Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 47: Tiểu tam tiểu tứ


Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ – Chương 47: Tiểu tam tiểu tứ

Tiêu Hòa Nhã nhìn Tiểu oa nhi* hồng hào toét miệng cười, miệng cũng lệch
sang, ha ha ha ha… cũng chỉ có cô mới có thể sinh ra đứa bé xinh đẹp như vậy, ha ha ha… Người nào đó nói gì mà có khiếu thẩm mỹ, lại dám nói con trai của cô xấu xí? Cô dám nói con trai nhà cô sau khi lớn lên tuyệt
đối xinh đẹp hơn so với anh ta, không không không…Tiêu Hòa Nhã lắc đầu
một cái, không thể quá đẹp được, nếu không với khuôn mặt gây họa này sẽ
không thể lấy được vợ đẹp, chỉ cần dáng dấp tuấn tú giống các anh trai
cô là được, không cần so với người kia, anh ta đơn giản chính là Gay. Cô cũng không hi vọng con trai mình đổi tên thành Gay, đến lúc đó chồng cô trở lại tìm không thấy cô muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc! Cho nên
chỉ cần đẹp trai là được, không cần quá đẹp! Ha ha ha ha…

Ba anh em nhà họ Tiêu nhìn đứa bé đáng yêu xinh đẹp như vậy, cũng đều híp
mắt cười. Vừa nhìn đã biết đứa bé của nhà họ Tiêu, xinh đẹp như vậy!

“Anh cả, anh nói xem đứa bé không có tội tình gì, chờ cha về nhà thăm nhìn
thấy có đánh chết chúng ta không?” Tiêu Nhị thiếu nhìn nụ cười hoa si
trên mặt em trai nói với anh cả.

(Tiểu oa nhi*: chỉ đứa bé sơ sinh, trước khi bé được đặt tên cứ coi như là tên của bé nha)

Tiêu Đại thiếu lắc đầu, sau đó cười nói: “Sẽ không đâu, đứa bé xinh đẹp như
vậy, cha làm sao lại đánh chết chúng ta, không cảm tạ chúng ta đã là
không tệ rồi!” Vừa đắc chí hài lòng vừa dương dương hả hê, hiển nhiên
cho rằng cha mình sẽ không ‘đại khai sát giới’, coi như là vì tiểu oa
nhi xinh đẹp cũng sẽ không đại khai sát giới, dù sao sau này bọn họ sẽ
trông nom em gái thật tốt là được.

“Thật sao?” Đột nhiên một đạo âm thanh âm u trầm thấp truyền tới, ba anh em Tiêu gia nghe
được thì lông măng cũng dựng đứng cả lên. Sắc mặt trắng bệch như nhìn

thấy quỷ.

Tiêu Đại thiếu nhìn chằm chằm cái người đột
nhiên xuất hiện sau lưng hai em trai mình, mồ hôi chảy ròng ròng, cuối
cùng chỉ đành phải cười gượng.

Nhị thiếu cùng Tam thiếu
hai chân như nhũn ra, cái loại cảm giác tồn tại mãnh liệt đó, dù không
nghe thấy âm thanh, không quay đầu lại nhìn cũng có thể đoán được người
đứng sau lưng bọn họ là ai, huống chi sắc mặt anh cả lại giống như thấy
quỷ thế kia.

“Anh cả, em đột nhiên nhớ ra còn một bản thiết kế chưa hoàn thành, bây giờ em lên lầu làm việc một chút!” Thật
vất vả mới ổn định được tinh thần, Tiêu Nhị thiếu vội vàng nói.

“Đúng rồi, anh cả, Tiểu Nhã nói hai ngày nữa muốn đi học trở lại, em đi giúp
con bé chuẩn bị một chút!” Tam thiếu nói xong, sau đó liền cùng Nhị
thiếu bộ dạng giống như bôi dầu vào chân nhanh chóng chạy lên lầu. Lại
nói tránh voi chẳng xấu mặt nào. Chuồn đã.

