đường xa đến.”
“Em gái?”
“Đúng vậy, anh từ nhỏ đã nhìn thấy con bé lớn lên, em biết không? Dáng vẻ của con bé lúc còn nhỏ rất đáng yêu, anh chỉ có hai chị gái, không có em gái, cho nên lập tức xem con bé như em gái cuả mình mà yêu thương, lần này con bé đến Đài Loan, người làm anh này nhất định phải nhiệt tình tiếp đãi nó.”
Nhìn thấy ông xã cười đến vui vẻ như vậy, có thể thấy được anh yêu thích “em gái” trong lời anh nói biết bao nhiêu.
Từ sau khi gặp Tống Thải Trăn ở trung tâm thương mại ở San Francisco mấy năm trước, cô cũng chưa từng gặp lại cô ấy, khi kết hôn với Trạch Luân, cô ấy cũng không quay về Đài Loan tham dự, chỉ có cha mẹ của cô ấy đến Đài Loan chúc mừng, cô cũng biết ông xã nếu đi Mỹ công tác, sẽ thuận đường đến thăm hỏi dì Vương.
“Mẹ còn đặc biệt nhắc nhở anh, nói Tiểu Trăn hiện tại không có bạn trai, quái, là muốn anh thay con bé tìm bạn trai sao? Thế thì giao trách nhiệm cho anh, anh giúp con bé tìm một bạn trai Đài Loan.”
Ông xã bên cạnh đang nói chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng Phòng Nghiên Nghiên đã có một tia bất an.

Cô không rõ vì sao mình lại cảm thấy bất an, có lẽ bởi vì lúc này cô đã quá mệt mỏi.
Tóm lại, nếu là em gái của ông xã, vậy đương nhiên cũng là em gái của cô, cô hẳn là phải hoan nghênh người ta quay về Đài Loan chơi, chứ không nên suy nghĩ nhiều.
Lắc lắc đầu, cô vươn tay nắm lấy tay chồng. “Đi thôi, chúng ta đi xuống lầu ăn cơm.”
***
“Chị họ, cơm hộp của chị.”
Vừa đến giữa trưa, Lam Tử đã đem cơm hộp vừa mới mua về cầm vào văn phòng tổng giám đốc.
“Uh, cám ơn, đặt ở bên cạnh trước đi.”
“Dạ.” Cô đem cơm hộp đặt lên bàn làm việc.
Lúc này Phòng Nghiên nhớ tới một chuyện quan trọng. “Đúng rồi, Lam Tử, sáng mai chị không đến văn phòng, có thể buổi chiều mới có thể đến công ty.”
“Có phải có chuyện gì hay không?” Từ trước đến nay chị họ rất có trách nhiệm với công việc, rất ít xin nghỉ phép.
“Con gái người bạn học của mẹ chồng chị muốn đến Đài Loan chơi một thời gian, trước đây lúc Trạch Luân đi du học ở Mỹ đã được nhà bọn họ chiếu cố rất nhiều, cho nên sáng mai chị cùng Trạch Luân phải cùng đi đón, cô ấy tạm thời sẽ ở lại nhà chị một thời gian.”
“A!” Lam Tử hét lên thành tiếng.
Cô không hiểu em họ vì sao mà lại kêu lên? “Lam Tử, em làm sao vậy?”
“Em………..Việc đó……….” Lam Tử ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào.
Nghe thấy có người con gái từ Mỹ muốn đến ở lại nhà của chị họ, cô không khỏi liền nghĩ đến dự đoán horoscope tuần trước, nói bạn nữ cung Sư Tử tháng này sẽ có kẻ thứ ba xuất hiện trong chuyện tình cảm, kết quả nhà của chị họ liền thật sự xuất hiện một người con gái, sẽ không chuẩn như vậy đó chứ?
Đi đời nhà ma rồi, nếu khi đó cô đừng gà mẹ như vậy, nói phải giúp chị họ xem vận hạn tháng này, hiện tại cũng không cần phải tê hết cả da đầu ở trong này, lo lắng đến muốn chết.
