Bạn đang đọc Ông Xã Quái Dị – Chương 14: Bị bắt cóc sao?
Suốt nửa tháng, Lam Tiểu Doanh không thể nào chịu đựng nổi những lời cằn nhằn của Vu Mỹ Kim, gần như mỗi một phút một giây, chỉ cần có cơ hội liền không ngừng lải nhải trách mắng cô, lời khó nghe như thế nào cũng nói ra hết, chỉ thiếu điều chưa lấy dao kề lên cổ cô, bắt cô bán chiếc vòng ngọc.
Cho nên cô chịu hết nổi, đành phải bỏ nhà đi, còn tiếp tục ở đây lỗ tai có ngày sẽ hỏng mất, sức chịu đựng cũng mất hết rồi. Hơn nữa trong nửa tháng này, cô cũng không rãnh rỗi, mỗi ngày đều nghe ngóng chuyện của nhà họ Trình.
Cô phát hiện, mặc dù nhà họ Trình có một sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố S này, nhưng có rất ít thông tin về cả gia đình đó, ngoài chủ tịch Trình Tuyển và cậu út Trình Mộc An ra, thì hai người con trai còn lại rất ít khi tiếp xúc với truyền thông, cho nên cũng không thể tìm hiểu được thông tin của cậu cả nhà họ Trình. Điều duy nhất làm được đó là đứng chờ ở trung tâm mua sắm, nhưng cũng không gặp anh ta.
Trong lúc cô thở dài chán nản, thì có một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt, sau đó có vài người đi xuống, rồi bắt cô lên xe, hành động nhanh chóng gọn lẹ.
Cô bị bắt cóc sao? Chờ một lát, khi cô định lớn tiếng kêu cứu, thì miệng bị người ta bịt lại. “Cô đừng lên tiếng, chúng tôi sẽ không làm hại cô.”
Mặt mày những người đó rất dữ tợn, Lam Tiểu Doanh đành ngoan ngoãn gập đầu, cưỡng bức không có, giật tiền càng không, a a a, sao cô lại xui xẻo vậy chứ? Xã hội thật xuống cấp mà.
Chiếc xe màu đen vừa đi, Hắc Vân từ bên góc đi ra, chần chừ một hồi, mới bấm số của Trình Mộc Trì.
“Cậu Trình, xin lỗi cậu, bây giờ mới tra ra được hành tung của Kinh Phong, hình như nửa tháng nay anh ta cố ý cho chúng ta chạy vòng vòng.”
“Ừ, thế mục tiêu của lão già là ai?” Giọng nói ở bên đầu bên kia hơi mang theo vẻ lười biếng.
“Là………. Lam Tiểu Doanh, Kinh Phong đã bắt cô ta đi rồi.” Hắc Vân trả lời thật chi tiết.
Không nghe thấy bên kia trả lời, tính kiên nhẫn của Hắc Phong rất tốt, cho nên cũng không dám thúc dục.
Một hồi lâu, người đàn ông sau khi im lặng mới từ từ nói: “Bám theo!”
Hai chữ, âm vang rất đanh thép, cũng chỉ rõ hướng đi.
Ở bên kia, Lam Tiểu Doanh bị một người đàn ông lạ đưa vào trong một căn biệt thự, hai mắt cô bị bịch bằng một miếng vải đen, cho nên không biết mình đang ở chỗ nào, đành phải để bọn họ dắt đi.
Sau đó, miếng vải đeo được thào xuống, ánh sáng chói chang làm cho đôi mắt bị vây trong bóng đen một thời gian dài tạm thời không thể nào chấp nhận được, Lam Tiểu Doanh phải lấy tay che mắt lại. Đợi đến khi thích ứng được, mới mở mắt ra nhìn.
Trời ạ, tất cả những thứ này là gì đây? Không thèm đếm xỉa với những người ở phía sau, cô chạy thẳng đến giá sách, hai mắt sáng lớn nhìn chiếc bình hoa cổ nằm ở trên giá.
Cô vươn tay chạm đến, cảm giác trơ bóng, miệng bình hoa rất lớn, cái cổ tinh tế, đi xuống chút là đường đẹp đẽ quyến rũ, cuối cùng đừng lại ở đường cong nhỏ phía đáy, đích thật là hình chữ S. Nhìn dáng vẻ thướt tha như vậy, nhìn vô cùng giống đường cong xinh đẹp của phụ nữ. Mặc dù cô không phải chuyên gia, nhưng cũng có thể nhìn ra được đây là những món đồ cổ vô giá.
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, thì có một tiếng cười trầm lắng từ từ cất lên. “Nếu cháu thích, cô thể cầm đi.”
“Ông nói thật chứ?” Lam Tiểu Doanh vui sướng quay đầu lại nhìn, trong chốc lát lại thay bằng sự ngạc nhiên trong lòng, cau mày lại, nói: “Tôi biết ông là ai, ông chính là đại gia Trình Tuyển giàu nhất thành phố S.”
“Ha ha, không sai, tôi dùng cách này mời cháu đến, trong lòng ta cũng có chút áy náy.” Trình Tuyển nói bằng giọng thân thiện, sau đó mời cô ngồi xuống.
“Không lẽ? Ông chính là người muốn mua chiếc vòng ngọc của tôi sao?” Lam Tiểu Doanh buột miệng nói ra, nghĩ lại thì cũng phải, người có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy thì ngoài đại gia thì còn có thể là ai.
“Cháu Lam rất thông minh, vậy ta cũng không vòng vo làm gì, chiếc vòng ngọc này có ý nghĩa rất quan trọng với ta, cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng không từ bỏ.”
Mặc dù thái độ của Trình Tuyển rất tốt, nhưng Lam Tiểu Doanh có thể nhìn ra, giọng điệu này rất kiêu ngạo, cô không để ý mỉm cười. “Vậy thì, ông hãy cho tôi một cái giá để tôi có lý do bán nó đi?”