Đọc truyện Ông Xã Thật Cool – Chương 78(End)
CHƯƠNG 77: KẾT CỤC CUỐI CÙNG
Lý Vũ Hiên bị lôi đi kết hôn, cả nhà Lý Minh Triết tiếp tục chuyến hành trình đi Toronto.
Nhưng mà, trước khi đi, Lý Vũ Hiên đã tìm Đậu Đậu nói chuyện một lúc, Đậu Đậu quay lại khóc suốt cả ngày, Lý Minh Triết hỏi thế nào cô cũng không chịu nói nguyên nhân, chỉ có thể tức giận với Lý Vũ Hiên.
Kỳ thực hai người cũng chẳng nói cái gì, chỉ là khi Đậu Đậu đưa quà kết hôn cho Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên nói một câu rất bi thương “Đậu Đậu, em có biết vì sao anh đồng ý với cô ấy không? Bởi vì cô ấy rất giống em, khi ngủ say.”
Đậu Đậu ngây ra.
Lúc đầu chỉ cảm thấy cô gái Đỗ Tử đó có ngoại hình thanh tú, nghĩ cho kĩ, cô ấy thực sự có chút giống mình, chỉ là ánh mắt không giống, nhưng khi nhắm mắt lại, lông mi cong cong và khuôn mặt hơi tròn trĩnh, phải giống đến năm phần.
“Em có biết tại sao anh xỏ lỗ tai không, đó là số lần em làm tổn thương anh, mỗi một lần, anh đi xỏ một lỗ, để cho mình nhớ rõ, có một cô gái mình yêu sâu sắc, cô ấy vô tình, làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác.”
“Anh biết anh làm những chuyện đó khiến cho chúng ta không bao giờ có thể như trước được, anh chỉ hi vọng em không quên anh.”
“Đậu Đậu, Anh yêu em, luôn luôn yêu.”
Tình yêu không chút hi vọng gì, sâu nặng đến mức khiến người ta không thể thừa nhận.
Mang rất nhiều đáng tiếc, Lý Vũ Hiên bị Đỗ Tử kéo đi, Hồ Ly đã từng cao ngạo như vậy, bây giờ cũng biến thành một kí sinh trùng uất ức như thế, Đậu Đậu mỗi lần nhớ đế ánh mắt bi thương tuyệt vọng của Lý Vũ Hiên lúc sắp đi, lại không nhìn được khóc lớn.
Xin lỗi nhé, Hồ Ly.
Khi ba người đến Toron to Lý Tiểu Lỗi gọi điện đến, nói mười câu thì có đến tám câu là hỏi và Lý Tiểu Triết, gì là vitamin ăn không được nhiều quá, như một bà mẹ nhiều chuyện vậy, hai câu còn lại là nói chuyện của Lý Vũ Hiên.
Lý Tiểu Lỗi bảo cho Đậu Đậu, cậu ta đi tham gia hôn lễ, hôm đó chưa nhắc đến chuyện mặt Lý Vũ Hiên dài ra như thế nào, dài đến tận chân rồi, Lý Vũ Hiên lén lén hé răng với Lý Tiểu Lỗi, nói đợi khi nào đứa bé sinh ra sẽ ôm đứa bé bỏ chạy, nhờ Lý Tiểu Lỗi giúp đỡ, Lý Tiểu Lỗi bây giờ nào còn muốn chỉnh còn người thảm hại thế này, nên hỏi Lý Minh Triết có muốn giúp không.
Lý Minh Triết cười “Giúp chứ, anh cũng đâu muốn người em ruột của mình chết trong tay cô gái kia.”
Lý Tiểu Lỗi nghe thấy rất vui, lúc nào cũng chỉ sợ là thiên hạ không loạn để góp vui thôi.
Tiếng Anh của Đậu Đậu miễn cưỡng có thể qua cửa, khi đi siêu thị cũng có thể hỏi rõ giá tiền, có lúc còn tự mình đi ngân hàng làm thẻ để đổi ngoại hối, khi về vui vẻ kể lại với Lý Minh Triết, Lý Minh Triết để thưởng cho cô, đã đặc biệt đưa cô đi vườn thú ở Toronto chơi một ngày, còn đi ra cả bời biển để kiểm tra độ mềm của cát, đánh trận dã chiến.
Lý Lập và Tiết Phương Phương cũng chẳng muốn làm cản trở con dâu và con trai, ban ngày mọi người ai đi chơi đường nấy, buổi tối cùng ăn cơm, giống như đi làm vậy, thích nhất là Lý Tiểu Triết, hôm nay đi cùng mẹ ngày mai đi cùng bà, đi hết một vòng quanh Toronto.
