Bạn đang đọc Ông Xã Quái Dị – Chương 4: Gặp gỡ
“Tiểu Doanh ơi, không xong rồi!” Vu Mỹ Kim xông thẳng vào trong phòng thay đổi, dáng vẻ hoảng hốt của bà làm mọi người chú ý.
Lúc này Lam Tiểu Doanh đã thay xong quần áo cosplay, cô lách qua mọi người. “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện lớn rồi, không thấy Tiểu Thiên rồi, con mau chạy đi tìm em đi, lỡ nó bị người bắt đi thì sẽ gay đó.”
Nghe xong, Lam Tiểu Doanh bình tĩnh nói: “Tiểu Thiên đã thành cáo già rồi, mẹ yên tâm đi.”
Khóe miệng của Vu Mỹ Kim co giật. “Mặc dù Tiểu Thiên không giống những đứa trẻ khác, nhưng thằng bé dù gì cũng là trẻ con, hơn nữa, đây không phải là cuộc thi sao? Không tìm được em, con muốn ra trận một mình à?”
Điều này là sự thật. “Con biết rồi, thằng bé mất tích ở chỗ nào?”
Vu Mỹ Kim đưa tay chỉ. “Chỗ đó, mẹ dẫn con kia.”
Lam Tiểu Doanh mặc trang phục cosplay chạy như bay trên hành lang rộng lớn mà gấp khúc, mái tóc dài xinh đẹp đen tuyền bay theo chiều gió, bởi vì quần áo kỳ lạ nên làm ọi người xung quanh chú ý, cô không để ý gì hết, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy em trai.
Ở chỗ rẽ, Trình Mộc Hàng và các cấp dưới đang đi đến hội trường cuộc thi, không chú ý có một cô gái đột ngột chạy ra, cho nên hai người đụng vào nhau.
Lúc anh ta đưa hay tay ra phía trước để làm tư thế phòng bị, nhưng lại để ngay trúng chỗ mềm mại của cô gái, đôi mắt sâu lắng của người đàn ông kia thoáng chốc có chút xấu hổ.
Lam Tiểu Doanh mở trừng mắt, không lưỡng lự mà ột cú đấm vào gương mặt đẹp trai của anh ta. “Đây là quyền lợi, tôi sẽ tính sổ với anh sau.”
Trên gương mặt điển trai của Trình Mộc Hàng hiện lên năm dấu tay mờ nhạt, anh ta sững sờ đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp đang dần rời xa kia.
“Đáng đời, dám xàm sỡ con gái bà, hừ.” Vu Mỹ Kim phỉ nhổ nói, rồi biến mất trước mặt vài người.
“Này, các người là loại người gì vậy? Thật mất dạy mà.” Quản lý hoàn hồn chửi bới um sùm.
“Xin lỗi, cậu cả, anh không sao chứ? Không ở đâu chạy ra hai mẹ con này.”
Tay Trình Mộc Hàng xoa hai má, đôi môi mỉm cười hình vòng cung, cho dù trước mặt loại người nào, anh ta mãi mãi vẫn trưng ra nụ cười nho nhã. “Không sao đâu, có thể còn gặp lại cô ấy đấy.”
Quản lý đó chưa kịp hiểu gì, thì anh ta đã cất bước rời khỏi.
Lam Tiểu Doanh bình tĩnh hít một hơi, đẩy cửa phòng ra.
Vu Mỹ Kim tiện tay dám tấm bảng VIP lên cửa, rồi gọi cô. “Mẹ qua bên kia tìm nha.”
Lam Tiểu Doanh xua tay không quay đầu lại, chỉ biết vào phòng gọi. “Tiểu Thiên, em ở đâu vậy?”
Ở bên kia, Lam Tiểu Thiên dẫn Trình Mộc Trì đến phòng thay quần áo. “Chú ơi, chú vào trong xem chị cháu có trong đó được không? Ở đây có chữ VIP, cháu không phải hội viên nên không vào được.”
Trình Một Trì đi ở phía trước dừng lại, quay đầu nhìn nhóc con bằng ánh mắt nghi ngờ, thằng nhóc này nhìn như vô hại, nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác bị đang bị gài bẫy, mặc dù không phải lần đâu tiên anh đến trung tâm mua sắm ChengCheng, nhưng sao anh lại không nhớ ở đây có xây phòng thay đồ VIP nhỉ. Ngay cả anh cũng cảm thấy buồn cười, mình từ bao giờ đã thích lo lắng cho người khác, để xem tên nhóc này muốn giở trò gì cũng hay. Vì vậy, đẩy cửa đi vào.
Lam Tiểu Thiên lập tức chạy đến chỗ Vu Mỹ Kim ở phòng bên cạnh. “Mẹ già, mẹ rất lợi hại nha, cách này mà mẹ cũng nghĩ ra.”
“Chứ sao, mẹ con là ai chứ. Xuỵt, đừng nói chuyện, lần này Tiểu Doanh và cậu cả nhà họ Trình có thể gặp nhau rồi, ha ha.”
Lam Tiểu Thiên không muốn ngắt lời, nhưng cậu bé có chút nghi ngờ, không lẽ hai người họ vửa mới gặp thì có thể bén lửa sao? Nhìn mẹ già vui vẻ tưng bừng như vậy, cậu cũng không muốn tạt một gáo nước lạnh vào, đành phải âm thầm cầu nguyện trong lòng: Ông trời phù hộ, nhất định phải để cho cậu cả nhà họ Trình kết chị hai của con nha.