Phòng Nghiên Nghiên buồn bực nhìn vẻ mặt hoảng sợ của em họ. Con bé rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Chị họ, xin hỏi người con gái kia, cô ấy……..”
“Cô ấy gọi là Tống Thải Trăn.”
“Em không phải muốn hỏi tên của cô ấy, em là muốn hỏi cô ấy muốn ở lại nhà hai người bao lâu?” Cô hy vọng thời gian càng ngắn càng tốt, cô cũng không muốn cả tháng đều lo lắng đề phòng.
“Chị không biết, chỉ nói muốn ở lại một thời gian, nhưng chưa nói muốn ở bao lâu.” Phòng Nghiên Nghiên hoang mang hỏi: “Lam Tử, em rốt cuộc làm sao vậy? Từ lúc nãy liền thấy dáng vẻ của em giống như đang rất sợ hãi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Đó là bởi vì……….”
Thấy con bé khẩn trương thành như vậy. “Em không phải là gặp phải chuyện gì phiền lòng đó chứ?”
“Người có chuyện phiền lòng không phải em, mà là chị đó, chị họ!”
“Chị?” Cô không hiểu.
Lam Tử rốt cuộc không thể thờ ơ mặc kệ. “Chị họ, chị có còn nhớ nguyệt san horoscope tuần trước không? Trong đó không phải dự đoán bạn nữ cung Sư Tử tháng này trong chuyện tình cảm sẽ xuất hiện kẻ thứ ba sao? Kết quả nhà hai người liền thật sự xuất hiện một cô Tống Thải Trăn.”
Thì ra con bé là vì chuyện đó mà lo lắng. “Lam Tử, đó chỉ là một sự trùng hợp, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, nói thật, em không đề cập tới thì chị cũng đã sớm quên mất.” Cô thật sự đã quên mất, bởi vì cô căn bản là không tin cái loại dự đoán đó.
“Nhưng mà ——”
“Đừng nhưng nhị nữa, chị nói với em, rất sớm trước đây, Trạch Luân đã quen biết cô ấy, anh ấy nói anh ấy không có em gái, bởi vậy vẫn luôn xem cô ấy là em gái mà đối đãi.” Hiện tại, cô cũng sẽ xem Tống Thải Trăn như em gái.
“Thật là như vậy? Anh rể thật sự chỉ xem cô ấy như em gái sao?” Lam Tử vẫn rất không yên lòng hỏi một lần nữa, bởi vì cô vẫn canh cánh trong lòng về dự đoán kia.

“Thật sự!” Bởi vì cô rất rõ ông xã yêu mình nhiều bao nhiêu.
“Vậy là tốt rồi.” Lam Tử thở phào nhẹ nhõm một chút. “Chị không biết đâu, lúc em nghe có người con gái muốn đến ở nhà hai người vừa nãy, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương.” Tới tận bây giờ tim vẫn còn đập rất nhanh.
“Là chính em bảo chị đừng lưu tâm, nói không có khả năng trong tháng này, tất cả phụ nữ cung Sư Tử toàn Đài Loan đều sẽ có nguy cơ trong chuyện tình cảm, kết quả chị không thèm để ý, em lại vẫn lo lắng.”
“Đúng rồi, chị họ, em cuối cùng hỏi lại chị một vấn đề, sau này em sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
“Em hỏi đi.”
“Số lần ân ái với anh rể gần đây, cũng như mọi khi chứ?”
Phòng Nghiên Nghiên có chút sửng sốt, bởi vì cô không nghĩ tới em họ tự nhiên lại hỏi về vấn đề riêng tư này.