Vì Tiết Phương Phương không đi những đường bình thường, lại còn mang cả một đám mèo đi du lịch, buổi tối không cần đắp chăn, nằm trên một chiếc giường tự nhiên ấm áp, chiếc giường chỉ vừa khít cho hai người nằm chẳng có chỗ đặt Lý Tiểu Triết, cho nên buổi tối cậu bé chỉ có thể ngủ với mẹ.
Tuy Lý Tiểu Triết cứ không chịu gọi Đậu Đậu là ma ma, nhưng cậu bé biết gọi ma mi, đây là bà nội dạy.
Tuy Lý Tiểu Triết cứ không chịu gọi Lý Minh Triết là ba ba, nhưng cậu bé biết gọi cha, đây là cha cậu bé đích thân dạy.
Đợi sau khi Lý Tiểu Triết nhớ chuyện, chữ “cha” này bị đổi thành “Cha sói”, đây là do Đậu Đậu dạy.
Mùa thu sắp đi rồi, mùa đông của Toronto sắp đến rồi.
Tiết Phương Phương hỏi bọn họ có quay về nước không, Đậu Đậu cười nói là đã cùng với Lý Minh Triết bàn bạc rồi, chuẩn bị đi Autralia định cư
Lý Lập hỏi có phải là ở cùng một thành phố với bọn họ, Lý Minh Triết thờ ơ nói, bố nói đi.
Hai người già vui vẻ.
Nghe nói, Đỗ Tử sinh còn gái, mắt giống mắt Lý Vũ Hiên, một cặp mắt Hồ Ly câu hồn đoạt phách.
Nghe nói, một tháng sau, Lý Vũ Hiên và con gái đột nhiên mất tích.
Nghe nói, Đỗ Tích phải người đi khắp thế giới bắt người, nghe nói bắt được Lý Vũ Hiên về sẽ đánh què chân nhốt lại trong nhà, ngày đêm ngược đãi.
Có một buổi tối, Đậu Đậu lo lắng hỏi Lý Minh Triết “Ông xã, ngộ nhỡ Vũ Hiên bị bắt về thì làm thế nào?”
Lý Minh Triết an ủi cô “Cô gái đó khẩu xà tâm phật, để giữ Vũ Hiên lại còn sinh cả con, bắt được về chắc chắn sẽ yêu thương cậu ấy thật nhiều.”
Đậu Đậu không tin “Nhưng cô ấy hung dữ như vậy…”
Lý Minh Triết nói “Yên tâm đi, cô ấy là yêu cậu ấy, em nghĩ xem nếu cô ấy không vui vẻ đồng ý Lý Vũ Hiên có thể cưỡng ép cô ấy không?”
“Cái gì?”
“Nói thế nghĩa là, tiểu thư nhà họ Đỗ kia sớm đã nhắm trúng cậu ấy, thừa cơ hạ thủ mà thôi.”
“Vậy vậy… cô ấy có bề ngoài giống em là trùng hợp sao?”
“Đương nhiên là không, cô ta sớm đã đi phẫu thuật thẩm mĩ, để có khôn mặt giống em, tấm lòng này đối với Vũ Hiên mà nói, thật đáng quý, cho nên không cần lo lắng, người có thể vì để cậu ấy yêu mà đã phải làm như vậy, nhất định sẽ không hận cậu ấy.”
“… Vâng.”
Cả nhà Lý đại ca đi Autralia định cư, thời gian trước đã quay về đăng ký rồi, làm một lễ kết hôn long trọng đơn giản, cảm ơn bạn bè và người thân, Lý lão gia không tham gia, đến quà tặng cũng không có, chỉ phái Lý Tranh đến xem, tuy không có được lời chúc phúc cả đời của ông, nhưng Điền Tĩnh vác cái bụng to đùng đến chúc phúc khiến Đậu Đậu vô cùng vui vẻ.
“Mấy tháng rồi.”
“5 tháng.”
“5 tháng mà to thế này hả?!”
“Lão Văn nhà mình lợi hại mà, sinh đôi đó!”
Cô Điền đanh đá dịu dàng xoa bụng, dùng mắt ra hiệu về chỗ lão Văn, thầy giáo văn hơi xấu hổ, dấu mặt phía sau lưng Điền Tĩnh.
Điền Tĩnh cuối cùng đã dứt bỏ tất cả để theo thầy giáo Văn, tuy không nhà không xe nhưng lại có những ngày tháng rất ngọt ngào hạnh phúc, thầy giáo Văn cười đến mức lộ ra cả vết chân chi nơi khóe mắt, nâng niu Điền Tĩnh cẩn thận như một viên ngọc quý, đến đứng lâu cũng không cho, đến đâu cũng mang theo một tấm nệm dầy, lo lắng Điền Tĩnh ngồi không thoải mái, khuôn mặt Điền Tĩnh tràn đầy vẻ hạnh phúc, bám vào cánh tay thầy giáo Văn trông vô cùng xứng đôi.
