Đọc truyện Ông Xã Thật Cool – Chương 17
CHƯƠNG 17: MÌ RAU CẢI
“Alo, xin chào?”
Đậu Đậu tay trái cầm văn kiện photo, trườn người qua nhấc điện thoại, trả lời như bình thường “Xin hỏi ngài là ai?”
“Tôi là Châu Long Phát.”
Đậu Đậu ngạc nhiên, có một chút chẳng biết xử lý ra sao, sao anh ta lại gọi điện cho mình nhỉ, Tuy hiện nay Lý Minh Triết có hạng mục hợp tác với tập đoàn Châu Thị, nhưng chiếu theo lẽ thường, Châu Long Phát phải liên hệ với Lý Minh Triết, thì cũng là do trợ lý của anh ta nói với mình, sau đó sẽ bàn bạc thời gian gặp mặt, anh ta đích thân gọi điện đến…
“Ồ, Châu tổng à, chào anh, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Châu Long Phát khẽ cười, trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm ấm “Hùng tiểu thư, chẳng phải chúng ta là bạn sao?”
“Ý?”
“Sao cô lại dùng giọng công việc khách khí như vậy…”
“Châu tổng anh thật biết nói đùa” Đậu Đậu cười khan “anh có cần tôi nối máy với phòng của tổng giám đốc không?”
Châu Long Phát dừng lại một chút rồi khẽ thở dài “Hùng tiểu thư, tôi tìm cô.”
Hùng Đậu Đậu lại ngây ra, đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước có hẹn ăn cơm với anh ta, trong lòng vui mừng đang định đồng ý, đột nhiên lại nhớ đến khuôn mặt lạnh như tủ lạnh của tổng giám đốc, hình như là không được rồi…
Đậu Đậu nắm chặt điện thoại do dự “Chuyện đó, Châu tổng, nếu như là ăn cơm thì chắc là tôi không thể đi cùng anh rồi…”
“Không tiện?”
Đậu Đậu gật đầu “Đúng vậy, tổng giám đốc không cho phép.”
“Ồ?”
“Có lẽ là sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật kinh doanh nào rồi, thật đáng tiếc, miệng của tôi rất kín đáo…”
Châu Long Phát cười nhưng không nói.
Bên kia không nói gì, Đậu Đậu ở bên này trong lòng bắt đầu có chút đắn đo, ngộ nhỡ để Châu Long Phát không vui, lần sau anh ta không hợp tác nữa, há chẳng phải mình sẽ thành “tội nhân thiên cổ” sao? Đậu Đậu vội vàng cẩn trọng hỏi “Châu tổng, anh tức giận à?”
Châu Long Phát bỗng nhiên nói một câu rất nhỏ “Chúng ta không cho anh ấy biết.”
“Ý?!”
Trong khi nghỉ trưa, Lý Minh Triết ra ngoài ăn cơm bàn việc, nói với Lý Vũ Hiên là buổi trưa ra ngoài có việc, Đậu Đậu đeo kính đen, hỏi mượn đồng nghiệp khẩu trang, lén lén lút lút chạy đến con phố đối diện, Châu Long Phát đã đợi ở đó, trên người mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng màu kaki làm nổi bật khí chất phong thái của anh ta, tuổi không trẻ lắm, lần này chiếc xe anh ta mạng theo đã đổi thành Passat.
Kỳ thực, xe của Châu Long Phát có thể đỗ chật một nhà để xe loại nhỏ, nhưng anh ta luôn dùng xe bình thường, càng không muốn bị phóng viên chụp được cuộc sống riêng tư của mình, thế là thường lái những loại xe phổ biến ngoài đường, để tránh ánh mắt của bọn săn tin, cũng có thể tự do một chút.
Đậu Đậu đến trước mặt Châu Long Phát, lo lắng cảnh giác nhìn bốn phía “Sẽ không bị phát hiện chứ?”
Châu Long Phát mở cửa bên phía ghế phụ, làm một tư thế mời mọc.
