Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 10: Giải tán hội phụ huynh


Đọc truyện Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ – Chương 10: Giải tán hội phụ huynh

“Thầy. . . . . .” Sắc mặt hai người kia thật đặc sắc. . . một lát thì hồng, một lát thì trắng .

Tiêu Hòa Nhã thoải mái nhàn nhã, người trong miệng hai người này muốn khai
trừ chính là cô chứ gì? d∞đ∞l∞q∞đ Cô không cần quét dọn nữa có phải có
thể nghe một chút hay không? Lui ra đến ngoài phòng trùng hợp gặp được
bốn người đồng đạo khi nãy.

“Cô nhóc, lo lắng không, người ta muốn khai trừ cô đó!” Đại Nhất có chút hả hê nói.

“Này, này, này. . . . . . Không cần hù dọa em nhỏ!” Đại Nhị rất có lương tâm nói.

Đại Tam, Đại Tứ hai người vòng cánh tay ôm ngực, yên lặng chờ xem kịch hay.

Bên kia, Thượng Quan Ngưng buông tách cà phê trong tay xuống, rốt cuộc thu
xếp công việc bớt chút thì giờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba người trước
mặt, lqđ cuối cùng tầm mắt ngừng ở trên người chủ nhiệm trường mình: “
Chủ nhiệm Khương, không phải khi bắt đầu đầu khóa học tôi có nói qua với thầy, trước mười giờ sáng không cho phép bất kỳ người ngoài nào đến
phòng làm việc của tôi?” Giọng nói không lạnh không nóng nghe không ra
hỉ nộ.

Chủ nhiệm Khương vừa nghe toàn thân xuất mồ hôi lạnh, vị
hiệu trưởng mới tới này hơi phiền toái, quy tắc một đống lớn, ☾ddLQD☽
một cái liếc mắt thôi có thể khiến cho cả người ông như nhũn ra. Thật là yêu nghiệt, nam sinh nữ tướng toàn thân phát ra lẳng lơ.

“Sao hả?” Mắt phượng Thượng Quan Ngưng liếc xéo, quét về phía chủ nhiệm Khương.


Chủ nhiệm Khương sợ hãi rụt rè mở miệng: “Có. . . . . . Nói qua, nhưng mà,
chủ tịch Thẩm và Hội trưởng Thường không phải người ngoài, hơn nữa có
chuyện quan trọng muốn cùng Hiệu trưởng. . . . . .”

“Xem ra là
tôi đã có nói!” Thượng Quan Ngưng đứng dậy, từ từ đi tới bên người chủ
nhiệm Khương, “Thầy cũng coi như là người làm việc lâu năm ở đây, ví như bây giờ tôi cho thầy nghĩ việc thì tôi có phải là người lòng dạ quá hẹp hòi được chim quên ná, được cá quên nơm hay không?”

“Hiệu. . . . . . Hiệu trưởng, tôi. . . . . .” Lần này không chỉ là sợ hãi rụt rè, chỉ thiếu chút nữa rơi hết bộ xương ra.

Chủ tịch Thẩm giơ tay kéo chủ nhiệm Khương qua một bên, vẻ mặt uy hiếp nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, “Thầy là bạn của Hạ thiếu gia, chúng tôi mới nể mặt nhà họ Hạ đưa thầy lên làm Hiệu trưởng, nhưng tốt nhất thầy nên
an phận thủ thường, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí Hiệu trưởng này, nếu không tôi nhất định sẽ mời những đồng nghiệp khác mở cuộc họp Hội Đồng Quản
Trị tạm thời, bãi bỏ chức vụ Hiệu trưởng của thầy !”

Mắt phượng
đen láy giống như nhuộm mực, môi mỏng của Thượng Quan Ngưng gợi lên một đường cong đẹp mắt tà mị mà xinh đẹp.”Bãi bỏ chức vụ của tôi?” Thượng
Quan Ngưng cười khẽ.

Vốn đang vô cùng tức giận chủ tịch đại nhân
sửng sốt bị vẻ đẹp người đàn ông trước mặt gây kinh hãi, trong lúc nhất
thời ngơ ngác không biết phản ứng ra sao.

Ngược lại Thẩm phu nhân đứng bên cạnh, đại khái chuyện đấu tiểu tam ( vợ bé ) cũng có chút ít
kinh nghiệm, bà đẩy chồng mình qua một bên, một mình đối mặt người đàn
ông trước mặt, trong mắt tràn đầy khinh miệt. Xã hội bây giờ có mấy
người là dựa vào thực lực của mình ngồi lên địa vị cao, về phần nguyên
do, đương nhiên là đủ loại rồi.

Mắt phượng đen như mực chợt lóe
lên một tia sát ý rồi biến mất, Thượng Quan Ngưng nâng cặp mắt híp lại
nhìn về cái người trước mắt tự cho mình là hội trưởng hội phụ huynh.

