Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 21: Hiệu Trưởng, em thích thầy rồi


Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ – Chương 21: Hiệu Trưởng, em thích thầy rồi

Tạm biệt cô chủ
nhiệm, Tiêu Hòa Nhã đi vào phòng học. Vừa mới tới cửa thì điện thoại di
động trong túi vang lên. Vừa thấy anh trai mình điện. Lại nói, bình
thường thời gian lên lớp anh trai không bao giờ gọi điện thoại cho cô.

“Alo, anh, xảy ra chuyện gì sao?” Tiêu Hòa Nhã hỏi.

Bên kia Tiêu Mặc Tân đang trang điểm giơ tay lên, ý bảo những người khác đi ra ngoài, lúc này mới lên tiếng nói chuyện: “Tiểu Nhã, anh có tốt với
em không?”

“Anh, có chuyện gì thì hãy nói rõ đi, không cần
phải vòng vo!” Tiêu Hòa Nhã nhìn trời thở dài, ai lại đâm dao sau lưng
với người trong nhà không phải sao? Cô rất có nghĩa khí mà.

“Vậy
em lập tức tới đây ngay! Buổi chiều từ một giờ đến ba giờ anh có buổi
họp fan, còn phải ở chung một đêm với fan được bốc trúng, một đêm đó? Mẹ ruột của anh, em nhanh tới đây cứu anh với!” Tiêu Mặc Tân thiếu chút
nữa xông vào phòng làm việc của Giám đốc, bán nhan sắc cũng có ranh giới cuối cùng chứ? Đáng tiếc da mặt người nọ rất dày, bất luận anh phát hỏa bao nhiêu lần thì kế hoạch vẫn không thay đổi. Có bản lãnh thì anh đi
tìm kẻ lừa đảo đó đi. Đây chính là lời nói của người nọ quẳng xuống.

“Anh, anh muốn em đảm nhận làm một fan siêu cấp hâm mộ anh, còn không may mắn bị anh bốc trúng ở cùng một đêm?” Tiêu Hòa Nhã có chút khó thở, cô ngày ngày cầm ảnh có chữ kí của anh đi rêu rao khắp nơi đã không được nhiều
người thích rồi, nếu cô còn được bốc trúng cùng anh ăn cơm, những fans
kia của anh có thể ăn tươi nuốt sống cô hay không?

“Em không
cần lo lắng, đến lúc đó nhất định anh sẽ bốc trúng em! Em nhanh đến đây
đi! Anh đưa vé vào cửa cho em!” Tiêu Mặc Tân có chút nóng nảy nói.


Xem ra anh trai mình quả thật rất uất ức, hu hu. . . . . . Cũng không phải
ai cũng có thể lăn lộn được trong giới giải trí, anh trai, anh cực khổ
rồi! Vì thế bớt chút thời gian vào lớp thuyết phục các cậu ấy trốn học,
“Được, anh đưa địa chỉ cho em, em lập tức đi qua!”

Trở lại
phòng học, Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn Ôn Tiểu Noãn cùng Cố Ngộ Bắc,
“Tiểu Noãn Tiểu Bắc, các cậu có muốn nhìn thấy Mạc Tân không?”

“Mình không có mua vé!” Ôn Tiểu Noãn nghe thế mang vẻ mặt đau khổ, hu hu. . . . . . Mạc Tân người tình trong mộng của cô.

“Mình dẫn cậu đi có được hay không!” Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng hỏi.

“Mình cũng muốn đi!” Cố Ngộ Bắc ở một bên cũng giơ tay lên tiếng, tuy nói cô
không trúng độc sâu như Tiểu Noãn vậy, nhưng nhìn trai đẹp thì cô rất
sẵn lòng.

“Cô giáo bên kia thì làm sao?” Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô chủ nhiệm vừa mới giáo huấn cô xong, nếu như bây giờ còn mang hai người này đi, có thể lại tặng thêm tội danh làm hỏng bạn học ưu tú hay không.

“Buổi chiều cô chủ nhiệm không có tiết! Yên tâm đi!” Ôn Tiểu Noãn kích động nói: “Chúng ta chạy mau đi!”

“Còn bảo vệ thì sao?” Tiêu Hòa Nhã lại hỏi, ở học viên Nam Cực có một con
quy định bất thành văn, khi tiếng chuông vào lớp vang lên tức thì cửa
được đóng lại ngay lập tức, cho đến khi tan học cả thầy giáo và học sinh đều không được ra ngoài.

“Yên tâm, có mình đây!” Cố Ngộ Bắc
vỗ ngực nói, những người cao cấp trong hội học sinh bình thường không
chịu thúc ước bở cái quy định gò bó đó. Kết quả là. . . . . .

Ở trong đại sảnh kín hết chỗ, Tiêu Hòa Nhã cùng Ôn Tiểu Noãn, Cố Ngộ Bắc
không cần chen lấn đã được nhân viên dẫn tới dãy thứ hai ở chỗ ngồi Vip. Không ở trước mặt cũng không ở cuối cùng, khó trách người ta nhìn ra là kẻ lừa gạt.

“Tiểu Nhã, nói, cậu có quan hệ gì với MạcTân hả?” Ôn Tiểu Noãn hung thần ác sát* nhìn Tiêu Hòa Nhã chằm chằm hung dữ hỏi.

