Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 97: Chúng Ta Là Người Nối Nghiệp Chủ Nghĩa Cộng Sản


Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời – Chương 97: Chúng Ta Là Người Nối Nghiệp Chủ Nghĩa Cộng Sản


Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng kéo đi có chút khó chịu, cô một bên bị Hoắc Bắc Cảng kéo tay, một bên nắm lấy váy của mình, để tránh cho mình bị vấp ngã, nhưng mà Hoắc Bắc Cảng giống như là đang cố ý, cứ thế lôi kéo cô.
Mộ Sơ Tình không suy nghĩ được nhiều nữa, giọng nói khó chịu trầm thấp, là tiếng lẩm bẩm lại mang theo ủy khuất, cầu xin Hoắc Bắc Cảng, “Hoắc Bắc Cảng, anh không thể chậm một chút sao? Tôi đi đường rất khốn khó, chậm một chút, tôi sắp té ngã.”
Nhưng Mộ Sơ Tình ủy khuất, chui vào trong tai Hoắc Bắc Cảng lại giống như đang làm nũng, mềm mại êm êm, lắng nghe lỗ tai cũng phải mềm xuống, hơn nữa tay cô còn thỉnh thoảng lại đi bẻ tay hắn, Hoắc Bắc Cảng trong nháy mắt cảm giác cơ thể hắn rùng mình run lên một chút, phần lưng cứng còng.
Hoắc Bắc Cảng thật là muốn bóp chết Mộ Sơ Tình, người phụ nữ này cả ngày cũng chỉ biết quyến rũ hắn! Nói một câu thôi cũng hấp dẫn người khác như thế sao!
Đáng chết!
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên khựng lại, quay đầu trừng mắt nhìn liếc Mộ Sơ Tình một, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô: “Mộ Sơ Tình, cô câm miệng cho tôi, nếu lại dám câu dẫn tôi, cẩn thận tôi làm cô.”
“……” Gian manh!! Tôi câu dẫn anh lúc nào?!

Mộ Sơ Tình còn không kịp nói chuyện, đã bị Hoắc Bắc Cảng lôi đi.
Mộ Sơ Tình cứ thế bị Hoắc Bắc Cảng kéo đi vài bước, đi vào nhà vệ sinh nữ.
Nháy mắt đã đi đến nhà vệ sinh nữ, Mộ Sơ Tình trợn tròn mắt, không có cách nào bước chân tới đạp Hoắc Bắc Cảng, cô sốt ruột không nghĩ là Hoắc Bắc Cảng đi theo cô vào nhà vệ sinh nữ, cho nên trong lúc rối ren cô duỗi tay, đi véo mông Hoắc Bắc Cảng, còn tức giận kêu hắn: “Hoắc Bắc Cảng! Anh dừng tay!”
Hoắc Bắc Cảng: “……” Vậy cô véo mông tôi……!Để làm gì?
Hoắc Bắc Cảng bị Mộ Sơ Tình véo thân thể cứng đờ lên, hắn cũng không di chuyển, xoay người nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, “Cô……!Vừa rồi……!Gạ gẫm tôi?”
Lời nói gợi cảm, hấp dẫn như thế, còn rất êm tai, từ trên môi mỏng của Hoắc Bắc Cảng thốt ra, nhàn nhạt mang theo một sự dao động mạnh, lời hắn nói rõ ràng nghe ra ý muốn tính sổ với Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình bị dọa rút tay về, lỗ tai đỏ ửng lây lên đến cả trên mặt, cô cúi đầu, lông mi run run, trong phút chốc không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc xin lỗi, hy vọng hắn sẽ không hiểu lầm.
“Anh không cần hiểu lầm……!Tôi không phải cố ý gạ gẫm anh, là tôi cố ý!”

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Mộ Sơ Tình hoảng sợ “Phi” một tiếng, ngẩng đầu, sợ hãi nhìn xem sắc mặt Hoắc Bắc Cảng, lập tức sửa miệng, “Không phải, không phải tôi cố ý……”
“Cô thích như thế, thích……!Tôi……!Nơi đó?”
Hoắc Bắc Cảng nhướng mày nhìn cô, tâm tình có chút sung sướng.
Mộ Sơ Tình cho rằng Hoắc Bắc Cảng muốn mắng cô, cho nên ngoan ngoãn thuận theo, lời nói của Hoắc Bắc Cảng vừa ra khỏi miệng, cô liền không hề nghĩ ngợi mà gật đầu.
Không đúng……!ở đây giống như có chỗ nào không đúng?!
Hoắc Bắc Cảng câu môi cười, không cần ánh đèn lộng lẫy làm nền, thế nhưng cũng có thể phá lệ loá mắt.
Hoắc Bắc Cảng vung tay lên, liền đem Mộ Sơ Tình kéo đi vào, “Đi vào kia, tôi cởi, cho cô từ từ mà thưởng thức.”
Mộ Sơ Tình bị dọa choáng váng: “……!Anh hai à! Có chuyện gì từ từ nói! Tôi cùng anh nói, anh không cần câu dẫn tôi! Chúng ta là người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản, quốc gia không cho phép chúng ta làm những việc này! Chúng ta đây là phạm tội làm trái pháp luật! Biển khổ mênh mông, quay đầu lại là bờ! Anh đừng đi vào nhà vệ sinh nữ, anh sẽ bị cho là lưu manh!”
Hoắc Bắc Cảng nghe được cô “Nói hươu nói vượn”, thế nhưng lại nổi lên ý tưởng muốn trêu chọc cô, Hoắc Bắc Cảng đổi hướng, muốn kéo Mộ Sơ Tình đi ra ngoài, “Vậy được, chúng ta đi vào nhà vệ sinh nam.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.