Đọc truyện Ông Xã Thật Cool – Chương 54
CHƯƠNG 54: LÝ LỚN TRỞ VỀ
Khi Lý Tiểu Lỗi biết ‘giấy ăn’ mình đã dùng trên thực tế là sản phẩm phụ nữ nhất thiết phải dùng hàng tháng, thì nổi điên lên tại trận.
Đáng tiếc là Lý Vũ Hiên đang tăng ca ở công ty, Đậu Đậu là quốc bảo quý giá không cách nào trút giận lên cô được, Lý Tiểu Lỗi ôm bộ mặt tức giận đi khắp vườn tìm con đá để cạo lông trên người nó.
Con Đá:… Kinh hãi! (Loài người, mắt của ngươi ác độc quá)
Lý Tiểu Lỗi thở hồng hộc mang theo một cái kéo to, xông vào trong vườn với tốc độ như sấm sét, một tay thì xích chặt con Đá lại, roạt roạt roạt mấy cái lông trên người con Đá rơi xuống lả tả hình thù chẳng ra cái gì cả, phía mông bị cắt trụi cả khoảng lớn, lông trên lưng thì lởm chởm, con Đá sợ hãi chạy loạn lên, ánh mắt bất lực không ngừng cầu cứu sự giúp đỡ, mắt nhìn thấy tường như muốn đập đầu vào đó luôn.
Đậu Đậu chạy đến kéo Lý Tiểu Lỗi “Cậu đừng ức hiếp con Đá.”
Lý Tiểu Lỗi chẳng đếm xỉa gì đến cô, tức giận đưa kéo cắt phần lông trên đầu con Đá, những sợ lông dài dài trên đầu lập tức bị hạ xuống, con đá cụp cái tai đáng thương sủa gâu gâu, bước qua đám lông lộn xộn dưới đất chạy lại phía Đậu Đậu.
Đậu Đậu mặc kệ, quỳ xuống ôm lấy con Đá để ngăn không cho Lý Tiểu Lỗi tiếp tục những hành vi xấu xa của mình, mặt sưng sưng “Sao cậu lại trút giận lên Đá.”
Lý Tiểu Lỗi giơ cái kéo lên “Tôi thấy nó không vừa mắt thì sao nào!”
Đậu Đậu nheo mày lại, chống hai tay vào hông đứng lên “Sao cậu lại như vậy chứ! Đồ nhẫn tâm!”
Lý Tiểu Lỗi đá chân, khịt mũi một cái “Cô quản tôi à, tránh ra cho tôi nhanh lên” nói rồi đưa tay đẩy Đậu Đậu ra “Tránh ra, đừng có bảo vệ con chó chết tiệt này, để đập chết nó đi!”
Đậu Đậu mang thai phản ứng rất dữ dội, cái mặt tròn vo vo đã gầy đi rất nhiều, người cũng yếu đi không ít, dường như một trận gió thổi đến cũng có thể thổi bay được cô, Lý Tiểu Lỗi vốn dĩ muốn bảo cô tránh xa con Đá, đưa tay đẩy cô một cái, kết quả Đậu Đậu lại bị sợi dây xích cho kéo ngã về phía sau, chẳng kịp nói câu nào cái mông rơi phịch xuống đất.
Mất trọng tâm!
Đậu Đậu kêu ‘ai zô’ một tiếng rồi ngã phịch xuống, tiếp đó thì ôm bụng nhăn mặt.
Lý Tiểu Lỗi không ngờ mình đẩy nhẹ một cái lại có thể làm cô ngã, sợ quá mặt trắng bệch, vội vàng vứt con Đá ra chạy lại chỗ Đậu Đậu, căng thẳng đến mức túa mồ hôi ra “Cô… cô không sao chứ?!”
Đậu Đậu chỉ lắc đầu, không nói gì, sắc mặt cũng hơi tái.