“Trở lại cho
ta.” Thanh âm lạnh lùng mặc dù không cao, lại làm cho hai kẻ nào đó đang vội vàng chạy ngoan ngoãn dừng lại, sau đó xoay người mỉm cười xuống
lầu.

“A..! Ba, người trở về lúc nào vậy?” Tiêu Nhị thiếu cùng Tam thiếu giống như vô cùng kinh ngạc trăm miệng một lời.


“Hừ!” Tiêu Vô Hiền hừ lạnh một tiếng, sau đó đi đến một bên ghế salon ngồi
xuống. “Ba không cảm tạ các con đã là không tệ rồi?” Tiêu Vô Hiền nhíu
mày, kỳ quái hỏi.

Ba anh em họ Tiêu, vốn đều là những
nhân vật phong vân, giờ phút này lại đang ngoan ngoãn đứng ở trước mặt
ông, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, đứng nghiêm, ngay ngắn cúi
đầu chuẩn bị tiếp nhận dạy dỗ.

Tiêu Vô Hiền, Lão đại Thần Ưng Chi Dực lui ẩn hai mươi năm, là một trong những trợ thủ đắc lực
nhất của Hoàng hậu Hắc đạo. Hơn hai mươi năm trước không tiếng động rút
lui ở ẩn, không ai biết nguyên do. Hơn bốn mươi tuổi nhưng dáng vẻ thoạt nhìn như mới ba mươi, đẹp trai tuấn lãng, dường như thời gian không lưu lại trên người ông bất kì dấu vết gì. Chỉ có tính tình trở nên trầm ổn
hơn một chút, bộ dáng đùa giỡn cợt nhả trước kia đã biến mất hoàn toàn,
chỉ còn dư lại bộ dáng âm trầm như muốn lấy mạng người, “Các con như vậy chính là chăm sóc em gái mình sao? Để cho con bé mới mười bảy tuổi đã
sinh con?”

Ba anh em họ Tiêu khóc không ra nước mắt, bình thường em gái nhà mình thông minh, khéo léo động lòng người như
vậy, ai biết được ngay tại thời điểm sinh nhật mười bảy tuổi lại mất đi
lý trí đem tặng ‘lễ vật’ đó, bọn họ cũng không muốn mà. Nhưng mà chuyện
đã xảy ra, bọn họ cũng không thể đánh Tiểu Nhã một trận, cho nó một bài
học kinh nghiệm được. Nếu làm như vậy, đoán chừng lúc ba trở lại sẽ càng thêm nổi giận. Điều này có thể trách bọn họ sao?

(Ed: đọc đoạn này thấy 3 ae họ Tiêu chẳng khác gì Nhất, Nhị, Tam, Tứ của a.Ngưng cả, toàn Rùa rụt cổ ^ ^)


“Các con cảm thấy mình rất oan uổng sao?” Tiêu Vô Hiền nhíu nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng như biểu thị chỉ cần bọn họ dám gật đầu cảm thấy ủy khuất,
ông liền thu lại cái mạng nhỏ của bọn họ.

Ba anh em họ
Tiêu thông minh lắm, từ nhỏ tới lớn tình cảnh như thế này không biết đã
trải nghiệm bao nhiêu lần, làm sao lại không hiểu được ‘kẻ thức thời là
trang tuấn kiệt’ kia chứ? Cho nên khi ba người nghe được câu hỏi như vậy nhất thời ăn ý mà lắc đầu: “Ba, chúng con sai lầm rồi, là chúng con
không chăm sóc tốt cho Tiểu Nhã, sau này nhất định chúng con sẽ cẩn thận hơn, trông nom Tiểu Nhã thật tốt!” Cùng tốc độ, cùng nội dung thậm chí
ngay cả giọng điệu nói cũng giống nhau, như vậy mới khiến cho ba mình
không tìm ra lỗi, lại nói ‘nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn’, từ khi
Tiểu Nhã ra đời đã bắt đầu luyện rồi, luyện đến bây giờ muốn không quen
thuộc cũng có chút khó khăn.

