Bạn đang đọc Ông Xã Quái Dị – Chương 39: Tín Vật Hẹn Thề
Dịch: Thanh Dạ
Tiếng sấm không ngừng ầm vang, những giọt mưa đập vào cánh cửa sổ tạt vào trong phòng, còn có vài cánh hoa rơi rụng xuống mặt đất, những dấu vết thấm nước trên tấm thảm nhòe dần.
Hai cánh tay Bạch Dã Kiều nâng niu khuôn mặt của cô gái như đang nâng niu báu vật, dưới hàng mi lóng lánh, ánh mắt chăm chú dừng trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ánh mắt si mê của Lam Tiểu Doanh nhìn theo, bàn tay theo đó đặt trên bàn tay của người đàn ông, từ từ tựa trán vào trong lồng ngực của anh. “Dã Kiều…….”
Nhận ra bầu không khí chợt trở nên quá mức mập mờ, trong chớp mắt Bạch Dã Kiều buông tay cô ra, lùi về sau một bức. “Xin lỗi em, anh, anh vào phòng tắm mở nước, em tắm trước đi, để khỏi bị cảm.”
Bạch Dã Kiều lúng túng quay người, vừa bước lên một bức tính rời khỏi thì bị cô giữ lại.
“Anh đừng đi………… Em sợ sấm sét……..”
Tim của Bạch Dã Kiều đập nhanh hơn, cả người hơi nóng lên, cổ họng lên rồi lại xuống, tư thế này làm cho anh có hơi không kiềm chế được. “Tiểu Doanh à, anh sợ………… Anh nhịn không được……….”
Cô vùi đầu vào tấm lưng rộng của người đàn ông, e thẹn nói. “Ở bên cạnh anh……….. Em không sợ……….”
Hai mắt người đàn ông mở to, quay đầu lại nhìn, bế người con gái lên.
Không bao lâu, mưa tạnh dần, chỉ còn là cơn mưa phùn, bên ngoài tiếng gió thổi ào ào, còn có thể nghe thấy tiếng nước tí tách từ nóc nhà nhiễu xuóng, nghe thật vui tai.
Bên trong nhà, bốn phía đều ôn hòa, nụ hôn của người đàn ông giống như gió xuân tháng ba, ấm áp cả lòng người, không có cách nào chống lại vẻ đẹp của cô, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi cô thích ứng với mình.
Gương mặt của cô gái tựa cánh hoa đào, bởi vì e thẹn mà cả khuôn mặt đỏ bừng, lức này cô giống như một cánh hoa chưa có ai đến hái, cô cũng dần nở rộ trong động tác không mấy lưu loát của người đàn ông.
Yêu thương cùng triền miên, lên rồi lại xuống, thoải mái nhấp nhô. Chìm đắm trong vẻ kiều diễm, từ lúc bắt đầu không thoải mái cho đến khi lên mây, cả hai đều dung hòa tình cảm cho nhau.
Sợ làm người con gái mình yêu thương đau, Bạch Dã Kiều vẫn luôn cẩn thận, trên trán đầy mồ hôi, nhiễu xuống gò má của Lam Tiểu Doanh, làm ặt của hai người đều đỏ.
“Em đau không?” Anh hỏi, trong ánh mắt đầy vẻ thương xót.
Lam Tiểu Doanh bĩu môi, cười tới nỗi hai má càng đỏ hơn. “Anh nói xem có đau không?”
Bạch Dã Kiều dừng lại, cau mày lại, giống như đang suy nghĩ lời nói của cô, cuối cùng cúi người hôn lên trán cô. “Lần sau, sẽ không đau nữa.”
Lam Tiểu Doanh cười khúc khích, Bạch Dã Kiều ngây thơ thật đó, mặc dù đây cũng là lần đầu tiên của cô, nhưng về phương diện này, cô cũng không mù mờ đến nỗi không biết.
“Em là người con gái duy nhất cả đời này anh muốn bên nhau.”
Có lẽ, đây chính là lời tỏ tình dịu dàng êm tai nhất mà đời này Bạch Dã Kiều đã nói. Hiển nhiên, lời nói này làm cho lòng của Lam Tiểu Doanh ấm áp hơn.
Không biết trôi qua bao lâu, hai người mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Cho đến khi trời tạnh mưa, ánh mặt trời chiếu vào, hai người mới luyến tiếc tỉnh dậy.
Lam Tiểu Doanh vẽ theo đường nét tuấn tú của người đàn ông, đôi môi nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt lơ đãng nhìn chiếc vòng ngọc ở đầu giường, tò mò cầm lên xem.
Vừa đúng lúc Bạch Dã Kiều tỉnh lại, nhìn dáng vẻ cô cầm vòng ngọc mỉm cười, vươn tay ôm lấy eo của cô. “Em thích không?”
“Ưm, chiếc vòng ngọc này đẹp và tinh xảo quá đi, nhưng mà, sao anh lại có đồ của con gái vậy? Không lẽ anh còn giấu cô nào hả?”
Anh mỉm cười, không giải thích, mà nói. “Nếu thích thì anh tặng em đó.”
“Thật không anh?” Lam Tiểu Doanh vô cùng vui vẻ.
Bạch Dã Kiều vuốt cằm gật đầu. “Em cứ coi như, đó là tín vật hẹn thề của chúng ta.”
“Là anh nói đó nha, có chiếc vòng ngọc này, em không sợ anh quỵt nợ rồi.”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Anh nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Vâng, nhưng mà, cửa của mẹ em không dễ qua đâu nha.”
“Anh không sợ…………” Mặc dù anh chưa từng gặp mẹ của Lam Tiểu Doanh, nhưng anh có đủ niềm tin để thuyết phục bà giao con gái ình.
Tiếng nói chuyện xì xào, hai người tán tỉnh liếc mắt đưa tình với nhau.
Lúc đó Lam Tiểu Doanh khờ dại cho rằng, hai người sẽ hạnh phúc. Nhưng, cho đến ngày ước hẹn đó, Bạch Dã Kiều đã không đến. Mà cô, vẫn chờ anh suốt sáu năm.