Lý Tiểu Lỗi chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, cậu ta đã hại cô gái này mất đi chồng rồi, mất đi chỗ dựa của cả cuộc đời, nếu như đoạt nốt mất đứa con của cô ấy… Lý Tiểu Lỗi không dám nghĩ, nhanh chóng chạy vào phòng khách gọi điện thoại, giọng điệu cũng lạc cả đi “Anh hai, anh về nhanh lên… Đậu Đậu… ngã rồi…”
Đậu Đậu ngồi trên mặt đất, con Đá đi đến dùng miệng vỗ về cô.
Lý Tiểu Lỗi chạy như bay đến, một chân đá con Đá ra chỗ khác, lớn tiếng quát “Tránh ra!”
Đậu Đậu trề môi ra “… Đừng ức hiếp nó.”
Con Đá ấm ức đi ra phía xa không dám lại gần, nhỏ tiếng sủa ư ử buồn bã, Lý Tiểu Lỗi trừng mắt nhìn nó rồi quay đầu lại ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu trên bãi cỏ, chân tay ngốc nghếch luống cuống rất lâu, rồi mới nhăn mặt đưa tay luồn vào phía dưới đầu gối Đậu Đậu, Đậu Đậu “Cậu muốn làm gì vậy?”
Lý Tiểu Lỗi thử kéo kéo người về phía mình “Bế cô vào sofa.”
Đậu Đậu hất tay Lý Tiểu Lỗi ra, từ từ bò dậy “Tôi không sao, có thể tự đi được.”
Lý Tiểu Lỗi cắn răng cắn lợi chẳng nói gì, rồi ngoan ngoãn dìu Đậu Đậu vào phòng khách, con Đá muốn đi theo, bị Lý Tiểu Lỗi dùng ánh mắt đầy sát khí lườm một cái sợ hãi quay đầu, không dám quay lại bên này nữa.
Lý Vũ Hiên nhanh chóng lái xe về nhà, Đậu Đậu ngồi trên sofa, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hơi xanh xao, Lý Tiểu Lỗi đứng một bên thấp thỏm không yên, Lý Vũ Hiên chẳng kịp giáo huấn cậu ta, ôm Đậu Đậu lên xe lái thẳng đến bệnh viện, Lý Tiểu Lỗi cũng vội vã chạy theo sau, ngồi ở phía ghế sau chẳng dám nói câu gì.
Đến bệnh viện kiểm tra, kiểm tra xem có bị sảy thai hay không trước.
Bác sĩ tưởng Lý Vũ Hiên là bố của đứa bé, rồi nói với Lý Vũ Hiên một tràng dài ‘gì là phụ nữ có thai tâm trạng không ổn định, dinh dưỡng không đủ lại còn bị thiếu máu, thời gian này phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nghỉ ngơi không được làm việc nhà, anh làm bố rồi mà sao chẳng để tâm chút nào thế.’
Đậu Đậu ngượng ngùng nhìn Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên thì cố gắng để nghi nhớ những điều đó, rồi khách khí nói với bác sĩ là do công việc của mình bận quá không chăm sóc tốt được cho cô ấy, bác sĩ trừng mắt nhìn một cái, nói đúng một câu “Anh làm việc là vì ai, còn không phải là vì vợ con sao, con của anh tí nữa thì mất anh có biết không!”
Lý Vũ Hiên nôn nóng gật đầu “Vâng vâng, tôi là một người chồng vô trách nhiệm.”
Đậu Đậu cúi thấp đầu, vuốt vuốt những vết nhăn của chiếc chăn.
Bác sĩ giáo huấn xong người ‘bố’ hồ đồ, lại bắt đầu giáo huấn người mẹ ngốc nghếch “Tiểu thư, máu của cô rất không tốt, thiếu rất nhiều sắt, như vậy sẽ không thể nào cung cấp đủ chất dinh dưỡng để cho đứa trẻ trưởng thành.”
Lý Tiểu Lỗi người luôn đứng bên cạnh nãy giờ xen vào hỏi một câu “Vậy phải bổ sung thế nào?”
