Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 62: Trình Độ Phúc Hắc Quả Thực Là Ngang Ngửa Cha!


Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời – Chương 62: Trình Độ Phúc Hắc Quả Thực Là Ngang Ngửa Cha!


Hoắc Quốc Chương chỉ cho cô một vị trí, ở đó có hai chỗ ngồi, rất rõ ràng một là Mộ Sơ Tình, một là Hoắc Bắc Cảng.

Mộ Sơ Tình nghĩ đến phải cùng hắn ngồi gần nhau, có chút bất an, muốn thoái thác cũng không dám mở miệng nói với Hoắc Quốc Chương, cứ như vậy căng da đầu ngồi xuống vị trí kia.

Mộ Sơ Tình mới vừa ngồi xuống, Hoắc Quốc Chương có ý điều chỉnh mở miệng: “Sơ Tình, Bắc Cảng đâu? Hai đứa không phải ở chung phòng sao? Sao lại không cùng nhau xuống dưới, là thẹn thùng sao?”
“Bác trai, sao bác biết hai đứa con ở chung một phòng?” Mộ Sơ Tình cảm thấy chuyện này có chút không ổn nhìn Tiểu Bao một chút, phát hiện Tiểu Bao ở đó cười lén.

Cái kiểu cười như thế, chắc chắn là Tiểu Bao đi tố cáo!
Không hổ danh là dòng giống của Hoắc Bắc Cảng, trình độ phúc hắc quả thực là ngang ngửa cha!
Mộ Sơ Tình hung hăng trừng mắt, liếc Tiểu Bao một, sau đó giải thích với Hoắc Quốc Chương, nói: “Chân anh ấy ngắn nên đi chậm.


Hoắc Bắc Cảng đã muốn chạy tới bàn ăn trước mặt: “! ! “
Hoắc Bắc Cảng có chút không thể tưởng tượng nhìn nhìn cặp chân dài của mình, hắn cao 1m89, thế này còn chân ngắn? Mộ Sơ Tình người phụ nữ chân ngắn này có cái gì mà nói hắn như vậy?!
Mộ Sơ Tình vẫn luôn cúi đầu nhìn cái chén ở trước mặt, không có chú ý Hoắc Bắc Cảng đã tới.


Cô cũng không thế nào để ý.

Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Sơ Tình tầm mắt không hề chú ý đến hắn, nháy mắt cảm thấy không thoải mái.

Hắn thanh giọng, cố ý nhắc nhở Mộ Sơ Tình: “Khụ! ! “
Mộ Sơ Tình chẳng sợ nghe thấy tiếng vang cũng không có ngẩng đầu, vẫn luôn cúi đầu tựa như đang suy nghĩ cái gì?
Mộ Sơ Tình đương nhiên biết hắn tới, bởi vì chỉ có hắn tới không khí mới giống như là ngưng kết thành băng, nhiệt độ giảm xuống cô cũng cảm thụ được.

Nàng chính là cố ý cúi đầu không đi xem Hoắc Bắc Cảng, nhìn hắn một lần liền muốn đánh hắn một lần.

Hoắc Bắc Cảng ngồi ở vị trí bên cạnh cô, cố ý tạo ra một ít tiếng động làm Mộ Sơ Tình chú ý tới hắn.

Mộ Sơ Tình toàn bộ quá trình đều bày ra một bộ mặt lạnh nhạt, căn bản không chút nào để ý.

Hoắc Bắc Cảng tức giận muốn bóp chết cái người phụ nữ này, cô đang cố ý chơi trò giả lơ hắn có phải không?
Hoắc Quốc Chương cũng cảm giác được lúc này không khí thực nghiêm túc, ho khan một tiếng, cố ý nói sang chuyện khác hỏi Mộ Sơ Tình, tính toán đánh vỡ cục diện bế tắc này.


“Đúng rồi, Sơ Tình, con đã lâu không tới, cho nên ba cũng không biết mấy năm nay khẩu vị con có thay đổi hay không, kêu nhà bếp làm đều là những món trước kia con thích.

Con nhìn xem có ngon không.


“Ba?” Mộ Sơ Tình nghe thấy cách xưng hô này có chút hoảng thần.

Phản ứng xong, Mộ Sơ Tình ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì.

Đúng vậy, hiện tại cô đã kết hôn với Hoắc Bắc Cảng, kêu ba là hợp tình hợp lý.

Trước kia lúc Hoắc Quốc Chương nhận nuôi Mộ Sơ Tình, cũng đã bắt cô kêu ông là ba, chính là ngay lúc đó Mộ Sơ Tình cũng không thể hoàn toàn tiếp thu chuyện Hoắc Quốc Chương đã là ba cô trên danh nghĩa, nên cô vẫn không kêu, sau này thành thói quen cũng không có kêu, liền kêu bằng chú.

Vừa rồi lúc vào cửa, cô kêu Hoắc Quốc Chương là ba cũng chỉ bởi vì ông yêu cầu, cô không muốn thế nhưng vẫn phải kêu, hiện tại muốn cô vẫn luôn kêu ba, cô có chút không quen! !
Hoắc Quốc Chương thấy Mộ Sơ Tình ấp úng không đồng ý liền có chút không vui, “Sơ Tình, chẳng lẽ ba nói không đúng? Con hiện tại đã gả cho Bắc Cảng, nên cũng giống Bắc Cảng đổi giọng gọi chú thành một tiếng ba.


“Ba! ! ” Mộ Sơ Tình vì tránh cho chính mình phải tiếp tục nghe ông giảng đạo lý nên cô căng da đầu phát ra một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.