Đậu Đậu vội vàng trèo lên xe, Châu Long Phát cũng vào xe, nổ máy cho xe từ từ lăn bánh, anh ta lái xe rất ổn định nhưng tốc độ cũng không chậm, dường như đàn ông lúc nào cũng muốn bắt kịp giờ, nhưng Châu Long Phát lái xe rất ổn định, Lý Minh Triết lái xe lại như giết người, Lý Vũ Hiên thì càng không cần nói, thích nhất chính là di chuyển.
Ngồi xe của anh em nhà họ Lý quen rồi, theo thói quen Đậu Đậu lên xe là thắt chặt dây an toàn, Châu Long Phát nhìn thấy vậy cẩn thận hỏi han “Có phải tốc độ nhanh quá không?”
“Không phải đâu” Đậu Đậu vội xua tay “bởi vì bình thường ngồi xe của tổng giám đốc quen như vậy rồi.”
Châu Long Phát cau mày “Cô… ngồi xe của anh ấy?”
Một thư ký nhỏ bé lại có thể ngồi xe riêng của Lý Minh Triết, dường như Lý Minh Triết vô cùng giữ gìn bản thân, từ trước đến nay chưa có người con gái nào có thể lên xe của anh ta, xem ra người con gái này có vị trí không bình thường trong lòng anh ta.
Hùng Đậu Đậu nào có thể biết được những suy nghí kín đáo đó trong lòng Châu Long Phát vô tư oán trách “Đúng vậy, tổng giám đốc lái xe đặc biệt thích lái hết tốc độ, đến mức làm cho tôi quay cuồng đầu óc…”
“Anh ta tự mình lái xe?” (Tài xế ở đâu? Vậy chỉ có hai người ở trong xe?)
“Đúng vậy, kỹ thuật lái xe của anh ấy rất tốt, trong vòng một phút có thể vượt qua hơn ba chục chiếc xe khác, bất luận là tôi dậy muộn thế nào đều có thể đến công ty đúng giờ quẹt thẻ!” Đậu Đậu không hề ý thức được những sơ hở trong lời nói, nói chuyện với Châu Long Phát rất tự nhiên thoải mái, hoàn toàn không biết trong lòng của anh Châu sớm đã có tính toán, Lý Minh Triết cao quý như vậy lại hạ mình đưa thư ký của anh ta đi làm, thật trái lẽ thường.
Châu Long Phát chẳng có chút biểu cảm gì tiếp tục lái xe “Thích ăn mì không?”
Đậu Đậu vội gật đầu, khuôn mặt tròn như cái bánh bao nhân thịt lộ rõ vẻ vui mừng “Thích, chỉ cần là đồ ăn ngon tôi đều thích!”
Châu Long Phát cười, đưa Đậu Đậu đến một quán mì nhỏ nằm sâu trong một con hẻm, quán mì rất nhỏ, dường như bàn ghế trong quán đều kết chặt một lớp dầu mỡ đen bẩn, nhưng mùi thơm từ phía sau bay lại thật khiến cho người ta không cưỡng lại được cảm thèm muốn.
“Cho hai bát mì thịt”
Châu Long Phát tìm chỗ ngồi, đưa cho Đậu Đậu một chiếc ghế gập trông có vẻ như sạch nhất ở đây, còn mình thì lấy đại một cái ngồi xuống, trong quán chỉ có mỗi mình chủ quán, một người đàn ông to béo, cầm một chiếc khăn lau lau mặt bàn rồi đi ra phía sau làm mì.
Đậu Đậu ngồi yên trên chiếc ghế nhỏ, xếp đũa ngồi chờ thưởng thức món mì trong truyền thuyết.
Châu Long Phát lại gọi thêm một bát củ cải khô ngâm, rồi mỉm cười giúp Đậu Đậu tách đôi đũa dùng một lần, cẩn thận tước sạch những chỗ tưa ra trên đôi đũa rồi mới đưa cho Đậu Đậu. Đậu Đậu cúi đầu nhận đôi đũa, khẽ cảm ơn.