“Chị họ, chị không cần cảm thấy rất kỳ quái, đây là có căn cứ đó! Lúc trước em có một người bạn chia tay với bạn trai của cô ấy, bọn họ sống chung một năm, cô ấy nói cô ấy đã sớm đoán được bạn trai sẽ chia tay với mình, bởi vì bạn trai cô ấy có một thời gian căn bản hoàn toàn không có dục vọng với cô ấy, khi đó cô ấy liền đoán được anh ta có người con gái khác, kết quả bạn trai cô ấy thật sự qua lại với bạn gái khác, cho nên về sau bọn họ liền “cắt đứt”.”
Thì ra là thế! Chả trách Lam Tử lại hỏi cô về vấn đề này. Kỳ thật hai người sống cùng nhau, quan hệ tình dục cũng không phải là điều quan trọng nhất, không hẳn là khi nhiệt tình giảm bớt, liền không thể cùng nhau nắm tay bước tiếp.
Hơn nữa sống cùng nhau, ngoài tình yêu ra, sự tín nhiệm và hiểu biết lẫn nhau cũng rất quan trọng, tựa như cô hiểu rõ cá tính của Trạch Luân, mà anh cũng thấu hiểu cô, chính vì vậy họ mới có thể bên nhau nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều hạnh phúc như thế.
“Chị họ?”
Phòng Nghiên Nghiên cười cười với cô. “Em yên tâm, bọn chị tốt lắm, không có vấn đề gì hết.”
***
“Anh Trạch Luân!”
Đến chỗ cửa nhập cảnh ở sân bay, Tống Thải Trăn vừa nhìn thấy Khương Trạch Luân, lập tức vui mừng kéo hành lý đi về phía anh, giống như mọi khi, vui mừng ôm lấy người cô ta thích nhất.
Anh không để tâm, bởi vì bọn họ mỗi lần gặp mặt đều ôm nhau như vậy, tựa như người một nhà. “Con bé này, đã lớn như vậy rồi, vẫn thích hơi một tí liền ôm người ta.”
“Uhm, bởi vì em thích anh Trạch Luân nhất.” Cô ta vẫn ôm chặt không buông.
“Cho dù em có thích ôm người ta thế nào đi nữa, bao giờ cũng phải chào hỏi chị dâu một tiếng trước chứ!” Anh không quên ghì lấy bà xã bên cạnh. “Cô ấy là bà xã Phòng Nghiên Nghiên của anh, em hẳn là vẫn còn ấn tượng, trước đây hai người đã gặp qua một lần ở San Francisco.”
“Vâng, em vẫn còn nhớ.” Tống Thải Trăn mỉm cười vẫy chào với cô. “Nghiên Nghiên, chị có khỏe không? Đã lâu không gặp, rất tiếc lúc hai người kết hôn, em không có trở về tham gia, vì khi đó đúng lúc nhà trường có cuộc thi.”
Nhìn thấy Tống Thải Trăn thân thiết chào hỏi với mình, Phòng Nghiên Nghiên có chút giật mình. Còn nhớ trước kia cô ấy dường như không thích mình chút nào…..Bất quá đó đã là chuyện nhiều năm trước, có lẽ hiện tại cô đã là vợ của Trạch Luân, bởi vậy cô ấy mới đối đãi với cô hiền lành hơn rất nhiều không biết chừng, bởi vì trước kia không quen thôi!
Cô mỉm cười đáp lại. “Không sao đâu, hoan nghênh em đến Đài Loan chơi, Thải Trăn.” Nếu có thể, cô hy vọng có thể trở thành bạn tốt với cô ấy, bởi vì cô ấy là em gái thương yêu nhất của ông xã.
“Vâng.” Sau khi Tống Thải Trăn cất tiếng đáp lại, lập tức lại chuyển hướng qua Khương Trạch Luân. “Anh Trạch Luân, em vừa tưởng tượng đến chuyện được tới Đài Loan tìm anh, mấy ngày nay đều hưng phấn đến không ngủ được đó!”
“Phải không đó? Vậy em hãy ở lại lâu một chút đi, có thời gian anh sẽ dẫn em đi chơi khắp nơi.”
