Ông Xã Thần Bí

Chương 18: Chúng ta bên nhau cả đời


Đọc truyện Ông Xã Thần Bí – Chương 18: Chúng ta bên nhau cả đời

“Không có.” Tô Ánh Nguyệt vội vàng gật đầu, nghĩ đến việc bản thân làm vỡ một chai rượu quý giá như vậy, có chút ảo não: “Tôi va phải người phục vụ, làm đổ rượu vang…”

Lúc này Trần Minh Tân mới hơi nguôi giận, Tô Ánh Nguyệt lúc này mới dám nhìn thẳng vào anh, bộ dạng vừa rồi cũng anh, cô thấy hơi sợ hãi.

Nam Sơn giống như không nhìn thấy Trần Minh Tân, nâng quai hàm lên, xuyên qua bả vai của Trần Minh Tân nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô?”

Tô Ánh Nguyệt đối diện với ánh mắt của Nam Sơn thật sự không biết nên nói thế nào.

Trần Minh Tân khoác áo vest lên người Tô Ánh Nguyệt, rồi mới quay sang nhìn Nam Sơn.

Anh để Tô Ánh Nguyệt đứng đằng sau mình, cho nên cô không nhìn thấy lúc anh nhìn Nam Sơn, ánh mắt tỏ ý cảnh cáo, cô chỉ nghe thấy giọng nói dễ nghe của Trần Minh Tân: “Xảy ra chuyện gì?”

Nam Sơn khoanh tay, kiên nhẫn giải thích: “Cô Tô va phải người phục vụ của chúng tôi, làm vỡ chai rượu Château Lafite Rothschild 1870 quý giá của ông chủ chúng tôi.”

Trần Minh Tân nhếch mày: “Bao nhiêu tiền?”


Vừa nghe anh hỏi giá tiền, Tô Ánh Nguyệt liền kéo tay áo Trần Minh Tân, họa do cô gây ra, cô không muốn liên lụy Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân không di chuyển, ngược lại còn đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn của anh nắm gọn lấy tay cô, khiến cô không làm được gì khác.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, thử rút tay ra nhưng không rút được.

Nam Sơn nhìn động tác tay của hai người họ, ý tứ không rõ ràng cười với Trần Minh Tân: “Xin lỗi, bây giờ không phải vấn đề tiền nong nữa, anh Trần chắc cũng biết chai rượu này quý giá như nào, nếu như anh Trần có thể tìm được một chai rượu y như vậy, thì chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt, tại sao cô nghe trong những gì Nam Sơn nói có sự cười trên nỗi đau của người khác?

Đợi chút…

“Sao anh biết anh ấy họ Trần?” Cô nhớ là Trần Minh Tân chưa nói tên của mình, Nam Sơn sao lại biết tên anh.

Đột nhiên không gian trở nên yên lặng đến kỳ lạ.

“Anh Trần là khách quen của Ngọc Hoàng Cung.”

“Tôi từng ăn Tết với anh Nam.”

Nam Sơn và Trần Minh Tân nói cùng lúc, không gian lại càng trở nên kỳ dị hơn.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, lời của Trần Minh Tân vẫn đáng tin hơn một chút.

Nam Sơn là người của Ngọc Hoàng Cung, đương nhiên sẽ không nói là vì từng ăn Tết với khách hàng của mình, chính là cố ý làm khó.


“Haha, nếu mọi người đều là bạn bè, thì việc này vẫn có thể thương lượng, hôm nay hai người cứ về trước đi, tôi về hỏi ý kiến ông chủ xem giải quyết thế nào.”

Lúc Nam Sơn cười lên rất có sức cảm hóa, nhưng nụ cười này nhìn có chút kỳ lạ.

Vừa rồi còn đòi bồi thường, bây giờ đã là bạn bè rồi.

“Vậy phải cảm ơn anh Nam rồi.” Trần Minh Tân nói xong, liền kéo Tô Ánh Nguyệt rời đi.

Tô Ánh Nguyệt đi rồi còn quay lại nhìn Nam Sơn, phát hiện anh ta vẫn đứng ở đó.

Nam Sơn nhìn bóng dáng hai người đi xa liền chau mày, mặt lộ vẻ lo lắng, lẩm nhẩm trong miệng: “Có cảm giác bản thân tiêu tùng rồi.”

Quả nhiên, không lâu sau đó, anh ta liền nhận một cuộc điện thoại: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ điều anh đi Nam Phi để phát triển hạng mục mới.”

Trần Minh Tân kéo Tô Ánh Nguyệt ra ngoài, đứng bên đường chờ taxi.

“Tôi đi gọi điện thoại.”


Mãi xe taxi vẫn chưa tới, Trần Minh Tân liền đi ra một góc gọi điện thoại.

Chưa đến một phút anh liền quay lại, Tô Ánh Nguyệt có chút khó hiểu, gọi điện thoại gì mà nhanh vậy?

Hai người ngồi trong xe, Tô Ánh Nguyệt chỉ cúi đầu nghịch ngón tay mình.

Cô cho rằng sau việc xảy ra trưa hôm nay, anh sẽ tức giận không thèm để ý đến cô nữa.

Rất lâu sau đó, Tô Ánh Nguyệt mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

“Không cần xa lạ như vậy, chúng ta còn ở bên nhau cả đời.” Trần Minh Tân quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói.

Tô Ánh Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì, đúng lúc đó xe taxi dừng lại, cô xuống xe trước, đi về phía trước.

Hai người một trước một sau đi lên tầng, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào trong, cô trợn tròn mắt lên, co chân quay lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.