Đọc truyện Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng – Chương 67: Mất đi song thân, Hạm Hạm sắp điên rồi
Khi còn bé,
mỗi lần sờ mặt cha, cha luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạm Hạm, hôn rồi lại hôn. Quan Vũ Hạm thấy cah không còn phản ứng, nước mắt không ngừng
tuôn rơi.
“Cha~”
“Ô ô ô………”
“Cha, mở mắt nhìn Hạm Hạm đi…..”
“Cha, nói chuyện với Hạm Hạm, ô ô…….”
Chạm vào khuôn mặt lạnh như băng, cô rất sợ hãi, sợ cha bị lạnh. Lâm Trí đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn cô.
“Cha chắc là rất lạnh, mình phải đắp chăn cho cha.” Quan Vũ Hạm mở to mắt,
trong đôi mắt này đã không còn ánh sáng, chỉ có sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Bà xã, dưới đất lạnh lắm, mau dậy đi.” Lâm Trí ôm lấy Quan Vũ Hạm, thân
thể nhỏ nhắn đang run rẩy, sống mũi Lâm Trí cay cay, nước mắt chảy ra,
cậu nhìn bà xã khổ sở như vậy, cảm giác so với bị giết còn khó chịu hơn.
Quan Vũ Hạm vô lực tựa vào Lâm Trí, bỗng cô nhớ đến mẹ đang chờ cô, cô không được đau khổ, mẹ còn cần cô trấn an. Cô đi tới trước giường cha, đắp
kín chăn cho cha.
“Cha, cha ngủ đi, Hạm Hạm…..” Nhìn cha nhắm chặt hai mắt, cô nói không nên lời, nghiêng đầu đi, chỉ còn nước mắt mãi tuôn rơi.
Hạm Hạm đi đến gần phòng bệnh của mẹ, hít sâu, hy vọng chính mình có thể bình tĩnh lại.
“Mẹ…..” Quan Vũ Hạm gọi, tất cả nước mắt đều nén vào trong.
“Cha con sao rồi?” Mẹ đã không còn bao nhiêu hơi sức để nói.
“Cha đã không còn nguy hiểm.” Quan Vũ Hạm cực lực che giấu để mẹ không nhìn ra.
“Hiếu thuận với cha…. cho tốt.” Lý Linh Tuệ từ từ nhắm mắt lại, khoé mắt chảy ra giọt nước mắt cuối cùng.
“Mẹ!” Quan Vũ Hạm không thể khống chế được nữa, kêu lên một tiếng, khóc lớn.
Lúc này Quan Vũ Hạm cảm giác gì cũng không cảm giác được, chỉ có tuyệt vọng rồi tuyệt vọng.
Cha không còn, mẹ cũng đã đi, nhà cũng mất, tất cả đã mất hết rồi.
Trước mắt bỗng tối sầm, Quan Vũ Hạm ngã xuống đất ngất đi, ông trời không
được cho cô tỉnh, để cho cô đi cùng bọn họ đi, cha mẹ mang cô đi cùng
đi.
Lâm Đông vội vàng ôm lấy Quan Vũ Hạm, nén lệ trong mắt. “Linh Tuệ, em yên tâm, anh đồng ý với em, nhất định sẽ làm được.”
Lâm Trí nghe tiếng Quan Vũ Hạm khóc lớn, rất nhanh chạy tới, “Bà xã? Bà xã?”
“Con trai, ở đây có cha, cha sẽ xử lý, con mang Hạm Hạm về nhà trước, cha sợ nó không bình tĩnh được.” Chuyện như vậy, ai có thể vượt qua được, một
lúc đã mất đi hai người mình yêu thương nhất.
“Được, con sẽ chăm sóc tốt cho Hạm Hạm.” Lâm Trí ôm Quan Vũ Hạm rời đi.
Quan Vũ Hạm tựa vào ngực cậu, lông mày nhíu chặt, thân thể nhỏ nhắn run lên, là do tinh thần cực kỳ kém.
Lâm Trí về đến nhà, nhẹ nhàng đặt Quan Vũ Hạm lên giường.
“Bà xã, bà xã.” Lâm Trí khẽ gọi.
Quan Vũ Hạm không mở mắt, cô không muốn nhìn thế giới này, thế giới không có người thân, nhìn người thân từng người rời xa, cô lại chỉ biết bất lực. Trong lúc mơ màng, cô vẫn gọi mẹ không ngừng.
Lâm Trí nhìn bà xã tự giam mình trong khổ sở, lòng mình cũng rất đau.
“Anh đến bệnh viện đi.” Quan Vũ Hạm chợt mở miệng.
“Vậy còn cha?”
“Anh đi đi.” Quan Vũ Hạm kiên trì.
“Được.” Lâm Trí sợ một lần nữa kích thích cô, lập tức đồng ý, đứng dậy đi ra
ngoài, đi tới lầu dưới, nhờ mẹ mình chăm sóc Quan Vũ Hạm, bất đắc dĩ bỏ
đi.
Mẹ Lâm đi vào phòng Quan Vũ Hạm, thấy cô nhắm mắt, cho là cô đang ngủ, vì vậy đi xuống lầu, chuẩn bị cháo cho cô để gia tăng thể lực.
Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng-Hi Vũ Yên
Chương 68: Tự sát
Quan Vũ Hạm đứng dậy đi ra ngoài, mẹ Lâm Trí đang nấu cháo, hoàn toàn không
chú ý tới cô. Ra khỏi nhà, Quan Vũ Hạm lại không kiềm chế đưuợc nước
mắt, gắng gượng đi về phía trước, không có cha mẹ yêu thương, cô có thể
làm gì, hiện tại chỉ muốn nghe tiếng hai người cũng là điều không tưởng.
Đi tới bờ sông Thanh Phong, dừng lại. Ánh trăng chiếu lên vóc người gầy nhỏ của Hạm Hạm.
Hạm Hạm cúi đầu nhìn mặt nước, trăng thật là sáng.
“Mẹ, cha, chờ con….” Bên bờ sông một bóng đen nhảy xuống.
Quan Vũ Hạm biết bơi, nhưng sau khi nhảy xuống nước, cô cũng không cử động,
mặc cho chính mình chìm xuống. Nước lạnh, nhưng lòng cô còn lạnh hơn, cô muốn đi tìm cha mẹ, bọn họ nhất định đang đợi cô. Lúc trước đã đồng ý
với mẹ sống cho tốt nhưng Hạm Hạm hiện tại không làm được, cô rất khổ
sở, chết chắc là loại giải thoát tốt nhất.
Đúng lúc cô đang cảm thấy
hít thở không thông, một đôi tay túm lấy cô, Quan Vũ Hạm nghĩ là cha tới đón cô, khóe miệng mỉm cười, cả nhà bọn họ rốt cuộc có thể đoàn viên
rồi, cô lại có thể làm nũng với cha rồi.
Người đàn ông túm lấy cô, dùng sức bơi lên. Quan Vũ Hạm nhắm mắt không nhúc nhích.
Anh ta lôi Quan Vũ Hạm lên bờ, không chút do dự cởi áo ngoài của cô ra, sau đó bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Ý trời, tất cả đều là ý trời.
Người này chính là Quan Hùng Phách, anh ta cố gắng cấp cứu cho Vũ Hạm, lúc
này đưa đến bệnh viện chỉ sợ đã chậm. Thì ra Quan Hùng Phách vẫn phái
người âm thầm bảo vệ Quan Vũ Hạm, bởi vì anh hi vọng cô được bình an,
khi Quan Vũ Hạm đau khổ rời khỏi nhà, thủ hạ đã cảm thấy không tốt nên
đã gọi điện cho Quan Hùng Phách, may mắn chạy đến kịp thời, nếu không sẽ xảy ra bi kịch. Thấy Quan Vũ Hạm ho sặc sụa, anh mới yên tâm.
Tại sao cô gái này lại phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ mà lại, cái này chẳng lẽ là số mệnh?
Quan Hùng Phách nhìn Quan Vũ Hạm nghĩ trong lòng: có lẽ kiếp trước bọn họ là vợ chồng, nếu không sao càng nhìn cô càng thấy quen, tất cả những đụng
chạm da thịt đều rất quen thuộc. Cô gái trước mắt giống như là bà xã của mình, giờ phút này người đàn ông đã từng phóng đãng, lòng dạ độc ác này không hiểu sao trở nên có chút dịu dàng. Quan Hùng Phách cài lại nút áo cho Quan Vũ Hạm, lưu luyến nhìn mỗi tấc da thịt vừa rồi.
Thủ hạ bên cạnh nghĩ thầm: Lão đại có vấn đề thật rồi! Từ khi nào thì ánh mắt lại dịu dàng như vậy!
“Vào trong xe, lấy áo khoác về đây.” Quan Hùng Phách ra lệnh cho thuộc hạ,
đồng thời cầm điện thoại di động lên, “120 phải không? Bờ sông Thanh
Phong có một cô gái nhảy sông tự vẫn, tới đây nhanh.”
Quan Hùng Phách cúp máy, đem áo của mình đắp lên người Quan Vũ Hạm, xe cứu thương đến
rất nhanh. Quả nhiên xe cấp cứu đến, Quan Hùng Phách đứng dậy rời đi. Y
tá mang Quan Vũ Hạm đặt vào trong xe cấp cứu, lái đi, Quan Hùng Phách từ trong chỗ tối đi ra, ngoài nhớ nhung cũng chỉ có nhớ nhung.
Xe cấp
cứu đi tới bệnh viện, vừa lúc đụng phải cha con Lâm Đông đi ra ngoài,
hai người họ đã thu xếp xong cho cha mẹ Quan Vũ Hạm, chỉ chờ tổ chức đám tang.
“Tránh ra, tránh ra.” Xe cấp cứu dừng lại, y tá mở cửa xela
hét, cha con Lâm đông tránh qua một bên, cho đến khi thấy Quan Vũ Hạm
mang bình dưỡng khí thì đều sững sờ.
“Hạm Hạm…”Lâm Đông nhào tới.
“Tránh ra.” Y tá đẩy xe với tốc độ rất nhanh.
Lâm Trí chạy theo gọi, “Bà xã, bà xã….” Quan Vũ Hạmđược đưa vào phòng cấp
cứu, Lâm Trí kéo tài xế hỏi, “Nói cho tôi biết vừa xảy ra chuyện gì?”
“Mới vừa rồi có người gọi điện nói có người nhảy sông tự vẫn.” Tài xế mặt
không chút thay đổi nói, việc không liên quan đến mình thì vắt chân ngồi xem.