Đọc truyện Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt – Chương 22: Không nên yêu thiếu gia
“Thời gian chuẩn bị 10 phút, lập tức tới đón em.” Anh vốn không đếm xỉa gì đến cô, ném ra những lời này xong liền cúp điện thoại.
Gì chứ hả! Duy Nhất thầm thì với điện thoại di động.
Đối với Duy Nhất, mười phút này giống như đứng trên đống lửa. nghĩ đến lập tức có thể gặp người biến cô thành phụ nữ trong đêm tối đó, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Bên tai hồi tưởng lại giọng nói trầm thấp cuốn hút của anh, trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về khuôn mặt của anh sẽ như thế nào.
Dường như đã qua một thế kỷ, rốt cuộc tầng dưới vang lên tiếng còi xe, Duy Nhất úp sấp người lên cửa sổ nhìn, là BMW vẫn thường đưa đón cô đang chậm rãi lái tới.
Cô đỏ mặt, xoay người ôm ngực, cả trái tim giống như muốn bật tung ra khỏi ngực.
Quá không có tương lai! Sao lại khẩn trương như vậy?
Lúc tiểu học tham gia tranh tài ca hát cũng không như vậy! Cô âm thầm khinh bỉ mình, mở cửa chạy xuống tầng dưới.
“Thiếu phu nhân, chào buổi sáng!” Tần Nhiên rất cung kính đứng ở bên cửa xe.
Duy Nhất len lén liếc mắt nhìn vào trong xe, bên trong trống không, trong lòng vô thức hơi thất vọng, vốn cho rằng hôm nay có thể nhìn thây khuôn mặt thật của anh ấy…
“Chỉ… một mình anh sao?” Duy Nhất hỏi dò Tần Nhiên.
Tần Nhiên có chút ngoài ý muốn, “Đúng! Thiếu phu nhân còn cho là có ai?” Ngược lại như vỡ lẽ hiểu ra, “Thiếu phu nhân mong thiếu gia cũng tới sao?”
“Không có, không có…” Duy Nhất khoát tay lia lịa, nhưng đáy mắt hốt hoảng đã sớm tiết lộ tâm tư của cô.
Mà lời kế tiếp của Tần Nhiên lại làm cho cô khiếp sợ, “Thiếu phu nhân, tốt nhất là cô đừng muốn nhìn thấy thiếu gia, thiếu gia không gặp cô có nguyên nhân của ngài ấy, gặp cũng không có chỗ tốt với thiếu phu nhân.”
“A –” Duy Nhất từ chối cho ý kiến mà lên tiếng.
Tần Nhiên thấy cảm xúc của cô hơi tụt xuống, nói tiếp, “Thiếu phu nhân, cô và thiếu gia chỉ là một bản giao dịch, đây là thiếu gia cố ý nhấn mạnh, vốn tôi không nên lắm mồm, nhưng mà tôi không muốn về sau thiếu phu nhân sẽ đau lòng, cho nên có ý tốt mà nhắc nhở thiếu phu nhân, tuyệt đối không nên yêu thiếu gia.”
“Tôi? Yêu anh ấy?” Duy Nhất cười to không ngừng, “Tôi sẽ yêu một người mà chưa từng thấy mặt? Thật buồn cười quá!”
“Vậy thì tốt! Xem ra tôi làm việc thừa rồi!” Tần Nhiên cười cười, “Mời thiếu phu nhân lên xe!”
“Được!” Duy Nhất gật gật đầu, còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Tần Nhiên, thật sự rất buồn cười, thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!
Chỉ có điều, con người luôn hiếu kỳ, cô cũng chỉ tò mò mà thôi! Không thấy mặt cũng tốt, tốt nhất là luôn không gặp mặt, sớm muộn gì cô cũng phải rời đi, nếu gặp mặt, sau khi rời đi gặp lại lần nữa không tránh khỏi lúng túng.
Vừa nghĩ như thế, liền bình thường trở lại…