“Thật vậy sao? Quá tuyệt vời.” Nghe thấy anh Trạch Luân muốn dắt cô đi chơi khắp nơi, cô vui vẻ không thôi.
Sau khi lại hàn huyên một chút, ba người mới tiến về phía bãi đỗ xe trước đại sảnh khu vực xuất nhập cảnh.
Lúc nhìn chồng mang hành lý của Tống Thải Trăn đặt ở sau cốp xe, Phòng Nghiên Nghiên nói, “Trạch Luân, lát nữa em và Thải Trăn cùng ngồi ở ghế sau, vậy sẽ để anh làm tài xế cho bọn em.”
Đối với đề nghị của bà xã, anh không khỏi bất ngờ, bởi vì anh vốn định muốn bà xã ngồi cùng anh ở phía trước, nhưng anh biết cô vì sao lại làm như vậy, bởi vì Tiểu Trăn từ nước Mỹ xa xôi mà đến, bà xã không muốn để cho cô ấy ngồi ghế sau cô đơn một mình, đây là đạo đãi khách cơ bản.
“Được, theo ý em.” Anh sủng nịch trả lời. Bà xã xinh đẹp của anh thật sự là ôn nhu chu đáo mà! Anh nhịn không được hôn lên má bà xã. “Em và Tiểu Trăn hai người hãy cùng ngồi ở ghế sau, hôm nay cứ để anh đảm đương vai trò tài xế cho hai vị mỹ nữ.”

Chồng đột nhiên hôn, khiến cho cô có chút ngượng ngùng đưa mắt nhìn Tống Thải Trăn, nhưng người được nói tới một chút cũng không để ý, khá thoải mái.
“Anh Trạch Luân, hai người xem ra rất tình cảm nha!” Vẻ mặt cô ta đầy hâm mộ.
“Không phải xem ra, mà là thật sự rất tình cảm.”Anh yêu thương bà xã thân yêu của mình biết bao nhiêu. “Được rồi, mau lên xe đi!”
Nhưng Tống Thải Trăn cũng không có ngồi vào ghế sau. “Xin lỗi, Nghiên Nghiên, em có thể ngồi ghế trước được chứ? Bởi vì em rất lâu không có quay về Đài Loan, đối với Đài Loan hầu như không có ấn tượng gì, em hy vọng lát nữa anh Trạch Luân có thể giới thiệu làm quen lại một chút, chị sẽ không phản đối chứ?”
Lúc này Khương Trạch Luân đang mở cửa xe.“Không sao, Nghiên Nghiên cũng có thể giúp em giới thiệu.”
“Nhưng anh Trạch Luân, người ta lâu như vậy không có gặp anh, muốn tâm sự nhiều hơn với anh thôi mà!” Tống Thải Trăn nũng nịu nói. “Nghiên Nghiên, em có thể ngồi ở phía trước không?”
“Không sao đâu, em cứ ngồi ghế trước đi!” Phòng Nghiên Nghiên đáp ứng.
“Vợ của anh cũng đã đồng ý, em phải ngồi phía trước.” Tống Thải Trăn không đợi anh trả lời, tự động mở cửa xe ngồi vào bên cạnh ghế tài xế.
“Bà xã, xin lỗi, con bé này có chút tùy hứng, đừng so đo với nó.” Tuy rằng anh không muốn để cho bà xã thân yêu ngồi phía sau một mình, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
“Uhm.”
Dọc theo đường đi, Tống Thải Trăn càng không ngừng cùng anh nói chuyện phiếm, nhưng không phải tán gẫu những chuyện có liên quan đến Đài Loan, mà là nói về chuyện ở San Francisco trước đây, nói về đề tài đó khiến cho Phòng Nghiên Nghiên ở ghế sau hoàn toàn không thể xen vào câu nào, không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tuy rằng thỉnh thoảng chồng cũng sẽ quay đầu lại giải thích với cô về nội dung hoặc chuyện vừa nói, nhưng cô cũng chỉ có thể cười mà thôi, bởi vì cô không biết rõ lắm những chuyện xảy ra ở San Francisco của bọn họ.