Mì được bưng lên.
Hai bát sứ Thanh Hoa không to lắm bên trong là những sợi mỳ nóng hôi hổi bên trên được trang trí bằng ớt tỉa hoa và những sợi thịt, Đậu Đậu cầm đũa định ăn, Châu Long Phát vội ngăn cô lại “Đợi một chút.”
Chỉ thấy ông chủ béo bê một bát sắt to đến, bên trong là dầu đang sôi lăn tăn, đổ vào mỗi bát một chút, nghe thấy tiếng lách tách vang lên, một mùi hương ngào ngạt bay lên, mỳ trong bát và rau kết hợp với dầu vừa được cho vào lập tức sôi sùng sục, Đậu Đậu nhìn có chút kinh ngạc, hóa ra mì còn có thể ăn như thế này.
“Nóng bỏng ở giữa.”
Châu Long Phát cầm đũa của Đậu Đậu giúp cô trộn mì “Có thể ăn được rồi.”
Mỳ đã chuyển thành màu vàng, tỏa ra mùi hương mê lòng người, Đậu Đậu ngồi nôn nóng sốt ruột chờ Châu Long Phát động đũa trước, Châu Long Phát cười cười, hai người bắt đầu ăn.
Đậu Đậu ôm chiếc bụng tròn vo vo leo lên chiếc Passat, mãn nguyện với cái bụng no căng đồ ăn ngon “Châu tổng, mì của tiệm này rất rất ngon ~ cảm ơn anh!”
Châu Long Phát cười “Tôi đã ăn ở đây 10 năm rồi.”
Đậu Đậu ‘ý’ “Châu tổng, trước đây chắc anh đã chịu nhiều vất vả phải không.”
Châu Long Phát không thể không tập trung để mắt đến cô gái nhỏ chẳng hiểu gì này lần nữa, những người phụ nữ mà anh đã qua lại trước đây, từ trước đền nay luôn biểu thị sự khinh bỉ đối với loại đồ ăn rẻ tiền nhưng rất ngon này, bọn họ chỉ thường đến những nhà hàng đắt tiền tuy sa hoa nhưng thực chất đồ ăn chẳng tinh tế gì, họ mặc lên người những bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, ăn những của ngon vật lạ, nhưng chưa bao giờ biết hưởng thụ cuộc sống thực thụ.
Những người phụ nữ đó đến chỗ này chỉ than vãn rằng bàn ghế bẩn thỉu ở đây làm bẩn hết những bộ quần áo đắt tiền của họ, hoặc ngại không nói thẳng ra người như anh tại sao lại có thể đến ăn ở loại của hàng nhỏ như thế này, chỉ có người con gái này không những rất hài lòng, mà con nói ra được những lời mà Châu Long Phát muốn nghe nhất “Trước đây anh…”
Mười năm trước, à không, hai mươi năm trước, khi Châu Long Phát 18 tuổi, tiền trên người chỉ đủ để ăn một bát mỳ, nhưng Châu Long Phát bây giờ có một gia sản không đếm xuể, gần như lũng đoạn của thị trường giải trí, anh hy vọng có người có thể nhìn thấy chính mình, muốn nghe câu chuyện của mình mà không phải là bị vầng hào quang xung quanh anh làm cho lóa mắt chỉ nhìn thấy những tham vọng.
“Hùng tiểu thư muốn biết không?”
Châu Long Phát lái xe rất chậm, cảnh đẹp của hai bên đường Tân Hải từ từ lùi về phía sau, Đậu Đậu ôm đầu, dường như cảm thấy mình đã nói sai, mặt mũi nhăn nhó như có chút khổ não “Ồ không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, thực sự là không muốn tò mò chuyện riêng của anh…”
Châu Long Phát cười, không nói gì nữa, sợ rằng nếu cô biết sẽ vĩnh viễn rời xa tôi mất.