Lý Minh Triết đề xuất đưa đề xuất, dù gì chúng ta cũng ra nước ngoài định cư, biệt thự cũng bỏ không, bảo Điền Tĩnh tạm đến đó ở trước, đợi khi nào mua được nhà thì chuyển đi, nhân tiện giúp chúng ta chăm nom nhà cửa, Điền Tĩnh xua tay từ chối, chúng tôi bây giờ muốn con cái phải được bồi dưỡng tố chất chịu khổ từ bé, tuyệt đối không thể để chúng chỉ biết hưởng thụ được.
Được, hai người nhà họ có tình yêu uống nước lã cũng thấy ngọt, người khác cảm thấy khổ nhưng người ta vẫn thấy hạnh phúc.
Trong hôn lễ lão Châu cũng đến, mỉm cưới nói với Đậu Đậu ‘nhất định phải hạnh phúc’, nếu như có ấm ức gì có thể gọi điện thoại cho anh ấy, kết quả Lý đại ca rất vui vẻ chặn Đậu Đậu lại tự mình đưa Châu Long Phát vào phòng khách, sau này Đậu Đậu hỏi chuyện gì, ai ngờ Lý đại ca lại trưng bộ mặt đẹp trai ghen tuông nói ‘hừm, đến bây giờ vẫn chưa chịu từ bỏ, không có cửa đâu.’
Kỳ thực Lý Minh Triết biết đây là Châu Long Phát cố ý nhắc nhở mình, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sùng bái kính trọng của Đậu Đậu thì chẳng giữ được phong độ nữa, đối thủ nặng kí như vậy, vẫn cần đề phòng một chút.
“Bà xã, sau này không được gọi điện cho anh ta, nhận được điện thoại của anh ta nhất định phải nói với anh.”
“Ồ.”
“Phải lưu trong phần ghi nhớ điện thoại.”
“= =!”
Bình thường Lý đại ca phong độ đường hoàng như vậy, nhưng thực chất thì rất nhỏ mọn, mà ghen thì thôi rồi, chỉ cần Đậu Đậu ăn cơm đi dạo phố cùng người khác, bên này điện thoại đã kêu tu tu gọi, ra lệnh cấm không cho cô ấy nhìn ngó lung tung, sợ là vợ mình sẽ bỏ chạy đi với anh chàng đẹp trai nào khác.
Thực sự thì, Đậu Đậu cứ coi như là có lòng như vậy đi nữa thì cũng chẳng có sức, ai bảo Lý đại ca nhà người ta làm việc lại cật lực như vậy, dũng mãnh như vậy chứ.
Lý Vũ Hiên thì chẳng biết đã đưa con gái chạy đến nơi nào, có Lý Tiểu Lỗi ở phía sau chú ý cho rồi, Đỗ gia cũng không dễ gì mà bắt được anh ta, bây giờ các biện pháp ngấm ngầm hay công khai đều đã được áp dụng, nghĩ lại thì thấy cuộc sống cũng không tốt lắm, lại nói, có lần suýt bị bắt được, nhưng Lý Vũ Hiên lại giả gái trốn được, làm cho Đỗ Tử tức xì khói.
Có lần Lý Vũ Hiên đưa con gái đến nhà Lý Minh Triết tá túc, Lý Minh Triết như chuẩn bị đối đầu với giặc lớn, lúc nào cũng bám sát theo không để cho hai người bọn họ có bất cứ cơ hội ở riêng với nhau nào, Lý Vũ Hiên nói với Lý Minh Triết, kì thực thì không cần như vậy, mình sớm đã bỏ cuộc rồi.
Lý Minh Triết không tin, nghĩ trong lòng, dựa vào việc cậu có đập đầu vào tường cũng chẳng quay đầu có thể vứt bỏ được mới là kì quái.
Lý Vũ Hiên nói, thật không thể ngờ anh có thể vứt bỏ gia nghiệp nhà họ Lý, trước đây cái gì anh cũng có nên cái gì em cũng muốn cướp của anh, bây giờ anh chỉ có mình cô ấy em sẽ không cướp nữa, dù gì em cũng có con gái rồi, đến lúc đó bảo con gái em cứ coi như con trai anh là cái túi chút giận.