Dương như có chút hơi giống bị cố ý gạt ra ngoài, trong lòng cô có cảm giác như vậy.
Nhưng nhìn ông xã vui vẻ cùng Tống Thải Trăn tán gẫu chuyện cũ, cô lại cảm thấy có thể có được những hồi ức tốt đẹp là một chuyện rất hạnh phúc, giống như cô thỉnh thoảng nhớ tới vô số những kỷ niệm cùng chung sống với ông xã, cũng rất vui vẻ.
Vì vậy cô dằn xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, chuyên tâm lắng nghe bọn họ trò chuyện, dù sao trước khi kết hôn, hai người họ vẫn luôn xa cách nhau, khoảng thời gian thật sự ở cùng nhau cũng không nhiều, cô muốn biết nhiều hơn một chút về chuyện trước đây của anh.
***
Bởi vì công ty xảy ra chút vấn đề, khiến cho Phòng Nghiên Nghiên bận rộn ghê gớm, bởi vậy tuần này cô cũng vẫn phải làm thêm giờ, mỗi buổi tối đều là hơn mười giờ mới về đến nhà.
Vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy ông xã cùng Tống Thải Trăn cùng nhau ngồi trên sofa xem TV, hai người cười đến rất vui vẻ, cô không khỏi nhíu mày.
“Thiếu phu nhân, cô đã trở về, cần A Khanh giúp cô làm chút thức ăn không?” Trình quản gia cực kỳ tận tụy với chức vụ hỏi.
“Không cần đâu, cháu đã ăn rồi, cám ơn.” Biết cô phải tăng ca, Lam Tử có giúp cô mua cơm tối.
“Bà xã, vất vả rồi!” Khương Trạch Luân đứng dậy nghênh tiếp vợ về nhà, tiện thể ôm ấp một chút.
“Hi, Nghiên Nghiên, chị đã về.” Tống Thải Trăn tươi cười cất tiếng chào với cô.
Phòng Nghiên Nghiên nhìn cô ta, không nói gì.
“Nghiên Nghiên, dáng vẻ của em có vẻ rất mệt mỏi, không có vấn đề gì chứ?”Anh biết công ty của bà xã gần đây xảy ra chút tình huống, tuy rằng muốn hỗ trợ, nhưng cô lại nói khi nào tình hình đặc biệt cần thiết sẽ nói với anh.
Đưa mắt nhìn Tống Thải Trăn, cô thản nhiên trả lời, “Em không sao, chỉ hơi mệt một chút, em lên lầu trước.” Cô xách cặp da đựng giấy tờ đi lên lầu.
“Anh Trạch Luân, em cảm thấy Nghiên Nghiên hình như rất không thích em?”
“Sao có thể vậy được, em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Nhưng em vừa mới cất tiếng chào với chị ấy, chị ấy cũng không để ý tới em, còn đối với em rất lạnh lùng nữa.”
“Cô ấy chỉ là có hơi mệt, không phải không để ý tới em.”
“Có đúng vậy không? Anh Trạch Luân, chị Nghiên Nghiên mỗi ngày đều muộn như vậy mới về nhà, vậy anh ở nhà một mình không phải rất nhàm chán sao, đều không có ai có thể ở cạnh anh?”
“Cô ấy có công việc, đây cũng là chuyện không có biện pháp nào khác.” Trước khi kết hôn, họ cũng đã thống nhất, đôi bên không can thiệp vào công tác của đối phương, nhưng lại phải thông cảm với nhau về việc công tác vất vả đi sớm về muộn.
Kỳ thật Nghiên Nghiên không thường làm thêm giờ, cho dù cô thỉnh thoảng làm thêm giờ về muộn, mà anh về nhà trước, anh cũng sẽ tự mình tìm việc làm, sau đó chờ bà xã yêu dấu về nhà, tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán.
