Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 2: Hát Cho Em Nghe Nhé!


Đọc truyện Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em FULL – Chương 2: Hát Cho Em Nghe Nhé!


” Ừm, hai đứa đi cẩn thận.


Huyết Sở Tiêu và Hạ Á Hiên đồng loạt nói rồi nhìn hai cô con gái yêu quý của mình đang tung tăng chạy ra ngoài.
—–
Huyết Hồ Điệp và Huyết Cẩn Y đến khu trung tâm mua sắm.

Cẩn Y mua cho Hồ Điệp bao nhiêu là quần áo, giày dép, túi xách, toàn là đồ hiệu.
” Cái này, cái này, cả cái này nữa, những cái tôi vừa chỉ, không được gói, còn lại gói hết cho tôi.


” Vâng.


Người phục vụ cúi gập đầu, lần này có được vị khách không phải dạng vừa rồi.
” Y Y, đừng mua nhiều quá, chị mặc không hết đâu.


” Mặc không hết cũng không sao, em mặc kệ.


” Mua đồ đã xong, bây giờ chúng ta đi uống nước thôi.


Huyết Cẩn Y đưa một đống túi đồ cho vệ sĩ cầm rồi nắm lấy tay Huyết Hồ Điệp kéo đi.
” Mau vào quán này đi, em với chị lâu rồi không vào quán này.


” Ừm.


Hồ Điệp và Cẩn Y bước vào quán có tên là Park Lounge.
Không gian ở đây thiết kế sang trọng theo phong cách cổ điển Pháp.

Không gian bừng sáng với nội thất hiện đại.

Mọi thứ được trang trí như một cung điện hoàng gia.
Thiết kế cổ điển tráng lệ với không gian rộng.

Thiết kế nội thất lớn, cửa sổ cao, ánh sáng đèn chùm pha lê rực rỡ đầy ấn tượng.

Sự kết hợp màu sắc cùng với hoa văn cổ điển mang đến cảm giác thoải mái, thư giãn.

Đồng thời cùng đắm chìm vào những giai điệu du dương.
[.


.

.]
” Quý khách muốn gọi gì ạ? “
” Cho tôi một phần bánh Tiramisu và một ly Green Tea Latte, còn chị uống gì? “
Huyết Cẩn Y nói với người phục vụ rồi quay sang nhìn Huyết Hồ Điệp.
” Cho tôi một phần bánh Black Forest cùng với một ly Chocolate Chip Cream.


Người phục vụ cúi đầu, tay ghi lại những món mà Cẩn Y và Hồ Điệp vừa gọi.
” Xin quý khách chờ một lát, tôi sẽ mang những món đó lên ngay.


Năm phút sau, phục vụ mang lên những chiếc bánh và những ly nước vô cùng xinh xắn và đẹp mắt.
Huyết Hồ Điệp ăn một miếng bánh rồi nói:
” Lâu rồi chúng ta không ăn ở quán này nhỉ? Tuy vậy chị vẫn nhớ như in mùi vị của từng chiếc bánh của quán này.


” Vâng.


” Chưa tới hai ngày nữa…là em sắp phải xa chị rồi…!”
” Chị có đi luôn đâu, nếu Bạch gia cho phép thì chị sẽ về thăm em và ba mẹ.


” Vâng, ăn xong em với chị đi dạo nhé.


” Ừm.


[.

.

.]
Huyết Cẩn Y trả tiền rồi cùng Huyết Hồ Điệp đi dạo.

Đi dạo được một lúc, hai người họ ngồi xuống chiếc ghế đá bên lề đường để nghỉ chân.
” Chị hát cho em nghe nhé! Từ lúc em lên cấp ba chị đã không hát cho em nghe mỗi buổi tối trước khi em ngủ nữa rồi.


” Em lớn rồi mà.

Nếu muốn nghe chị hát thì chị sẽ hát cho em nghe.



” Được rồi, em muốn chị hát bài gì? “
” Bài mà em thích nhất.


” Được rồi.


Huyết Hồ Điệp hít một hơi thật dài rồi cất giọng hát trong trẻo của mình lên.
*” You have my heart…!”
( Em nắm giữ trái tim này…!)
” Well never be worlds apart…!”
( Có gì chia cắt được đôi ta…!)
” May be in mangazines…!”
( Chẳng cần lên trang nhất…!)
” But youll still be my start…!”
( Em vẫn sẽ là ngôi sao trong lòng chị…!)
” Baby, because in the dark…!”
( Bé cưng, vì trong bóng đêm tối tăm kia…!)
” You cant see shiny cars…!”
( Em sao có thể nhìn thấy ánh sáng…!)
” And thats when you need me there…!”
( Và đó là lúc em cần chị ở bên…!)
” With you Ill always share…!”
( Với em, chị là sự sẻ chia…!)
” Because…!”
( Vì…!)
” When the sun shines, well shine together…!”
( Khi mặt trời tỏa sáng ta sẽ tỏa sáng cùng nhau…!)
” Told you Ill be here forever…!”
( Hứa với em sẽ mãi nơi đây…!)
” Said Ill always be your friend..


( Mãi sẽ là người bạn thân em mong đợi…!)
” Took an oath and Im stick it out till the end…!”
( Khi đã hứa chị sẽ giữ cho đến tận cùng…!)
” Now that its raining more than ever…!”
( Dù mưa gió ngoài kia có lớn đến mấy…!)
” Know that we still have each other…!”
( Nhớ rằng chúng ta vẫn còn có nhau…!)
” You can stand under my umbrella…!”
( Em có thể trú dưới chiếc ô của chị đấy…!)

