Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ – Chương 29: Không cần giả bộ đáng thương
“Tiểu thư, cô dùng gì?”
“Tùy tiện!” Tiêu Hòa Nhã đang nhìn say sưa ngon lành, có người hỏi cô cũng
không quay đầu lại trả lời. . . chỉ chốc lát trong tay đã có một ly chất lỏng giống nước chanh, ách, thoạt nhìn có vẻ rất ngon. Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới tạm thời dừng lại sự chú ý mấy người đang đánh nhau bên đó,
quay mặt lại mỉm cười nhìn về phía vị pha chế cocktail. Oa, lại là trai
đẹp có điều hơi lớn tuổi một chút.
“Cô họ Tiêu?” Người pha chế cocktail để cái ly trong tay xuống trước mặt cô mỉm cười hỏi.
Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, nhớ tới lần đầu khi Hạ Ngưng Nhật nhìn thấy
mình cũng hỏi như thế, “Chú, trên mặt của tôi có viết họ Tiêu sao? Hay
là tướng mạo tôi cũng chỉ có thể mang họ Tiêu?”
“Ha ha ha. . . . . .” Người pha chế cocktail nhẹ nhàng bật cười,^dđ^lqđ^ a Lăng, người ta
hay gọi là anh Lăng, người lãnh đạo của vương triều Liệt Diễm- vương
quốc dưới lòng đất, kiêm chức pha chế cocktail.”Nhìn tướng mạo cô đúng
là chỉ thích hợp mang họ Tiêu!”
Tiêu Hòa Nhã gật đầu: “Đúng rồi,
dù sao tôi cũng không có cơ hội phản kháng!” Sau đó vừa uống ly nước
trái cây đang cầm trên tay vừa quay đầu tiếp tục thưởng thức huấn luyện
võ thuật trước mắt.
Lại nói, Tiêu Hòa Nhã gặp Ôn Tiểu Noãn và Cố
Ngộ Bắc cũng trong tình huống tương tự, dღđ☆L☆qღđ Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc hai người đánh nhau, vừa đúng lúc cô lạc đường nhìn thấy, chỉ còn
thiếu không tìm băng ghế ngồi xuống xem cuộc vui. Sau đó cơ duyên xảo
hợp( cơ hội và duyên phận) dun rủi các cô chơi với nhau đến bây giờ.
“Ba mẹ cô khỏe không?” Người phía sau hỏi cô..
Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại cực kỳ nghi ngờ: “Chú biết ba mẹ tôi?”
A Lăng cười: “Không quá quen!” Đã nhiều năm không gặp,d∞đ∞l∞q∞đ quả thật không quá quen.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu ra vẻ bất đắc dĩ: “Cám ơn, ba hẳn là không sao, còn mẹ thì có phần đau khổ, bà lên thiên đường rồi!”
Ánh mắt a Lăng mềm nhũn: “Ồ. . .! Còn cô thì sao? Như thế nào?”
“Tôi rất khỏe!” Tiêu Hòa Nhã cười nói: “Chú xem bộ dáng trắng trẻo mập mạp của tôi tốt như vậy!”
“Tiểu Nhã cẩn thận!” Đột nhiên Ôn Tiểu Noãn hô một tiếng, Tiêu Hòa Nhã xoay
người đã nhìn thấy một người nhiệt tình đánh tới hướng cô, khiến Tiêu
Hòa Nhã cực kỳ kinh hoảng, không cần vậy chứ!
Lúc này vốn đang
ngồi ở một bên xem cuộc chiến nhưng Thượng Quan Ngưng luôn luôn chú ý
đến Tiêu Hòa Nhã, anh lập tức chạy tới đưa tay kéo Tiêu Hòa Nhã ôm vào
trong ngực mình, còn a Lăng đứng trong quầy bar cũng nhảy ra ngoài trực
tiếp đạp Trương đại thiếu muốn đánh lén cô bay ra, người này hiển nhiên là bởi vì không chiếm được ưu thế phía bên Ôn Tiểu Noãn với Cố Ngộ Bắc, nên lúc này mới chuyển hướng công kích Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa
Nhã bị Thượng Quan Ngưng nhanh tay kéo vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn
thấy sắc mặt đáng sợ của Thượng Quan Ngưng nhất thời mặt cô tái mét, sao lại trùng hợp có duyên như vậy, bộ dáng như thế này cũng có thể gặp
nhau?
“Hừ, ta liều mạng với các người!” Bị đá bay ra Trương đại
thiếu bò dậy thẹn quá thành giận quát lên, liều mạng vọt tới hướng Tiêu
Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã hơi buồn bực, rõ ràng cô đã cách xa trận
đánh nhau này tại sao còn có thể bị ảnh hưởng, cô há dễ bị ức hiếp đến
thế sao?
Thượng Quan Ngưng ôm lấy Tiêu Hòa Nhã không tiến không
lùi, a Lăng đứng một bên vừa muốn ra tay tương trợ, nhưng nhìn thấy ánh
mắt của Thượng Quan Ngưng nên lùi lại, anh ta hiểu rõ Thượng Quan Ngưng muốn tự mình dạy dỗ loại cặn bã này.