(‘Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn’: Ý nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu của 3 ae họ ấy mà.)

“Các con…” Tiêu Vô Hiền vừa muốn tiếp tục giáo huấn, còn chưa mở miệng đã bị một tiếng khóc cắt đứt.

Tiêu Hòa Nhã đứng ở trên cầu thang, sau khi nhìn thấy người ngồi trên ghế
salon thì bỗng khóc tới đứt ruột đứt gan, làm kinh thiên động địa quỷ
thần. “Oa…oa…”

Tiêu Vô Hiền vốn đang vô cùng trấn định
nhìn thấy bảo bối của mình khóc thành bộ dáng như vậy còn đâu lòng dạ
nào đi dạy dỗ ba đứa con bất hiếu kia nữa, vội vàng chạy lên lầu ôm Tiêu Hòa Nhã vào trong ngực.

“Làm sao vậy Tiểu Nhã? Ai khi dễ con sao?” Vừa vỗ vỗ sau lưng con gái bảo bối vừa dịu dàng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã tiếp tục gào khóc, dĩ nhiên trong lúc khóc vẫn không quên nói
ra nguyên nhân, vì vậy lui người ra thút tha thút thít, nghẹn lời, nói:
“Ba một năm rồi cũng không trở về, con còn tưởng rằng ba không cần chúng con nữa đấy? Ô ô ô….Có người ba như vậy sao? Một mình lo hưởng thụ tự

do tự tại, cũng không quan tâm xem con gái mình sống chết ra sao, ba có
biết lúc trước con mang cái bụng bự ngay cả đi bộ cũng không dám đi
không, ô ô…” Càng nói càng ủy khuất, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn.

Trong lòng vốn tràn ngập lo lắng dần dần chuyển thành áy náy, nhưng khi nghe
được lúc trước con gái mang vác bụng lớn thì chút nhu tình trong nháy
mắt bị dập tắt, thay vào đó chính là lửa giận tràn đầy trong lòng. Lại
còn không biết xấu hổ dám lớn tiếng khóc như vậy.

“Tiêu
Hòa Nhã, ai cho con lá gan để con chưa kết hôn mà dám có con như vậy
hả?” Tiêu Vô Hiền không để ý hình tượng, hét lớn một tiếng.

Tiêu Hòa Nhã rụt bả vai một cái, nha, con trai cũng đã sinh rồi, bây giờ nói cái vấn đề này còn thích hợp sao? Bất quá, ba là người lớn trong nhà,
bây giờ mà chọc giận ông nói không chừng sẽ không cho mình tiền tiêu
vặt, vì vậy…

“Ba, người bây giờ không phải lại muốn tính
toán với con rồi hả? Con biết mà, những năm này ba ở bên ngoài khẳng
định đã lén sau lưng người mẹ quá cố của con nuôi Tiểu Tam, Tiểu Tứ lâu
rồi, bây giờ nói không chừng còn có bao nhiêu cái Tiêu Hòa Nhã đấy, cho
nên ba mới không còn thương con nữa phải không?” Tiêu Hòa nhã cúi đầu,
lôi kéo vạt áo ở nơi nào đấy xoắn xoắn bộ dạng thật giống như vô cùng ủy khuất.

“Ba, người nuôi Tiểu Tam, Tiểu Tứ?” Ba anh em họ
Tiêu đi theo phía sau cũng sợ hãi kêu lên, giải thích như vậy cũng rất
hợp lý, chẳng trách những năm qua mỗi năm chỉ trở về có một lần, mà cứ
quay trở về được vài hôm lại biến mất không thấy tăm hơi, thì ra là như
vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.