Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời – Chương 372
Những lời này lập tức có công hiệu, Mộ Sơ Tình vừa nghe đến nhà mình cháy liền run lên, mở bừng hai mắt, kết quả vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt của quản lý phóng đại ở trước mắt, đột nhiên nhìn thấy gương mặt lớn như thế áp sát mặt mình làm cho cô bị doạ ngã ngồi xuống đất.
“Bịch” một tiếng, Mộ Sơ Tình ngã xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn.
Mộ Sơ Tình ngã ra đất xong, sợ hãi xoay người lại vừa thấy.
Không chỉ có quản lý ở đây, ngay cả Hoắc Bắc Cảng đều đang đứng thẳng tắp ở cửa bên kia, vẻ mặt rất dọa người, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh thấu xương, dọa chết người.
Mộ Sơ Tình liền như thế bị dọa suýt nữa thì tè ra quần, nằm trên mặt đất có chút mất mặt, cô nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Quản lý sợ Hoắc Bắc Cảng đang tức giận như vậy, sẽ truy cứu, cho nên chạy chóng nhéo vào eo Mộ Sơ Tình một cái, cảnh cáo cô, “Oanh Oanh, sao cô lại có thể ngủ trong toilet riêng của tổng giám đốc được hả? Nhanh xin lỗi người ta đi.”
Mộ Sơ Tình lúc này mới phản ứng lại được, vừa rồi mình đã……!Ngủ quên?
Cô bị quản lý đẩy đến trước mặt Hoắc Bắc Cảng, cô không nói được, cũng không có cách nào xin lỗi, cho nên cũng chỉ có thể khom lưng, một cái khom lưng chào, hai cái khom lưng chào, ba cái khom lưng xin lỗi.
Hoắc Bắc Cảng bước lùi lại, cách Mộ Sơ Tình một bước xa, ý tứ chính là ghét bỏ cô đang đứng ở trước mắt.
Mộ Sơ Tình còn tưởng rằng mình sẽ không sao, vừa lúc đó liền nghe được giọng nói của hắn vang lên, chất vấn ở bên tai.
“Vừa rồi cô nói cô mới là Mộ Sơ Tình, lời này của cô là có ý gì?”
Hoắc Bắc Cảng nói, thâm trầm lại nguy hiểm.
“……” Mộ Sơ Tình bị lời này làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ cô thật sự nói mình mới chính là Mộ Sơ Tình sao?
Không thể nào, cô không phải người câm sao? Người câm……!Thì làm sao có thể nói, lẽ nào hắn mới nhiêu đây tuổi mà đã đến thời kỳ mãn kinh, lỗ tai lùng bùng xuất hiện ảo giác rồi sao?
Quản lý thấy Hoắc Bắc Cảng định truy cứu, cô ta cũng không hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền bước tới thay Mộ Sơ Tình giải thích, nói với Hoắc Bắc Cảng: “Không thể nào, tổng giám đốc, có thể là anh nghe nhầm rồi, cô ấy không có khả năng nói chuyện, cô ấy là người câm mà.
Cho nên không thể nào nói mình là ai được.”
Mộ Sơ Tình ở một bên thật kích động gật đầu, đúng vậy, cô chính là người câm mà, người câm thì làm sao có thể nói mình chính là Mộ Sơ Tình được?
Hơn nữa, cô nói ra, đây không phải là cố ý tiết lộ thân phận thật của mình sao? Không phải đã nói là không thể sao? Cô đâu có ngốc như thế?
“Là người câm? À.” Hoắc Bắc Cảng nghe quản lý giải thích xong, đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo vẻ trào phúng, “Đây là đồ lừa đảo.
Vì để được vào Hoắc thị làm, thật là một cái lý do kỳ tài như thế cũng có thể dùng tới.”
Quản lý hoàn toàn ngây người, cảm giác nguy hiểm sắp ập tới.
Quả nhiên, giây tiếp theo Hoắc Bắc Cảng liền phân phó cho cô ta, “Đuổi việc cô ta cho tôi, Hoắc thị không cần nhân viên như vậy.”
“A? Tổng giám đốc, tại sao vậy? Cô ấy nói dối cái gì sao?” Quản lý thật là không thể hiểu được, tổng giám đốc thế này, tâm địa cũng quá là độc ác đi.
Đối với một người tàn tật thế nhưng lại có thể nhẫn tâm đến như vậy.
Hoắc Bắc Cảng không có trả lời vấn đề này của quản lý, lại hỏi ngược lại cô ta: “Hay là cô cũng muốn cuốn gói đi theo?”
Quản lý sợ rắc rối, cũng sợ cái chức vụ này của mình giữ không nổi, nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám nói gì thêm, lôi kéo Mộ Sơ Tình liền rời khỏi cái WC đó.
Mộ Sơ Tình bị quản lý kéo ra đến cửa, còn có chút lưu luyến không rời nhìn nhìn vào trong WC, muốn nhìn Hoắc Bắc Cảng, nhìn xem tại sao hắn lại có thể nhẫn tâm đến như thế, ngay lúc Mộ Sơ Tình quay đầu, ánh mắt của cô giao hoà với ánh mắt của Hoắc Bắc Cảng.