Không ai trở ngại, Trương
đại thiếu tất nhiên vọt thẳng tới hướng bọn Thượng Quan Ngưng, khi vọt
tới trước mặt anh, hắn nhanh nhẹn cầm một cái ghế tròn đập vào ngực
Thượng Quan Ngưng. Tiêu Hòa Nhã cả kinh, cô vẫn đang trong ngực Thượng
Quan Ngưng liền xoay người cả khuôn mặt đều vùi trong ngực Thượng Quan
Ngưng. Thời gian qua thật lâu tựa như dừng lại, cô cảm thấy mình không
đau, không việc gì lúc này mới quay lại nhìn, phát hiện Trương đại thiếu có cha là Trương Vạn Cử nằm thẳng tắp trên mặt đất thật lâu không bò
dậy nổi.
Tiêu Hòa Nhã chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt phát ra ánh sao, thầm nghĩ sao Hiệu trưởng chúng ta lại đẹp trai đến thế chứ?
Thượng Quan Ngưng lườm cô một cái, lúc này mới nhìn lướt qua những người nằm
trên mặt đất, cuối cùng quay đầu nhìn về phía a Lăng: “Anh Lăng, phái
người ném mấy đồ bỏ đi này ra ngoài!”
“Được rồi!” A Lăng gật đầu, sau đó vung tay lên lập tức xuất hiện mấy vị đàn ông mặc âu phục màu đen dọn dẹp chiến trường.
Ôn Tiểu Noãn với Cố Ngộ Bắc vỗ tay, thật là một đám người cặn bã không biết chữ chết viết làm sao.
Thấy chuyện đơn giản như vậy liền bị giải quyết, Tiêu Hòa Nhã cười gượng hai cái, lúc này mới thận trọng muốn từ trong ngực Thượng Quan Ngưng đi ra, tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nhưng cô chưa
nguyện ý làm quỷ phong lưu, còn sống thì tốt hơn, thật đó!
Đáng
tiếc mới vừa bước ra một bước, bàn tay đặt ở trên eo cô liền kéo cô trở
về, “Can đảm nhỉ? Dám đến loại địa phương này?” Thượng Quan Ngưng híp
mắt âm trầm nói.
“Ha ha ha. . . . . .” Tiêu Hòa Nhã cười gượng,
ngẩng đầu đối mặt với Thượng Quan Ngưng: “Không phải, em đến đây là lần
đầu tiên, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Noãn, mới nghĩ đến loại địa phương này cho biết, thật đó! Thật sự lần đầu mới đến tới nơi
này!”
“Hừ!” Thượng Quan Ngưng hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt vẫn không có chuyển biến tốt.
Tiêu Hòa Nhã hơi rầu rĩ, lý do này chẳng lẽ không được chấp nhận sao, đột
nhiên. . . . . .”Thượng Quan Ngưng!” Nét mặt Tiêu Hòa Nhã chợt thay đổi
tái mét, một cái tay nắm chặt áo của Thượng Quan Ngưng .
“Em không cần giả bộ đáng thương!” Anh mới không mắc mưu cô, Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh: “Bụng em đau quá!”
Lúc này Thượng Quan Ngưng mới cúi đầu, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy
không có một tia máu, Thượng Quan Ngưng đột nhiên hơi bối rối: “Em bị
làm sao vậy?”
Tiêu Hòa Nhã cắn răng cố chịu đau đớn, đôi tay gắt gao níu Thượng Quan Ngưng.”Đau. . . . . . Đau. . . . . .”
“Tiêu Hòa Nhã, em cố chịu đựng!” Thượng Quan Ngưng một tay bế Tiêu Hòa Nhã lên, vọt thẳng ra ngoài.
Trong lòng Tiêu Hòa Nhã ấm áp, ý thức dần dần biến mất. Tuy nằm ở trong ngực ấm áp như vậy, nhưng bất giác có một tia lo lắng.
“Tiểu Nhã!” Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc cũng đuổi theo.
“Các cậu đoán lão đại ôm cô nhóc kia trực tiếp chạy đến bệnh viện hay tự
mình lái xe đến bệnh viện?” Đại Nhất khoanh hai tay ôm ngực rất chi là
tò mò hỏi ba người kia.
“Pằng!” Bạn học Đại Tứ trực tiếp thưởng
Đại Nhất một cái tát tay, không nhịn được ném ra một câu: “Cậu có ngốc
hay không vậy? Bệnh viện xa như vậy chạy đi lúc nào mới tới?”
Đại Tam đi tới trước mặt Đại Nhất cũng tương tự không chịu được lắc đầu một cái: “Aizz! Trẻ con không thể dạy bảo. Cậu có gặp lão đại lái xe vào
buổi tối sao?”
Đại Nhị đứng phía sau Đại Tam cũng lắc đầu: “Tiểu
Nhất à, không phải là tôi muốn nói cậu, nhưng lần sau trước khi nói
chuyện có thể động não một chút hay không? Cậu như vậy rất thua thiệt!”
Đại Nhất cực kỳ đau thương, vô cùng đau thương! Không ai thương xót cậu cả.