Đọc truyện Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình – Chương 69: Khôi Phục
Tô Ý Nhiên đang nằm trên giường bệnh nói chuyện với ba mẹ, thấy anh Đình quay về thì hỏi hắn: “Anh ăn xong rồi ạ?”
Cố Uyên Đình khẽ gật đầu, ngụy trang thành ăn rồi.
Hắn sợ Nhiên Nhiên đói bụng nên an ủi cậu: “Nhiên Nhiên đừng nóng vội, chờ thêm chút nữa là được ăn.”
Cậu cười cười với hắn: “Không sao, em cũng không đói.”
Mọi người cùng nhau hàn huyên một lát, hơn tám giờ tối, bảo mẫu họ Tiền đã đến.
Cố Uyên Đình mời hai bảo mẫu, còn một người nữa ngày mai mới đến.
Vốn mẹ Tô cảm thấy không cần mời bảo mẫu, có bà và ba Tô chăm sóc là đủ rồi, chỉ là Cố Uyên Đình đã mời từ trước nên bà không phản đối, chỉ nghĩ như vậy rồi thôi.
Thế nhưng bà mới nói vài câu với cô Tiền lại phát hiện người ta rất hiểu biết, ở chung một quãng thời gian, bà phát hiện cô Tiền chăm sóc Tô Ý Nhiên và em bé cũng chu toàn, còn nói cho bà biết không ít chi tiết nhỏ mà lúc trước bà không hiểu, xem ra vẫn nên mời bảo mẫu.
Cố Uyên Đình thấy đã không còn sớm, nói với ba mẹ: “Ba mẹ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi về nghỉ ngơi đi, ở đây có con và cô rồi.”
Hai ông bà thấy tạm thời không có việc gì cần mình nên cũng đồng ý, quay về phòng cho người nhà.
Hắn ngồi bên cạnh Nhiên Nhiên, thấy mặt cậu đầy vẻ mệt mỏi thì cuống quít bảo cậu nghỉ ngơi.
Tô Ý Nhiên lại lắc đầu, nhìn con mình trong giường sơ sinh: “Em muốn ngắm con thêm một lát.”
Cố Uyên Đình: “…”
Hắn xoay người nhìn con bên kia, cuối cùng bế con lên nhẹ nhàng đặt bên cạnh cậu: “Chỉ một lát rồi ngủ, được không em?”
Tô Ý Nhiên vội gật đầu, không nói chuyện với anh Đình mà cẩn thận chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của con, sau đó ngắm con, mím môi cười.
Đúng lúc này như là có cảm ứng gì, em bé đột nhiên cựa quậy tỉnh ngủ, sau đó mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt to trong suốt thuần khiết chất chứa ánh sáng hiếu kỳ với thế giới này, khờ dại, sáng ngời.
Tim Tô Ý Nhiên mềm nhũn, cậu kích động nhìn Cố Uyên Đình, lại nhìn con: “Anh Đình ơi, anh xem con mở mắt này, trông yêu quá!” Trong đôi mắt của cậu tràn đầy dịu dàng và yêu thương.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình cũng nhìn thấy, hắn nhìn con trai đáng yêu, lại nhìn Nhiên Nhiên, hai thiên sứ nhỏ làm trái tim hắn tan chảy không còn hình thù gì.
Hắn khẽ sờ đầu cậu: “Đáng yêu lắm, giống em.”
Tô Ý Nhiên bị lời anh Đình nói làm cho mặt nóng lên, lòng cũng mềm nhũn.
Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã không thể nghĩ được nhiều nữa bởi vì em bé đột nhiên khóc lên, hai chân cũng giãy giãy, tiếng khóc vang rung trời.
Cô Tiền vội tới, nói: “Tè rồi.”
Cô Tiền thành thạo thay bỉm cho em bé, quả nhiên bé không khóc nữa.
Cô Tiền vừa thay, vừa dạy Cố Uyên Đình và Tô Ý Nhiên.
Thay xong, cô Tiền đi pha sữa mang đến cho nhóc con uống sữa, còn dạy hai người cách vỗ ợ hơi.
Cố Uyên Đình ở cạnh nghiêm túc nhìn, nghe, yên lặng học tập, ghi tạc vào lòng.
Lúc hết bận, em bé uống hết sữa, khả ái chép chép miệng, chỉ chốc lát sau lại ngủ, trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Cô Tiền thấy hai người muốn nghỉ ngơi nên ôm nhóc con đã ngủ thả xuống giường trẻ con, lại kéo rèm lên, mình thì nghỉ ngơi bên cạnh.
Rèm được kéo lên, khá kín, cho hai người họ một chút không gian.
Tô Ý Nhiên nằm trên giường nhìn anh Đình, lòng khẽ động.
Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một thứ cảm xúc nặng trịch khó giải thích được, cậu không nhịn được nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh Đình ơi…”
“Anh đây.” Cố Uyên Đình nắm tay Nhiên Nhiên hôn một cái, lòng cũng ê ẩm.
Hắn cúi người hôn Nhiên Nhiên một cái, đầy cưng chiều yêu thương, “Nhiên Nhiên, anh đây.”
Tô Ý Nhiên được nụ hôn của anh Đình bao bọc, phút chốc cảm xúc khó giải thích được trong lòng biến mất, đổi thành cảm động.
Cậu không kìm được đáp lại nụ hôn của hắn, cảm thấy rất hạnh phúc.
Hai người ôm hôn một lúc, Cố Uyên Đình lại cẩn thận hôn khuôn mặt, chóp mũi, vầng trán, đôi mắt, đôi môi của Nhiên Nhiên, cuối cùng hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu: “Không còn sớm nữa, em phải nghỉ ngơi, ngủ đi.”
Tô Ý Nhiên dùng khuôn mặt cọ cọ lòng bàn tay anh Đình, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, anh cũng ngủ đi.”
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên nhắm hai mắt lại mới tắt đèn, cũng nằm xuống giường bên cạnh.
Mấy ngày nay bởi vì sợ lúc ngủ chạm phải vết thương của cậu nên hắn không thể ngủ cùng giường với Nhiên Nhiên như trước.
Hắn nghiêng người, ở trong bóng tối nhìn Nhiên Nhiên đã ngủ, lòng mềm nhũn lại nhất thời chua xót, khó ngủ say giấc.
Ban đêm, Tô Ý Nhiên bị con đánh thức.
Cách mỗi hai tiếng là trẻ con lại khóc tỉnh một lần, phải cho uống sữa, cũng may có cô Tiền chăm sóc, nhóc con khóc một lát được uống sữa nên không khóc nữa.
Cố Uyên Đình cũng ở cạnh chăm sóc con.
Tô Ý Nhiên vừa tỉnh là hắn đã phát hiện, vội qua vỗ về động viên cậu, nhẹ giọng dỗ cậu ngủ.
Tô Ý Nhiên không nghe được tiếng khóc nữa mới yên lòng, lại mơ màng ngủ.
Một đêm trôi qua, Tô Ý Nhiên cũng chỉ bị đánh thức hai lần, sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, cậu cảm thấy mình tràn đầy sức sống, chỉ là…
Cậu ngại ngùng gọi Cố Uyên Đình: “Anh Đình ơi…”
Cố Uyên Đình thức trắng đêm không ngủ, đã ngồi cạnh Nhiên Nhiên từ lâu, thấy cậu tỉnh lại gọi hắn thì vội hỏi: “Làm sao thế? Em đói à?”
Mặt Tô Ý Nhiên nóng lên: “Không phải…!Em muốn đi vệ sinh.”
Cố Uyên Đình hiểu được, khom lưng lấy cái bô ở gầm giường ra giúp Nhiên Nhiên tè, thấy cậu mãi mà không tè được còn huýt sáo.
Tô Ý Nhiên: “…”
Vất vả lắm mới tè xong, mặt Tô Ý Nhiên đã đỏ ngầu, biến thành một quả cà chua.
Tuy rằng trước đó anh Đình cũng thường đỡ cậu tè ở nhà, nhưng đây là đang trong phòng bệnh, không giống ở nhà, cậu vừa thẹn thùng vừa lúng túng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình giúp cậu lau chùi sạch sẽ, lại xử lý cái bô, Tô Ý Nhiên thấy sắc mặt anh Đình như thường mới thả lỏng chút.
Hắn thu dọn xong, cẩn thận giúp cậu xoay người, xoa bóp chân, lại hỏi cậu: “Cảm giác thế nào? Muốn ngủ nữa không?” Đêm qua Nhiên Nhiên tỉnh hai lần, có lẽ là ngủ không ngon giấc.
Tô Ý Nhiên nói: “Em không buồn ngủ.” Cậu nhìn bên kia rèm, “Con vẫn đang ngủ ạ?”
Cố Uyên Đình thấy cậu có tinh thần thì không ép, hắn kéo rèm ra: “Nửa tiếng trước dậy một lần, giờ lại đang ngủ.”
Hắn thấy Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm, biết cậu dậy lại nhớ đến con, lòng lại chua lòe, lại cảm thấy mình ghen với nít ranh quá ư là ngây thơ.
Cố Uyên Đình thành thạo ôm lấy em bé đặt ở bên cạnh Tô Ý Nhiên, thành thạo để Nhiên Nhiên tiếp xúc gần gũi với con mình.
Quả nhiên, cậu vừa thấy con là cười híp mắt, nhìn con không chớp mắt, căn bản là không dời mắt được.
Cố Uyên Đình: “…”
Động tĩnh lúc ôm em bé đi làm cô Tiền tỉnh lại, bà thấy hai người đã dậy rồi cũng rời giường.