Sắp đến giờ là, Châu Long Phát đưa Đậu Đậu quay về, Đậu Đậu nhảy xuống xe, cười ngọt ngào với Châu Long Phát, hai chiếc răng khểnh đáng yêu lộ ra ngoài “Châu tổng, cảm ơn anh!”
Châu Long Phát vẫy vẫy tay “Vậy, cuối tuần gặp lại.”
Đậu Đậu nghĩ một lát, hay là vẫn không nên nói trắng luôn “Chuyện đó, đến lúc đó sẽ liên lạc lại nhé.”
Châu Long Phát nói “Được, tối thứ 6 sẽ gọi điện cho cô.”
Đậu Đậu nhìn đồng hồ vội vàng nói tạm biệt rồi cầm túi chạy vào công ty, Châu Long Phát nhìn bóng cô đang chạy như bay khóe miệng khẽ để lộ một nụ cười nhè nhẹ, một cô gái đáng yêu.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc Lý Vũ Hiên đã gọi điện thoại đến “Đậu Đậu, buổi trưa đi đâu vậy?”
Đậu Đậu ngừng một lúc lâu cuối cùng buông ra một câu “Không nói cho anh biết…”
Lý Vũ Hiên sớm đã nhìn thấy chiếc Passat kia, người lái xe là đàn ông, người đàn ông đó không hề xuống xe không nhìn rõ mặt, nhưng Đậu Đậu nhất định quen thân với người đàn ông đó, nếu không thì sẽ không ra ngoài với anh ta buổi trưa, lại còn không nói cho mình biết đi đâu.
Thật không ngờ người con gái bình thường này lại khiến cho mấy người đàn ông ngầm theo đuổi.
Tâm trạng buổi trưa của Lý Vũ Hiên vô cùng không tốt, làm cho phòng kế hoạch rối tung cả lên, trưởng phòng chỉ biết lắc đầu, trước đây chỉ có một mình Lý Minh Triết, nay chẳng biết từ đâu chui ra một đối thủ cạnh tranh khiến cho Lý Vũ Hiên thực sự hoảng.
Đối với phụ nữ, Lý Vũ Hiên tự cho rằng mình hiểu rất rõ, họ chính là những con vật nhỏ bé thích người khác yêu chiều, chỉ cần đáp ứng được hết lòng hư vinh của họ rót thêm một chút lời lẽ đường mật nữa đảm bảo sẽ theo đuổi thành công, không quá ba ngày, những người phụ nữ cao ngạo kia sẽ phải phủ phục trước ánh mắt mê hoặc của Lý Vũ Hiên, đổ vào lòng anh.
Nhưng, đối với Đậu Đậu lù lù trước mặt hàng ngày Lý Vũ Hiên vỗ trán, có phải cô ấy là loài động vật lạ rơi xuống từ sao hỏa không nhỉ?
Nếu như nói lãng mạn, nụ hôn đêm đó ở vũ trường có thể gọi là lãng mạn hết mức rồi, nếu nói chất phác thật thà, mỗi ngày tan làm đều đưa cô đi mua rau, về nhà hai người rửa rau làm cơm, ngoan ngoãn ở nhà qua ngày, nếu nói tình cảm, Lý Vũ Hiên lắc đầu, cái này… thực sự là không biết đến bước nào rồi…
Những phụ nữ ngủ qua có rất nhiều, nhưng những phụ nữ đã yêu thì chưa có một ai, những người phụ nữ đó như những con thiêu thân lao vào lửa, tuy nhìn có vẻ rất nhiệt tình nhưng trong lòng thì lạnh như băng vậy, sau cùng đều bị đá đi vô tình, từ trước đến nay vẫn chưa từng được nếm trải mùi vị của tình yêu, Lý Vũ Hiên chỉ biết, bây giờ nếu như một ngày mà không nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ đó thì sẽ thấy ăn không ngon ngủ không yên, nhìn thấy cô ấy thân mật với người đàn ông khác trong lòng như có dao đâm vậy.
Tình yêu, không phải là đẹp đẽ mà lại ngọt ngào sao?