(*Hung thần ác sác: câu này dùng để chỉ người vô cùng hung ác)

Cố Ngộ Bắc cũng nhìn lại, đều mang gương mặt tò mò, người này, ảnh có chữ
kí của Mạc Tân ngàn vàng khó cầu, cậu ấy lại giống như bưu thiếp có một
đống, chỉ cần nói vé vào cửa lần này, bạn học Ôn Tiểu Noãn xếp hàng chờ
cả đêm để mua mà không có, vậy mà Tiêu Hòa Nhã, không có vé lại được
người ta xem như khách quý mời vào, còn là một vị trí tốt. “Tiểu Nhã,
mình vẫn không hỏi gia thế của cậu!”

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Mình biết!”


“Nói trọng điểm!” Ôn Tiểu Noãn không chịu nổi, “Cậu và Mạc Tân có quan hệ gì?”

“Đến lúc đó cậu có thể hỏi anh ấy!” Tiêu Hòa Nhã mỉm cười vô cùng ôn hòa nói,

“Con bé chết tiệt kia, nếu mình có cơ hội hỏi anh ấy thì không cần phải hỏi
cậu rồi!” Ôn Tiểu Noãn lườm cô một cái, “Người nào may mắn như thế có lẽ đêm nay sẽ là người tiếp tục may mắn!”

Tiêu Hòa Nhã chỉ
cười không nói, chỉ chốc lát sau, rất nhiều khách quý được mời riêng
chậm rãi đi tới, thì ra dãy thứ nhất là cho những ông chủ này ngồi! Tiêu Hòa Nhã bừng tỉnh hiểu ra, không trách được anh trai già của mình không giúp cô an bài ở dãy thứ nhất, bằng không cũng quá rõ ràng rồi.

Chỉ là. . . . . . Bóng lưng của người trước mặt này giống như đã gặp qua ở
đâu đó! Sau đó bắt đầu suy tư, rốt cuộc thì đã gặp qua ở đâu chứ. . . . . .

Chỉ chốc lát sau, Mạc Tân lên sân khấu, fans ở dưới kia
không ngừng phất cờ hò reo, duy chỉ có Tiêu Hòa Nhã thản nhiên trầm tư, người này rốt cuộc là người nào? Cuối cùng cũng không chịu nổi quyết
định tiến lên dò xét đến cùng.

Thận trọng đưa đầu tới, chỉ
nhìn một cái mà thôi, chỉ nhìn một cái! Sau đó. . . . . . Bốn mắt nhìn
nhau! Tiêu Hòa Nhã ngây người hoàn toàn cứng ngắc, cái này coi như là âm hồn bất tán sao?

“Hiệu hiệu hiệu. . . . . . Hiệu trưởng?”
Trái tim nhỏ đập thình thịch. Tiêu Hòa Nhã nhìn hai bên một chút, hai
cái con bé này còn không ngừng kêu, Mạc Tân Mạc Tân em yêu anh! Sao lại
tập trung không để ý đến chuyện khác như vậy!

Tiêu Hòa Nhã
thu hồi tầm mắt, anh đẹp trai phía trước vẫn nhìn chằm chằm không quay
đầu lại. Tiêu Hòa Nhã cười gượng: “Ha ha ha. . . . . . Hiệu Hiệu Trưởng
đại nhân, thì ra thầy cũng là fan của Mạc. . . . . . Mạc Tân, tốt. . . . . . Thật khéo quá đi!” Thần ơi, hay làm con biến mất đi! Con không muốn nhìn thấy anh ta! Hu hu hu. . . . . . Tiêu Hòa Nhã gào thét trong lòng
không thôi.


Thượng Quan Ngưng cũng cười, cười đến vân đạm
phong kinh *, vẻ mặt cực kỳ đẹp trai mang ý cười, một đôi mắt phượng
liếc xéo lộ rõ ý tà mị, cách thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Tôi
nhớ hôm nay là thứ sáu, có tiết học, hay là tôi nhớ nhầm hả?”

(* Vân đạm phong kinh: cười nhẹ nhàng thản nhiên như gió)

“Ha ha ha. . . . . .” Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười gượng, trời mới biết khóe
miệng của cô sắp cứng đờ đến nơi, “Hiệu Trưởng đại nhân anh minh thần
võ, làm sao có thể nhớ nhầm? Hôm nay đúng là thứ sáu! Ha ha ha. . . . .
.”

“Vậy xin hỏi sao cô không ở lớp. . . . . .”

“Trước đó em bị cảm, liền. . . . . .” Tiêu Hòa Nhã cắt đứt chất vấn của Thượng Quan Ngưng, vừa định giải thích lại bị anh ta cắt đứt.

“Học
viên Nam Cực đứng đầu về thiết bị y tế cùng bác sĩ!” Ý tại ngôn ngoại,
đừng nói là bị cảm, cho dù là bị bệnh nghiêm trọng cũng không cần phải
ra khỏi trường.

“Hu hu hu . . . . . . Hiệu Trưởng!” Tiêu Hòa
Nhã quyết định không để ý gì nữa, trực tiếp xông lên ôm cổ người nào đó, “Hiệu Trưởng, em thích thầy rồi, biết thầy tới đây em mới vội vàng chạy tới!”

Người nào đó cứng đờ, thật lâu cũng không có phản ứng! “Tiêu Hòa Nhã!” Sau nửa ngày trời, mới gầm lên giận dữ thiếu chút nữa
làm vỡ đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.