Ông Xã Quái Dị

Chương 1: Câu rể rùa vàng


Bạn đang đọc Ông Xã Quái Dị – Chương 1: Câu rể rùa vàng


“Nhà họ Trình có ba cậu thiếu gia, người trên ảnh là cậu út nhà họ Trình, vẻ ngoài đẹp trai đến ngây ngất, chỉ có điều hơi có nhiều tai tiếng, nhìn đôi mắt đào hoa này biết ngay là người đa tình. Nghe nói bên cạnh cậu ba nhà họ Trình không có một phụ nữ nào, tám mười phần trăm là gay. Còn cậu cả nhà họ Trình đó, vừa dịu dàng lại lắm tiền, mẹ chọn anh này vậy. Tiểu Thiên nè, cứ theo kế hoạch mà làm, đợi lát nửa Tiểu Doanh về thì biết phải làm gì rồi chứ?” Đầu tóc uốn xoăn, dáng người đầy đặn của Vu Mỹ Kim đang cầm tấm hình chụp lén cất tiếng cười.
Lam Tiểu Thiên mới năm tuổi hùa theo: “Báo cáo mẹ, con đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mẹ già à, mẹ cũng đâu biết cậu cả nhà họ Trình lớn bé như thế nào, sao lại muốn gả chị cho anh ta vậy?”
“Đồ ngu, em trai đẹp trai như vậy, cậu cả tất nhiên cũng không tệ rồi. Vì hạnh phúc của gia đình chúng ta sau này, nhất định phải giúp Tiểu Doanh câu được con rùa vàng này. Đồ đạc chuẩn bị xong rồi, cho dù con bé không muốn, chúng ta cũng phải tạo cơ hội.” Vu Mỹ Kim tất nhiên đã tính toán trước, mà cũng chẳng biết trong hồ lô của bà bán thuốc gì.
Cả căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng lóe lên từ ngọn nến đặt ở trên bàn, trong ánh nến phản chiếu gương mặt cười như không cười của bà, Lam Tiểu Thiên giật mình, mẹ già, sao mẹ giống như mấy bà phù thủy muốn nhanh chóng ăn thịt trẻ con vậy vậy vậy.

Thành phố S là thành phố không ngủ, đèn đuốc sáng rực, mọi quán bar đều ăn uống linh đình, đèn neon lấp lóe.
Ở trước cửa, bảo vệ đẩy một cái gái ra, thỉnh thoảng còn cảnh cáo. “Mau cút đi, ở đây không cần loại đàn bà không hiểu chuyện.”
“Các người có gì hay chứ, nói cho chúng bây biết, chị đây không làm nữa.” Cô gái vẫy tay, nổi giận đùng đùng quay người, đầu tóc xõa tung, bay phất phới trong làng gió để lộ ra đường cong xinh đẹp, đạp lên giày cao gót sải bước rời khỏi.
Gương mặt của cô gái được trang điểm đậm, chỗ hốc mắt tô đen, cho nên không nhìn thấy được sự cam chịu và nước mắt trong đôi mắt, đôi môi hồng đẹp đẽ khẽ nhếch lên. Chỉ thất nghiệp thôi mà, có gì to tác đâu? Làm việc ở những nơi như vậy, nếu không biết bảo vệ chính mình, chịu thiệt biết tìm ai hả?
Lam Tiểu Doanh ép mình phải mỉm cười, ở những thành phố lớn như thành phố S, không có bằng cấp thì khó mà tìm được việc. Hơn nữa cô còn có một người mẹ già và Tiểu Thiên tuổi còn nhỏ đang dài cổ chờ cô, còn phải đóng tiền nhà, tiền điện này nọ, cả người kiêm nhiều chức nhưng vẫn không thể lấp đầy cái hố không đáy này. Khó khăn lắm mới tìm được một công việc lương cao, nhưng chỉ vì cô không vâng lời, cãi nhau với khách mà bị đuổi, đây là lỗi của cô sao?
Dưới cơn mưa của màn đêm, trong bầu không khí phảng phất mùi dạ lý hương, ở trên mặt đường còn có vài vũng nước, có thể nhìn thấy hình ảnh phán chiếu của ánh đèn neon nhiều màu, xen lẫn với nhau chiếu rọi trong màn đêm. Lúc này, có một chiếc Buick màu đỏ chạy lướt qua, bắn nước tung tóe, làm ướt cả người cô.
Lam Tiểu Doanh lập tức gào to về phía chiếc Buick: “Có tiền thì hay lắm sao? Lái xe kiểu gì vậy, đừng để tôi tóm được đó.”
Trong giây lát, chiếc xe lùi lại, chỉ thấy người lái xe đi ra. “Xin lỗi vì đã làm nước bắn lên người cô.”

Tâm trạng của Lam Tiểu Doanh không tốt, chỉ xin lỗi thôi thì còn cần đến cảnh sát làm gì? Cô trừng mắt với tài xế, lạnh lùng nói: “Nói xin lỗi không bằng bồi thường tiền đi, quần áo của tôi rất đắc đó.”
Cô vừa dứt lời, tài xế ngẩn người vài giây, người phụ nữ kiêu ngạo ngang ngược này thật đáng khen ngợi nha.
“Sao nào? Đền không nổi sao? Vậy thì tôi đòi người ở trong xe vậy.” Nói vậy, cô sải bước về phía trước.
Ở trong chiếc Buick, người đàn ông híp đôi mắt dài lại, nhìn cô gái và tài xế đang giằng co với nhau qua kính chiếu hậu, rồi lại nhìn vào gương mặt của cô, trong đầu liền hiện lên vài chữ thô tục, loại đàn bà như vậy anh ghét nhất.
Dời tầm mắt, người đàn ông nhìn đồng hồ, nói bên tai người tài xế gì đó, chỉ thấy tài xế móc tiền ra, rồi quay trở lại xe.
“Cậu Trình, làm trễ nãi thời gian của cậu, thành thật xin lỗi.”

Người đàn ông khoanh hai tay lại, ý báo tài xế lái xe, ánh mắt nhìn lướt qua vẻ mặt của người phụ nữ đang cầm tiền, trong cái nhìn tràn đầy vẻ chán ghét.
Nhìn thấy chiếc xe đi xe, Lam Tiểu Doanh nở nụ cười tự giễu mình, cũng có lúc, cô yêu tiền cũng không phải lỗi của cô.
Điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị quay về khu chung cư Vinh Cảnh.
Răng rắc, đây là tiếc mở cửa, Vu Mỹ Kim và Lam Tiểu Thiên đã giữ sức để chờ phản công vỗ tay: “Tiến hành kế hoạch A thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.