Có lúc Lý Vũ Hiên cũng hoài nghi, tại sao bản thân mình đã qua lại với nhiều cô gái như vậy, lại có thể hoàn toàn không hiểu những suy nghĩ trong lòng của con gái như thế này, có lẽ là đêm đó, sấm sét đã giải phong ấn của trái tim mình rồi.
Mùa hè thường mưa nhiều.
Tối thứ 6 trời đã lất phất mưa, nghe dự báo thời tiết nói, đêm nay sẽ có mưa to và sấm sét, Lý Vũ Hiên cũng không thể tăng ca, đưa Đậu Đậu về nhà, hai người mở hết đèn trong nhà lên, kéo hết rèm cửa, nhưng Lý Vũ Hiên vẫn còn lo lắng chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ cứ như là sắp có ma vào nhà đến nơi vậy.
“Hồ Ly, có phải là khi còn nhỏ anh phải chịu sự đả kích gì không?”
“….không, không có.”
Lý Vũ Hiên lo lắng không yên rửa xương sườn, ngón tay hơi run run, Đậu Đậu đón lấy đống xương được để loạn xị ngậu lên, cho vào trong nước sôi trần “Thật không, làm sao mà lại có người mặc bệnh sợ sấm chớp bẩm sinh như thế này chứ?”
Lý Vũ Hiên ho khan một tiếng “Đậu Đậu, tối nay anh tôi không về phải không?”
“Ừ” Đậu Đậu cụp mắt xuống, chuyên tâm vào đám xương trong nồi “Anh ấy đi ăn cơm với Châu Long Phát, tôi phát hiện thấy đàn ông bàn chuyện làm ăn đều phải ăn cơm, chưa nói đến việc có bàn được việc không, ai cũng đều ăn đến mức béo tròn ra.”
Lý Vũ Hiên vui vẻ bẹo cái má tròn tròn của Đậu Đậu “Đậu Đậu, cô thích mẫu đàn ông như thế nào, có phải là giống như tôi không?” Thuận thế uốn éo như con rắn cố ý để lộ ra body đẹp đẽ của mình trước mặt cô gái này.
Đậu Đậu lại chẳng biết gì, nghiêng mặt nói “Hồ Ly, tôi không thích “ăn cỏ gần tổ.””
Mặt Lý Vũ Hiên sầm lại, bị đả kích quá độ chạy vội đến chân tường ngồi, dáng vẻ đáng thương thực sự khiến Đậu Đậu không nhẫn tâm liền đi đến vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Hồ Ly “Hồ Ly, tối nay tôi xem tivi cùng anh nhé.”
Lý Vũ Hiên nhe răng, cười “Được ~”
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi, mưa to sấm chớp quả nhiên đến rồi, từng tiếng sấm đoàng đoàng khiến cho Lý Vũ Hiên sợ đến mức muốn nhanh chóng chui xuống gầm bàn, Đậu Đậu uể oải ôm con “vật cưng khổng lồ” đang run cầm cập vào trong lòng, vỗ về cho Hồ Ly ngủ, nhưng Lý Vũ Hiên không ngủ nổi, run rẩy ôm chặt Đậu Đậu.
“À, Hồ Ly, tôi rót cho anh ly sữa an thần nhé.”
“… Không, không cần.” (Cô ngồi đây là được rồi, đừng chạy lung tung.)
“Vậy ăn chút hoa quả nhé?”
“Đậu Đậu, cô ôm tôi chặt một chút, tôi… (một tia chớp lóe lên)… á (kêu thảm thiết)…
“… Được rồi.”
Đêm khuya hai người nằm ngủ vạ vật trên sofa, Lý Vũ Hiên uống hết cốc sữa cuối cùng cũng ngủ say, điện thoại dưới mông Đậu Đậu khẽ rung lên, dụi dụi mắt nhìn vào màn hình thấy hiện lên ‘Con sói gian ác họ Lý.’?
“A lô?”
“Ra ngoài đón tôi.”
“Ồ.”