Lý Minh Triết:…! ! ! ! (Quả nhiên lòng xấu không chết)
Lý Vũ Hiên còn nói, vốn dĩ đánh cược với Lý lão gia có thể chia cắt được hai người, nhưng Lý Minh Triết lại không làm theo đường đã định hất toàn bộ người ngựa cản đường, làm đến mức để Lý Vũ Hiên đơn phương hủy hiệp ước, không chơi với Lý lão gia nữa, không cần nói cũng biết Lý lão gia hận anh ta đến mức tê cả răng.
Lúc này Lý Minh Triết mới rõ chân tướng, sớm đã nghĩ nhưng vẫn không nghĩ thông vì sao Lý lão gia đang phá bỏ đột nhiên lại không phá nữa, hóa ra mà Lý Vũ hiên bỏ cuộc, Lý Vũ Hiên nói việc này đừng nói với cô ấy, Lý Minh Triết nói đương nhiên rồi, bây giờ sự đồng cảm của cô ấy với cậu đã nhiều quá rồi, Lý Vũ Hiên buồn bã.
Con cháu Lý gia nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ là vớ vẩn, tốt nhất là dắt vợ chạy đến Autralia chết không chịu trở về, lão nhị thì lại dẫn con gái mình đi giờ thành ‘tội phạm quốc tế’, còn có Lý Tiểu Triết cứ hễ đi đường đều có thể dẵm phải phân chó, chỉ còn lại mỗi Lý Tiểu Lỗi, Lý lão gia chẳng có cách nào, bắt Lý Tiểu Lỗi vào ép làm việc, đáng tiếc là Lý Tiểu Lỗi tuổi còn chưa đến 20 đã phải ngồi vào vị trí tổng giám đốc của tổng đại lý công ty ở đại lục.
Tiểu tổng giám đốc Lý cố ý tạo bộ mặt thật già, rất buồn cười.
Nhưng mà, đừng có coi thường tiểu tổng giám đốc Lý tuổi còn nhỏ, làm việc cũng rất là nhẫn tâm mạnh tay, còn rất độc mồm nữa, giáo huấn cấp dưới đến mức khiến người ta phát khóc lên, nhưng mà trình độ nghiệp vụ cũng không tồi, rất có phòng thái của anh cả.
Tiểu tổng giám đốc Lý bình thường rất cẩn thận trong việc làm lời nói, thích ở trong phòng làm việc gọi điện thoại, có thể nói liền đến ba giờ đồng hồ, phí điện thoại rất đắt, nhưng tiểu tổng giám đốc Lý chẳng thấy đau lòng vì tiền chút nào, cả ngày tìm Đậu Đậu kể khổ, đợi sau khi Lý Tiểu Triết lớn, Lý Tiểu Lỗi liền than khổ với Lý Tiểu Triết, đến mức mà Lý Tiểu Triết phải khổ não hỏi bố mẹ “Tại sao có một chú cứ càu nhàu với con, thật phiền phức.”
Đậu Đậu dạy con trai “Đó là mẹ nuôi con.”
Lý Tiểu Triết vò vò đầu “Ồ, hóa ra mẹ nuôi đang bước vào thời kì, nói chuyện phiền phức quá, đúng là gà mẹ.”
Đậu Đậu:… (Gà mẹ! ! Ai dạy vậy nhỉ, Lý Tiểu Triết mới 4 tuổi!)
Dưới ánh nắng ấm áp, nằm phơi mình trên bãi cỏ mềm mại, Đậu Đậu mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đứng ở trong vườn tưới hoa, trông yên tĩnh và lại dịu dàng, Lý Tiểu Triết vui vẻ chạy đùa nghịch quanh chân cô, con Đá lông đã rất dài cũng lăng xăng chạy phía sau Lý Tiểu Triết đầu lắc lắc lư.
Lý Minh Triết đi đến, cầm chiếc áo lông khoác lên vai Đậu Đậu, khẽ nói bên tai cô “Bố mẹ gọi chúng ta ăn cơm.”
Đậu Đậu quay người “Minh Triết, anh nói xem chúng ta sẽ mãi thế này phải không?”
Lý Minh Triết cười “Chỉ cần em không bỏ chạy cùng với người khác, anh thì tuyệt đối không phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc này.”
“Nếu là thời gian 7 năm, anh ngứa ngáy rồi làm thế nào?”
“Vậy phải xem em.”
“Vậy… nếu như em khiến anh tức giận, mà anh lại đặc biệt ngứa ngáy, phải làm thế nào chứ?”
Đậu Đậu lo lắng nheo mày lại, Lý Minh Triết rất thích cái biểu hiện cô ấy dựa dẫm vào mình sợ mất đi mình như thế này, hưởng thụ một chút xong, đến lúc Đậu Đậu sắp khóc mới cười lớn ôm lấy cô, đứng tại chỗ quay tròn.
“Ngứa thì sợ gì chứ, em gãi cho anh là được mà.”
END