Bác sĩ nói “Ăn nhiều cơm vào, cố gắng nghỉ ngơi, ít nghĩ đến những chuyện không vui, nuôi dưỡng bào thai là rất quan trọng.”
Chuyện không vui… bệnh nhân Đậu Đậu trên giường mắt bắt đầu đỏ đỏ, đã hơn một tháng rồi, Lý Minh Triết vẫn bặt vô âm tín, những chuyện lo lắng sợ hãi sắp thành hiện thực rồi.
Bác sĩ nhìn thấy vậy, mặt quay sang phía Lý Vũ Hiên khẩu khí càng tệ hơn, vứt ra một câu lạnh lùng “Đau lòng quá cũng có thể sảy thai.”
Sắc mặt Lý Vũ Hiên đột nhiên vô cùng khó coi, Lý Tiểu Lỗi đứng một bên cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bác sĩ nói xong lại đi sang phía một bệnh nhân khác mắng, cô gái đó cũng suýt chút nừa là sảy thai, chồng cô đang ở bên cạnh vỗ về an ủi, nhìn có vẻ rất lo lắng “Anh làm cha kiểu gì vậy, chỉ nghĩ đến sự sung sướng của mình mà chẳng quan tâm đến sự sống chết của con? Phụ nữ mang thai hai tháng đầu không thể cùng phòng…”
Lý Vũ Hiên ôm Đậu Đậu xuống khỏi giường bệnh, Đậu Đậu giật giật áo Lý Vũ Hiên “… Em muốn xuống.”
“Không được.”
Lý Vũ Hiên giữ nguyên thái độ ôm chặt lấy người, chậm rãi nói “Con rất quan trọng.”
Đậu Đậu muốn nói ‘không sao’, nhưng lời đến miệng thì lại chẳng thốt ra được nữa, sự chân thật vô cùng trên mặt Lý Vũ Hiên kia, khi ôm lấy cô đi ra, bước chân cẩn trọng như đang đi trên một cây cầu độc mộc vậy, lần đầu tiên phát hiện Lý Vũ Hiên nghiêm túc như vậy, khí thế đó làm cho người ta chẳng thể phản kháng, rất giống Lý Minh Triết.
Về đến biệt thư, Lý Vũ Hiên đặt Đậu Đậu lên giường, đắp chăn cho cô “Đậu Đậu, anh đi giải quyết vài việc, từ ngày mai anh bắt đầu ở nhà với em.”
Ở nhà làm việc?!
Đậu Đậu vội vã xua tay “Không cần, không cần, một mình em vẫn được.”
Lý Vũ Hiên cắn răng hừm một tiếng “Vậy em nói với anh xem, suýt sảy thai là tại làm sao.”
Đậu Đậu không nói gì.
Lý Tiểu Lỗi ôm ngực chạy lại, ngẩng mặt nói “Là em sai, em đẩy cô ấy ngã.”
Mặt Lý Vũ Hiên lập tức sa sầm, tóc như dựng đứng cả lên, Lý Tiểu Lỗi lại tiến hai bước lên phía trước “Là do em khốn nạn, anh đánh em một trận đi, em không báo cảnh sát đâu.”
Đậu Đậu vừa muốn lên tiếng khuyên giải, chỉ thấy Lý Vũ Hiên đấm cho Lý Tiểu Lỗi một cái thật mạnh làm cậu ta văng ra xa, đầu ngã đập xuống đất, răng thịt trong miệng lẫn lộn vào nhau, nhỏ ra một ngụm máu, Lý Vũ Hiên chỉ vào mũi Lý Tiểu Lỗi, trầm giọng cảnh cáo cậu ta “May mà không sao, nếu đứa trẻ này xảy ra vấn đề gì, thì cậu liệu hồn đó!”
Lý Tiểu Lỗi chẳng nói lời nào, đứng lên đi vào phòng tắm rửa tay lau mồm.
Đậu Đậu kinh ngạc đến mức chẳng nói được lời nào.