“Không sao, sau này cứ để em ở bên cạnh anh, mỗi ngày em sẽ chờ anh Trạch Luân tan ca, làm một người vợ chính là phải làm như vậy!”
Những lời nói của Tống Thải Trăn khiến cho cô dừng lại bước chân lên lầu, nhưng cô rất nhanh khôi phục, tiếp tục bước đi.
“Chờ sau này em có bạn trai, sẽ không lại nói như vậy nữa.”

“Sẽ không đâu, người em thích nhất chính là anh Trạch Luân.”
“Thật là, con bé này, nhanh xem TV đi.”
Phòng Nghiên Nghiên nhíu mày, sau đó bước nhanh lên lầu, đi về phòng.
Sau khi tắm rửa xong, cô cũng không định xuống lầu, chỉ ngồi trên giường cầm tài liệu công ty xem.
Tuy rằng ánh mắt chăm chú nhìn vào tài liệu, nhưng suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, không thể chuyên tâm, bởi vì trong đầu vẫn nghĩ về chuyện đêm qua.
Lại một lần nữa bắt gặp Tống Thải Trăn, lúc nhìn thấy thái độ hòa nhã của cô ta, còn tưởng rằng mình có thể cùng cô ta trở thành bạn tốt, cho dù cô luôn cảm thấy sự thân thiết của cô ta đối với mình có chút quái dị, luôn khiến cho người ta có cảm giác không chân thật, có chút ý giả tạo, nhưng cô vẫn nói với bản thân mình đừng suy nghĩ quá nhiều.
Kết quả, không phải cô suy nghĩ quá nhiều, mà là Tống Thải Trăn thật sự ghét cô.
Tối hôm qua cô cũng trở về vào khoảng thời gian không khác mấy so với hiện tại, sau khi lên lầu, gặp mặt ở hành lang, cô cười cười chào hỏi, nhưng Tống Thải Trăn lại lạnh lùng mà đáp trả, khiến cho cô không hiểu ra sao.
“Tôi cảm thấy chị căn bản không có tư cách làm vợ anh Trạch Luân.”
Lời nói này khiến cho cô rất kinh ngạc, dáng vẻ của cô ta trước mặt ông xã luôn luôn là một cô em gái đơn thuần, Tống Thải Trăn ngoài mặt cũng thân thiết cùng cô trò chuyện, cư nhiên lại sẽ nói ra loại lời nói này, ngay từ đâu cô còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Cô đã không có tư cách ở cùng một chỗ với anh Trạch Luân, vậy hãy để tôi theo bên cạnh anh Trạch Luân, từ rất sớm trước đây tôi đã luôn yêu anh ấy, tôi hy vọng có thể luôn luôn ở bên cạnh anh ấy.”
Đối với việc Tống Thải Trăn đột nhiên thổ lộ tình yêu với ông xã của cô, còn nói muốn thay thế cô theo Trạch Luân, những lời linh tinh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, khiến cô rất kinh ngạc, cho tới bây giờ, trong lòng cô vẫn cảm thấy khá chấn động, không biết có nên đem chuyện này với cho Trạch Luân biết hay không……
Cô không phải đang lo lắng Trạch Luân sẽ thay lòng đổi dạ, mà là vẻ mặt ngay lúc đó của Tống Thải Trăn vừa nghiêm túc lại vừa thật sự dọa người, hơn nữa lại u ám, dường như là đang nói cho cô biết, muốn thay thế cô trở thành vợ của Trạch Luân.
Cũng chính là bởi vì một phen trò chuyện tối hôm qua khiến cho cô quá mức kinh ngạc, bởi vậy vừa nãy ở dưới lầu đối diện với khuôn mặt tươi cười của cô ta, cô hoàn toàn cười không nổi, thậm chí không biết mình nên dùng dạng vẻ mặt gì để đối mặt.
Trong lúc cô đang suy nghĩ xem có muốn đem chuyện này nói ra hay không, Khương Trạch Luân vừa vặn bước vào phòng.