“Bây giờ tôi còn kêu thầy một tiếng Hiệu trưởng, tôi hi vọng thầy không cần
quậy cho lớn chuyện, mau chóng khai trừ cái người học sinh không có gia
giáo đó, nếu không tôi lập tức liên lạc với các thành viên trong hội phụ huynh đề nghị nhà trường phải có một lời giải thích, đến lúc đó. . . . . .”

Không có gia giáo? Tiêu Hòa Nhã đứng ngoài phòng đang lúc vui nghe được lập tức không suy nghĩ, trực tiếp muốn đạp cửa vọt vào tìm bà ta lý luận, rốt cuộc là ai không có gia giáo?

“Này này này. . . . . .” Bốn người sau lưng liền vội vàng kéo cô lại.

“Có thể đừng kích động như thế hay không?” Đại Nhất vô cùng bất đắc dĩ.


“Thật là, sao cô không thể tin lão đại một chút ?” Vẻ mặt bạn học Đại Nhị đầy sùng bái, đồng thời vô cùng mong đợi những người trong phòng kia rốt
cuộc sẽ chết như thế nào.

“Lão đại để cô đi ra ngoài, chẳng lẽ còn xử không được?” Đại Tam rất là hòa ái dễ gần sờ sờ đầu cô nói.

Đại Tứ vòng cánh tay ôm ngực, liếc cô một cái, “Yên tâm, dù cho cô có phạm
sai lầm, nếu lão đại quyết định muốn bảo vệ, bất luận tội của cô có
nhiều bao nhiêu, đắc tội với người có nhiều quyền thế đi chăng nữa,
cũng không cần để trong lòng!” Một bộ dáng vẫn vô cùng kiêu ngạo .

Tiêu Hòa Nhã nửa tin nửa ngờ, một Hiệu trưởng vừa đi cửa sau quyền thế lớn
đến thế sao? Cái người vừa mắng cô kia không phải là anh ta cũng sẽ thay cô đòi lại công đạo? Nếu như anh ta muốn đòi lại mà nói, cô quyết định
sẽ không ghét anh ta nữa.

Thượng Quan Ngưng híp mắt phượng quét
về phía cửa một cái, đôi mắt vốn không có tí tình cảm nào chợt thoáng
một chút ý cười. Lúc này mới nhìn xuyên qua người phụ nữ trước mắt, nghĩ đến lúc tuổi còn trẻ bà ta cũng coi như là người có chút nhan sắc.”Bà
là Hội trưởng hội phụ huynh?”

Thẩm phu nhân nâng cao cằm, mặc dù
Thượng Quan Ngưng trước mặt cao một mét tám mấy, nhưng bà vẫn muốn làm
ra vẻ một bộ mắt chó nhìn người thấp, không. . . . . . Bà không phải
muốn làm mắt chó, phải là tư thái tài trí hơn người. Thua ở bẩm sinh ( ý nói anh cao quá bà phải ngước mắt lên ý) cũng không thể thua khí
thế.”Chính là tôi!”

Thượng Quan Ngưng thật đúng là không có biết
phối hợp với chiều cao của bà, đầu hơi vừa nhấc liền khiến bà theo không kịp. Sau đó xoay người rất là không thể tin nói: “Người nào không có
mắt nhìn như vậy, chọn bà làm Hội trưởng hội phụ huynh?”

“Thầy. . . . . .” Thẩm phu nhân lần đầu tiên bị tức mà nói không thốt nên lời,

anh ta ăn gan hùm mật gấu hay sao dám nói thế với bà?

“Nhưng mà
bà cũng không cần tức giận!” Thượng Quan Ngưng ngồi trở lại trên ghế làm việc vẻ mặt tự nhiên nói, “Về sau học viện Nam Cực sẽ không có chuyện
hội phụ huynh tham dự vào mấy loại chuyện này của trường học nữa.”

“Thầy nói cái gì? Chuyện lớn như vậy há một mình thầy định đoạt!” Chủ tịch
Thẩm rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nổi giận gầm lên một tiếng nói.

Thượng Quan Ngưng cười khẽ, lành lạnh hô một tiếng: “Đại Tứ!”

“Có mặt!” Đại Tứ vô cùng tích cực chạy vào, “Lão đại có gì phân phó?”

“Dán thông báo giải tán hội phụ huynh!” Thượng Quan Ngưng nhìn không nhìn ba vị kia thản nhiên nói.

“Vâng!” Đại Tứ tinh thần phấn chấn vui mừng chỉ thiếu biểu diễn chào theo nghi thức quân đội đối với mệnh lệnh này .

“Thầy chờ đó cho tôi !” Chủ tịch Thẩm ngón tay vung vẩy chỉ vào anh, thiếu
chút nữa bị tức đến xuất huyết não, “Tôi sẽ mau chóng đề nghị Hội Đồng
Quản Trị tạm thời cách chức cái người hiệu trưởng vô dụng này!”

“Đợi tin tức tốt từ ngài, Đại Tam, tiễn khách!” Thượng Quan Ngưng vẫn như cũ không chút để ý. ,

“Dạ!” Đại Tam cũng cười hì hì chạy vào, “Xin mời, ba vị!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.