Lý Vũ Hiên rốt cuộc vẫn đem chuyển phòng làm việc về nhà, một ngày 24 tiếng trông nom hai người này, mời một bảo mẫu có kinh nghiệm đến làm các món ăn bổ dưỡng, Lý Tiểu Lỗi cũng biết thân biết phận không dám kêu gào đòi ăn các món ăn tứ xuyên, buồn bã ăn cơm dành cho bà bầu cùng Đậu Đậu, chỉ có điều mấy chai tương ớt càng nhanh hết hơn.
“Tiểu Lỗi” Đậu Đầu từ nhà bếp thò đầu ra, nhìn lên trên lầu vẫy vẫy tay “Lại đây.”
Lý Tiểu Lỗi đặt máy game xuống, đi dép vào “Chuyện gì vậy?”
Đậu Đậu thần thần bí bí bưng một ‘chậu’, Lý Tiểu Lỗi nhìn thấy cái, sau đó mắt trợn tròn lên kinh ngạc “Thịt hầm cách thủy!”
Đậu Đậu vội dùng tay ra hiệu cho Lý Tiểu Lỗi “Nhỏ tiếng một chút, đừng để Hồ Ly nghe thấy.!”
Từ lần suýt sảy thai, Lý Vũ Hiên đã đưa ra kế hoạch bảo vệ quốc bảo rất nghiêm ngặt, Đậu Đậu trở thành đối tượng trọng điểm để bảo vệ, bị quản lý rất nghiêm ngặt, cái gì mà không cho chạy bộ, không được xuống bếp, không được vuốt ve chó, không được tức giận (…), mỗi ngày phải nghe nhạc cổ điển hai giờ, sau khi ăn cơm phải đi tản bộ nửa giờ, trong phòng chất một đống các loại sách thiếu nhi nổi tiếng thế giới, đến dây chuyền cũng bị tịch thu, nói là có bức xạ.
Đậu Đậu:… (Khổ quá…)
Lý Tiểu Lỗi đưa tay bốc miếng thịt, rồi lập tức nhảy tưng lên vì nóng quá “Hu hu… nóng… phù phù… ngon quá, đã quá!”
Đậu Đậu nghiêng đầu cười.
Lý Tiểu Lỗi ăn thêm mấy miếng nữa mới nghĩ ra hỏi “Cô làm trộm à?”
Đậu Đậu gật đầu, cười lộ ra một hàm răng trắng bóng.
Giai đoạn này Đậu Đậu bị cấm không được vào bếp, một là không được làm việc nhà, hai là phòng bếp là nền gạch, rất trơn dễ ngã, để phòng tránh việc Đậu Đậu bị nguy hiểm lần nữa, Lý Vũ Hiên nghĩ ra các loại biện pháp để trải thảm tất cả các nơi trong biệt thự, đến bàn uống trà cũng được bọc rất dầy.
Đậu Đậu:… (Em thật sự không thích leo lên bàn uống trà…)
Lý Tiểu Lỗi:… (Nói bừa, hôm đó để thay đèn trong phòng khách cô đã trèo lên đó một lần!)
Lý Vũ Hiên:… (Cái gì, em đi thay bóng đèn!)
Đậu Đậu:… (Cậu ấy… nói bừa!)
Lý Tiểu Lỗi:… (Hừm, ông đây không hề nói dối)
Lý Vũ Hiên:… (Vậy thì ai, đưa bàn trà vứt đi cho tôi, vứt càng xa càng tốt, còn cả đèn trong phòng khách, tất cả đều vứt hết!)
Đậu Đậu:… (Vậy buổi tối làm thế nào?)
Lý Vũ Hiên:… (Thắp nến!)
Đậu Đậu: = =
Hai người ăn hùng hục hết chỗ thịt hầm, cay đến mức toát cả mồ hôi ra, Đậu Đậu liếm liếm mép như con mèo “Ừm, lâu lắm chưa ăn được bữa nào sảng khoái thế này, bà bảo mẫu đó làm cơm thật khó ăn.”
