Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 77: Nhóc Con Rất Đáng Yêu Không Giống Đại Ca Một Chút Đều Không Giống


Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời – Chương 77: Nhóc Con Rất Đáng Yêu Không Giống Đại Ca Một Chút Đều Không Giống


Hai người đi theo Hoắc Bắc Cảng vào trong một văn phòng.

Đẩy mở cửa, liền nhìn thấy Tô Tam Sinh ở trong văn phòng, ngủ……!
Hoắc Bắc Cảng nhìn Tô Tam Sinh nằm trên ghế công tác, hô hô ngủ với nhiều bộ dạng, hắn đen mặt, một chân đá vào Tô Tam Sinh đang nằm trên ghế.

“Tô Tam Sinh, cậu dậy cho tôi!”
Hoắc Bắc Cảng hô một tiếng, Tô Tam Sinh bị đá bừng tỉnh.

Tô Tam Sinh lúc này cầm áo bác sĩ che mặt mình, không thấy được mặt mình hiện giờ trông như thế nào, chỉ là lúc anh ta còn chưa tỉnh, Hoắc Bắc Cảng lại đạp một chân qua.

Tô Tam Sinh bị đạp một cước liền rớt xuống đất.

Cái người kia ngã trên mặt đất giống như là bị doạ tới, nghiêng người lảo đảo đứng dậy, anh đứng dậy xong, Hoắc Bắc Cảng lúc này mới thấy rõ ràng đây không phải Tô Tam Sinh, là Tiểu Tam Nhi – Cố Kỳ Nhất.

“Tiểu Tam Nhi, sao lại là cậu?” Hoắc Bắc Cảng nhìn đến người trước mặt, cũng hoảng sợ.
Lại đạp cho một cước, “Tô Tam Sinh đâu?”
Tiểu Tam Nhi bị đá đau, ngượng ngùng xoắn xít vẫn luôn vuốt vuốt chân, trốn tránh Hoắc Bắc Cảng, “Nhị ca anh ấy đi tán gái, em nhàm chán liền ở chỗ này ngủ.


Bất quá đại ca, anh sao lại tới đây?”
Cố Kỳ Nhất vừa nói xong, lúc này mới thấy được Mộ Sơ Tình đang đứng sau lưng Hoắc Bắc Cảng.

Nghiêm túc kính cẩn, Cố Kỳ Nhất so vai giậm chân làm thành tư thế chào của quân nhân, cất lời chào Mộ Sơ Tình: “Chào cô Sơ Tình!”
Chào đón xong, hắn mới thấy được Tiểu Bao đang ở trong lòng ngực Mộ Sơ Tình, anh ta vui vẻ phấn chấn đi tới trước mặt cô, nhéo nhéo mặt Tiểu Bao,
“A a a a! Đây chính là Tiểu Bao? Nhóc con rất đáng yêu, không giống đại ca, một chút đều không giống, đại ca lưu manh quá chừng.” 2
Hoắc Bắc Cảng lại một cước đạp tới.

“Ah…..!đại ca anh làm gì lại đánh em!” Cố Kỳ Nhất thét chói tai làm
Mộ Sơ Tình xấu hổ.

“Anh Kỳ Nhất .” Mộ Sơ Tình lễ phép nhìn Cố Kỳ Nhất chào một câu.

Trong đám người bọn họ, Mộ Sơ Tình nhỏ tuổi nhất, Tiểu Tam Nhi lớn hơn cô 1 tuổi, cho nên xét về tuổi tác thì Mộ Sơ Tình hẳn là nên kêu Cố Kỳ Nhất một tiếng anh.

Nhưng mà lời nói của Mộ Sơ Tình ở trong tai Hoắc Bắc Cảng nghe được lại biến thành mỉa mai.


Cố Kỳ Nhất chính là anh Kỳ Nhất?
Còn gọi là anh?
Một tiếng Anh kêu dễ nghe như thế, tê tê dại dại, giống như câu hồn người khác.

4
Kêu dễ nghe như thế để làm gì?
Mà Mộ Sơ Tình có bao giờ kêu hắn đâu? Cả ngày cứ Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng mà kêu.

10
Không biết còn tưởng rằng hắn thiếu cô mấy trăm vạn?!
Hoắc Bắc Cảng đôi mắt mang ánh lửa trừng Mộ Sơ Tình, thanh âm đay nghiến “Mộ Sơ Tình, cô kêu anh cái gì? Cô giả vờ cái gì? Cho rằng cô còn trẻ tuổi, đều đã làm mẹ người ta, cô còn ra vẻ, cô không biết xấu hổ sao?” 2
Mộ Sơ Tình: “……” Anh mới là người ra vẻ, cả nhà anh đều ra vẻ ta đây!
Hoắc Bắc Cảng lập tức túm lấy Cố Kỳ Nhất vừa đến trước mặt, vẻ mặt khinh thường, “Hơn nữa cô nhìn cậu ta có chỗ nào giống là anh? Cô kêu không cảm thấy ghê tởm? Sau này còn kêu cậu ta là anh, cẩn thận tôi xé miệng cô ra!”
Cố Kỳ Nhất: “……” Làm ơn đi, anh muốn dạy vợ thì anh dạy, xin anh đừng có kéo tôi vô mà công kích làm gì?
Tôi đây cũng là anh, lớn hơn người ta đấy?
Tiểu Tam Nhi vẻ mặt nhàm chán bị Hoắc Bắc Cảng xách lên, nhìn Mộ Sơ Tình cầu xin.

Mộ Sơ Tình nhìn đến vẻ mặt đáng thương của Tiểu Tam Nhi, cô nhịn không được cũng xin hắn: “Hoắc Bắc Cảng, anh buông Tiểu Tam Nhi xuống được không? Anh ấy bị anh xách lên không dễ chịu gì đâu!”
Cố Kỳ Nhất điên cuồng gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.