Nhìn thấy bà xã đang ngồi trên giường, anh cũng ngồi lên, sau đó hôn lên má cô.
“Bà xã, nếu có thể, anh hy vọng em có thể cùng Tiểu Trăn vui vẻ sống chung với nhau.”
“Cái gì?!” Anh cư nhiên lại muốn có cùng Tống Thải Trăn vui vẻ sống chung với nhau?
Hiện tại là cô ta chán ghét mình, không phải cô không cùng cô ta vui vẻ sống chung với nhau, cô không hiểu ông xã vì sao lại đứng về phía người khác, chẳng lẽ anh không biết trong miệng của “Em gái ngoan”, là một người con gái có lòng dạ đáng sợ sao?
“Không phải em không cùng cô ấy vui vẻ sống cùng nhau, mà là Thải Trăn chán ghét em.”Phòng Nghiên Nghiên quyết định nói cho anh chuyện tối hôm qua. “Anh có biết tối hôm qua cô ấy nói với em cái gì không? Cô ấy nói em không có tư cách làm vợ anh, cô ấy yêu anh, cô ấy muốn thay thế em theo bên cạnh anh.”
“Tiểu trăn nó nhất định là đang đùa với em, bởi vì vừa nãy con bé cũng nói với anh như vậy, nói muốn theo anh mỗi ngày, đó chẳng qua là lời nói đùa của con bé thôi, em đừng nên tưởng là thật cũng không cần lưu tâm.”
“Nhưng vẻ mặt của cô ấy lúc đó rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống đang nói đùa.”
“Anh quen biết Tiểu Trăn rất lâu rồi, con bé từ trước đến nay có chút tùy hứng lại thích nói đùa, em đừng tưởng là thật.”
Đôi mắt sáng của Phòng Nghiên Nghiên mở to khó hiểu. Anh lựa chọn tin tưởng Tống Thải Trăn? “Anh không tin lời nói của em?”
“Anh yêu em, đương nhiên tin tưởng lời em nói, nhưng anh cũng hiểu rõ cá tính của con bé Tiểu Trăn kia, mới vừa rồi con bé cũng nói muốn mỗi ngay theo bên cạnh anh, nhưng anh biết đó chẳng qua là lời nói đùa của con bé.”
Cô không nghĩ tới ông xã lại lần nữa nói hộ cho Thải Trăn. Vì sao? Sự thiên vị của anh khiến cho cô cảm thấy rất ủy khuất, cũng rất thất vọng, anh rốt cuộc lại lựa chọn tin tưởng Tống Thải Trăn, mà hoài nghi cô không có đối xử tử tế với khách, cùng cô ta vui vẻ sống chung.
“Bà xã, anh hy vọng em có thể xem Tiểu Trăn như em gái, được không?”
Lời của anh khiến Phòng Nghiên Nghiên bừng lên tức giận, cô đem tài liệu đặt trên đầu giường, không muốn tiếp tục thảo luận nữa.
“Em mệt rồi, muốn đi ngủ.” Cô quay lưng về phía ông xã nằm xuống, cũng tự kéo chăn ình.
Khương Trạch Luân cũng nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bà xã.
Anh nhận ra bà xã đại nhân đang tức giận, nhưng anh thật sự hy vọng Nghiên Nghiên có thể cùng Tiểu Trăn sống chung vui vẻ.
Hiện tại, mẹ anh đang ở nhà chị gái tại San Francisco, anh biết mẹ rất thích tiểu Trăn, nếu Nghiên Nghiên có thể cùng con bé trở thành bạn tốt, như vậy có lẽ sau khi con bé quay về San Francisco, sẽ ở trước mặt mẹ thay bà xã nói mấy lời tốt đẹp, như vậy có lẽ có thể cải thiện cục diện bế tắc giữa mẹ và vợ.
Đây cũng chính là nguyên nhân lúc mẹ anh nói Tiểu Trăn muốn đến Đài Loan ở một thời gian, anh lập tức đáp ứng, hy vọng có một ngày bà xã có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.