Lý Tiểu Lỗi nhanh chóng gật đầu “Đúng vậy, không phải cháo thì là canh, đến muối cũng chẳng bỏ vào (Cậu ăn mặn quá!).”
Đậu Đậu thở dài một cái “Miệng của tôi cũng nhạt hết cả rồi.”
Lý Tiểu Lỗi ngây ra, tiếp đó thì cười hì hì, hai con ngươi đen sáng lấp lánh, cặp lông mày dầy khẽ rung rung, khuôn mặt căng cứng được thả lỏng ra vô cùng ấm áp dịu dàng, nhìn cậu ta cười, Đậu Đậu cũng cười theo.
“Cậu cười lên thật sự rất đẹp.”
“Đúng vậy, tôi đi đến đâu cũng có con gái theo.”
“Thật không, vậy sao lần nào đến bắt chuyện với cậu đều là các thím vậy?
“…”
Dưới sự chỉ đạo của Lý Vũ Hiên, Lý Tiểu Lỗi không làm loạn nữa, Đậu Đậu càng ngày càng mập ra, khôn mặt tiều tụy xanh xao cũng hồng lên trông thấy, cả nhà sống vui vui vẻ vẻ chờ sinh mệnh nhỏ bé đang đến, Đậu Đậu cũng làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, không còn hoảng loạn nữa, mỗi ngày đều ngồi phơi nắng nhàn hạ bên ngoài đọc báo, Lý Tiểu Lỗi chơi cùng với con Đá bên cạnh cô.
Hôm nay, thời tiết rất âm u, Đậu Đậu đã nhét cả đĩa đồ ăn lớn vào bụng, nằm nghiêng trên ghế trường kỉ đọc báo.
Lý Tiểu Lỗi ném đĩa bay đến rồi đá con chó “Đi nhặt về đi.”
Con Đá:… (Nhìn đông nhìn tây, đĩa bay ở đâu?)
Lý Tiểu Lỗi la ó rất lâu con Đá cũng chẳng phản ứng gì, tức giận đá một cái vào cái mặt toàn lông của nó, nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên ném vào mặt nó, tức giận hừm hừm nói “Cho mày nhìn xem này!”
Con Đá uất ức sủa ăng ẳng.
“Choang.”
Lý Hiểu Lỗi sợ hãi nhảy phắt lên, vội vàng chạy lại.
Hóa ra là chiếc đĩa đựng hoa quả rơi xuống đất, Lý Tiểu Lỗi chỗ đá đi, đứng ở bên đó trong miện thầm oán thán “Ngu chết đi được, chân tay vụng về.” thì phát hiện ra sắc mặt Đậu Đậu trắng bệch, tay cầm tờ báo khẽ run run.
Lý Tiểu Lỗi chẳng biết làm sao thò đầu bào nhìn, thoắt cái cũng đần mắt ra.
“Người thừa kế của tập đoàn Lý thị bí mật kết hôn ở nước ngoài, tối qua đã đưa vợ mới của mình về nước” dưới tiêu đề bài báo là khuôn mặt đẹp trai anh tuấn khiến người ta phải tái tê lòng của Lý Minh Triết.
Đậu Đậu nói “Tiểu Lỗi, có phải cậu đã lấy sổ chứng nhận kết hôn của tôi đi không?”
Lý Tiểu Lỗi chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Đậu Đậu điềm nhiên tiếp tục nói “Tôi biết là cậu cầm đi, không cần căng thẳng, không phải là cậu thì cũng là người khác.”
Lý Tiểu Lỗi thường ngày ham chơi độc mồm độc miệng, lúc đó bỗng nhiên như bị sét đánh trúng vậy, một lời cũng chẳng thốt ra được, đứng nguyên tại chỗ ngây ra như gỗ, máu trên mặt như bay đi hết.
“… Anh ấy.”
Đậu Đậu ôm chặt lấy ngực, một giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống “Không cần tôi rồi…”