” You can stand under my umbrella…!”
( Chị sẽ che chở cho em…!)
” Ella, ella, eh, eh, eh…!”
” Under my umbrella…!”
( Che chở cho em…!)
* Bài Hồ Điệp hát là Umbrella.
[.

.

.]
Huyết Cẩn Y nghe Huyết Hồ Điệp hát.

Cẩn Y như đắm chìm vào giọng hát của Hồ Điệp.
” Giọng hát của chị càng ngày càng hay, em nghiện mất thôi.


” Đâu có đến mức đấy đâu em.


Huyết Hồ Điệp đứng lên, giơ tay xoa đầu Cẩn Y rồi nhẹ nói:
” Chúng ta đi thêm một chút rồi về nhé, trời cũng sắp tối rồi.


” Vâng.


[.

.

.]
Sau khi về đến nhà, bước vào phòng khách, Huyết Hồ Điệp thấy ba mẹ đang ngồi xem ti vi.
Hạ Á Hiên thấy các con mình về liền mỉm cười hỏi:
” Các con về rồi à? Đi chơi có vui không? “
” Dạ vui lắm! “
Cẩn Y và Hồ Điệp đồng thanh.
” Tất nhiên là chúng nó vui rồi.

Đi chơi đến chiều tối, đột nhiên thì nhớ đến hai ông bà già này vẫn còn đang ở nhà nên hai đứa nó mới về đấy.


Huyết Sở Tiêu tỏ vẻ giận dỗi nhìn Hồ Điệp và Cẩn Y.
” Kìa ông, sao ông lại nói vậy? Ghen tị à? “
Hạ Á Hiên đánh nhẹ vào vai ông.
” Ha, ai mà thèm ghen tị chứ? “
Huyết Sở Tiêu cười khẩy.
” Vậy…ngày mai là ngày cuối cùng con ở đây, nên ngày mai cả gia đình mình đi chơi nhé.


” Ừm, cũng mấy năm rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau.

” Hay quá! Được đi chơi nữa rồi.


Huyết Cẩn Y nhảy cẫng lên khi nghe thấy sắp được đi chơi.
” Hai con đi chơi về cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi.


Huyết Hồ Điệp đang bước lên cầu thang, cô nghe mẹ nói thế thì quay người lại, ánh mắt dịu dàng nhìn mẹ nói:
” Bọn con lên phòng thay đồ rồi xuống đây xem ti vi với ba mẹ.


Hồ Điệp lên phòng, cô ngâm người trong làn nước ấm một hồi rồi quấn khăn bước ra ngoài.
Đến tủ quần áo, Huyết Hồ Điệp lấy một bộ đầm ngủ màu xanh đen mặc vào, sau đó cô xuống phòng khách cùng ba mẹ xem ti vi.
” Ah, chị xuống rồi! Ngồi đây này chị.


Cẩn Y đập đập tay bảo Hồ Điệp ngồi kế mình.

Hồ Điệp bước đến ngồi cạnh Huyết Cẩn Y.
Huyết Hồ Điệp cùng gia đình xem ti vi, tiếng cười như vang vọng cả căn phòng.
Hồ Điệp muốn thời gian dừng lại tại đây mãi thôi.

Giây phút được ở bên cạnh gia đình làm cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Thật ra, ngoài gia đình ra thì Huyết Hồ Điệp chẳng có lấy một người bạn.

Tuy Á Hiên và Sở Tiêu đã nhiều lần khuyên cô nên ra ngoài chơi nhiều để kiếm bạn, nhưng Hồ Điệp thật sự không cần.
Sau khi xem ti vi xong thì cũng đã mười một giờ khuya.

Huyết Hồ Điệp chúc ba mẹ và Cẩn Y ngủ ngon rồi cô cũng lên phòng ngủ.
[.

.

.]
Đã trễ lắm rồi, nhưng Huyết Hồ Điệp cứ trằn trọc mãi, cô không thể nào ngủ được.

Nằm trên chiếc giường êm ái nhưng cô cứ lăn qua lăn lại mãi.
Bỗng Hồ Điệp nghĩ đến việc phải xa nhà, hốc mắt và sóng mũi cô đột nhiên bắt đầu cay cay.
” Hơ…!”
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của cô, Huyết Hồ Điệp giơ tay chạm vào khuôn mặt mình.
” Khóc gì chứ, có phải đi tù hay biết mình sắp chết đâu chứ, chỉ đơn giản là lấy chồng thôi mà, tuyệt đối không được khóc, muốn khóc…cũng phải cười…!”
Huyết Hồ Điệp nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt.
Cả cuộc đời của Hồ Điệp, cô đã tự nhủ rằng sẽ không được khóc, những giọt nước mắt chỉ nên rơi vào những lúc hạnh phúc thôi…
Nằm được một lúc, Huyết Hồ Điệp cũng chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường mềm mại của mình.
Ánh sáng của mặt trăng chiếu vào khung cửa sổ soi sáng cả căn phòng của Hồ Điệp.
Cả cơ thể của Huyết Hồ Điệp được phủ một luồng sáng từ ánh trăng, bây giờ trông Hồ Điệp như một nàng tiên bướm vậy.

Sự kết hợp giữa tiên bướm và ánh trăng, nó thật tuyệt đẹp và ma mị làm sao.
____________________________________________________
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé.

Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.