Qua một lúc, ba Tô mẹ Tô cũng tới, đến gần trưa một bảo mẫu khác cũng đến.
Cùng lúc có năm người xoay quanh Tô Ý Nhiên và em bé, hơn nữa trong bệnh viện có hộ lý, lại càng nhiều người.
Hai bà bảo mẫu làm cho ba mẹ Tô thả lỏng hơn nhiều, chỉ là Cố Uyên Đình vẫn trông nom Tô Ý Nhiên, học hai bà bảo mẫu đồng thời còn kiên trì tận lực tự thân vận động.
Bây giờ vẫn chưa đầy 24 giờ, Tô Ý Nhiên vẫn chưa thể ăn cơm, hắn đau lòng Nhiên Nhiên chịu đói mà mình cũng không muốn ăn, chỉ ăn chút cháo đã nói no rồi.
Mãi mới đến chiều, cuối cùng cậu có thể ăn chút thức ăn lỏng, mẹ Tô đã nấu sẵn cháo loãng thơm ngát, kiện tỳ dưỡng dạ dày.
Cố Uyên Đình cẩn thận bón cho Nhiên Nhiên ăn từng thìa từng thìa xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày sau Tô Ý Nhiên cũng chỉ được ăn một ít thức ăn lỏng như cháo loãng, canh cá, canh trứng gà vân vân, đến ngày thứ ba mới được ăn thức ăn bán lỏng như cháo, mì nước, hơn nữa một lần không thể ăn quá nhiều, chỉ có thể ăn từng chút một, mỗi ngày cậu phải ăn sáu, bảy lần.
Ngày thứ ba, cuối cùng Tô Ý Nhiên cũng được gội đầu, Cố Uyên Đình gội đầu cho cậu, lại giúp cậu sấy khô tốc.
Hai ngày nay đều là Cố Uyên Đình giúp cậu lau người, mỗi ngày giúp cậu rửa mặt, đánh răng, lau mồ hôi, thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, hắn cho cậu uống nước, lại cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, đeo đai bảo vệ vết thương, lại đỡ cậu nằm xuống giường bắt đầu hoạt động tứ chi mỗi ngày.
Đi lại là rất chuyện khó khăn, lúc ban đầu dưới sự chỉ đạo của bảo mẫu Tô Ý Nhiên chậm rãi hoạt động tứ chi trên giường, lại được anh Đình đỡ đứng dậy, cho đến ngày hôm qua mới có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ dưới sự nâng đỡ của Cố Uyên Đình.
Cố Uyên Đình đau lòng đỡ Nhiên Nhiên từ từ bước đi.
Tô Ý Nhiên vẫn hơi yếu, chậm rãi đi mười mấy phút, người đã toát mồ hôi.
Hắn thấy thế, lại cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống giường, đầu tiên là cởi đai bụng, sau đó lau người, thay quần áo cho cậu.
Hắn điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 28 độ, lại nhìn góc độ quạt điều hòa, xác định gió điều hòa không thổi vào Nhiên Nhiên mới bắt đầu cởi quần áo cho cậu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mặc dù bây giờ là mùa hè nhưng vẫn phải chú ý giữ ấm, sau khi chảy mồ hôi nhất định phải thay quần áo, không thì rất có khả năng bị cảm lạnh mắc bệnh.
Một khi bị cảm lạnh ho khan là sẽ dính dáng đến vết thương.
Cố Uyên Đình thay xong quần áo cho Tô Ý Nhiên, lại hỏi cậu: “Em khát không?”
Hiện tại cậu cần uống nhiều nước, thấy Nhiên Nhiên gật gật đầu, hắn nhanh chân đi rót một cốc nước ấm cho cậu uống, xong lại đỡ cậu nằm xuống nghỉ ngơi.
Buổi chiều, bác sĩ Trần tới phòng bệnh kiểm tra vết mổ của Tô Ý Nhiên, cũng thay thuốc cho vết mổ.
Cố Uyên Đình căng thẳng ở cạnh xem, dù vết mổ khôi phục tốt nhưng hắn nhìn thấy vết thương kia vẫn cảm thấy tim và cơ thể đồng thời đau đớn, lòng đau đớn không thôi.
Tô Ý Nhiên nhìn thấy thần sắc của anh Đình, lòng khẽ động.
Cậu đã để ý thấy trạng thái hai ngày nay của hắn bất thường.
Hai ngày nay sau khi tỉnh lại, cậu luôn thấy mắt hắn thâm quầng.
Trẻ con khóc đêm ngủ không ngon là bình thường, thế nhưng anh Đình không ăn nhiều, dường như hơi chán ăn, lại nhìn thần sắc hiện tại của hắn, Tô Ý Nhiên đã có một suy đoán trong lòng..