Đậu Đậu mơ mơ màng màng bò dậy khỏi sofa, rút cánh tay ra khỏi Lý Vũ Hiên, nhét vào cổ anh ta một chiếc gối tựa ghế sofa, cầm ô chạy vội ra ngoài, bên ngoài trời mưa rất to, Lý Minh Triết đang ngồi trong xe, dường như đã uống rất nhiều rượu, say khướt vẫy tay với Đậu Đậu.
Đậu Đậu chạy nhanh lại, nước dưới chân lạnh căm căm, Đậu Đậu mặc váy ngủ, hai vai lạnh so lại chống chọi với cái lạnh.
Lý Minh Triết lảo đảo xuống xe, Đậu Đậu vội cầm ô che lên đầu anh, Lý Minh Triết mắt hoa hoa nhìn cô gái đang cầm ô, cởi áo vest ra khoác lên vai cô, dường như có chút tức giận đau xót “Sao lại mặc như thế này chứ, hừ!”
Đậu Đậu hồ nghi ngẩng đầu nhìn Lý Minh Triết “Sao vậy?”
Lý Minh Triết lảo đảo đi về phía chẳng để ý đến người con gái đang đuổi theo phía sau, kết quả một người đi, một người đuổi, hai người đều bị nước mưa lạnh thấu tận tim, Đậu Đậu vừa mới ngủ dậy ra ngoài dính mưa lạnh đến mức người run lên, Lý Minh Triết dựa vào tường thở ra toàn mùi rượu “Mở cửa.”
Đậu Đậu ‘ồ’ lên một tiếng rồi lên phía trước mở cửa.
Ý? Chìa khóa đâu?
Đậu Đậu tìm khắp người mà không tìm thấy chìa khóa, Lý Minh Triết không còn kiên nhẫn nữa, giơ tay ôm lấy đầu của Đậu Đậu “Trong túi của tôi có, tìm đi.”
Đậu Đậu lạnh đến mức răng đập lập cập, chỉ mong nhanh được vào nhà chui vào trong chăn, chẳng còn cách nào nữa đành phải đưa bàn tay nhỏ bé sờ một lượt khắp người Lý Minh Triết, Lý Minh Triết đột nhiên nắm chắc bàn tay đang sờ mó lung tung của Đậu Đậu, nghiêng đầu nói “em ‘lợi dụng’ anh sao.”
Đùng đoàng—
Một tràng tiếng sấm vang rền trời Đậu Đậu co rúm người lại, trên mặt thể hiện vẻ sợ hãi.
Lúc này Lý Minh Triết đã rất say rồi, tay nắm lấy bàn tay đang tìm kiếm của Đậu Đậu di chuyển xuống thấp, Đậu Đậu bị dọa cho mặt tái nhợt, đợi đến lúc tay sờ vào trong lớp vải mềm mại chật chội mới phát hiện ra, hóa ra là trong trong túi quần.
Chìa khóa nằm tại nơi sâu nhất trong túi, Đậu Đậu muốn rút tay ra nhưng tay đã bị Lý Minh Triết giữ chặt, anh ấy không thả ra, cũng không phối hợp, cố ý gây chuyện, nghiêng đầu nhìn Đậu Đậu lúng túng, Đậu Đậu vô cùng xấu hổ gắng sức rút tay ra, ra sức rút tay ra khỏi bàn tay đàn ông to lớn kia, nhưng rút lên rút xuống vẫn không được.
Lớp vải ẩm ướt bỗng nhiên truyền đến một luồng nhiệt nóng, Đậu Đậu ngừng động tác lại, Đầu đang ngẩng ngây ra nhìn người đàn ông đang thở hồng hộc trước mặt, Lý Minh Triết nhắm mặt dựa vào cánh cửa lớn, khẽ cau mày, dường như vừa hưởng thụ, vừa đau đớn, vừa… chịu đựng?!
Ai có thể bảo cho tôi, cái vật tròn cứng cứng, nóng nóng kia rốt cuộc là cái gì!!!!