Đọc truyện Ông Xã Ngỗ Ngược – Chương 37
” tôi sẽ không đi tìm em nữa, tuyệt đối sẽ không nhớ về em nữa. Tiểu Dĩnh ngốc nghếch, Tôi chắc chắn Quên Em”
Dù là trong suy nghĩ thì anh cũng biết là mình đang tự lừa dối chính mình, trong bóng tối con người ta thường cảm thấy cô đơn lạc lõng nhất.
Bây giờ lại ước chưa từng quen biết, chưa từng gặp gỡ…
Bản thân anh chưa từng nghĩ mình sẽ bị một cô gái đem ra làm trò đùa.
Phải rồi…
Cô gái ấy đã từng nói yêu đâu?
Cô gái ấy cũng chưa từng hứa?
Cô gái ấy lấy anh chẳng phải cũng chỉ vì tiền hay sao?
Ngay từ đầu đã biết như thế, bây giờ có gì phải ngạc nhiên???
Âu Phàm cười, Nụ Cười nhạt nhẽo…
Giờ anh thực sự cảm thấy rất nhớ cô, nhớ cô gái mà chẳng bao giờ nói chuyện với anh ngọt ngào….
Nhớ mùi hương nhẹ nhàng, mái tóc mềm mượt…
Rất muốn đi tìm cô…
Nhưng cho dù tìm được thì có sao? Cô bây giờ cũng là người của một người đàn ông nào đó.
Ngọt Ngào Hơn anh…
Ga lăng hơn anh….
Cũng đâu có khô khan giống như anh?
Đó mới là người đàn ông mà cô chọn lựa….
Đã thôi không đi tìm kiếm nữa thì anh có quyền cho mình chìm vào men cay trong rượu.
1 Ly rồi 2 ly, càng uống anh càng cảm thấy mình tỉnh táo, càng uống càng chẳng thể nào quên đi được hình bóng ấy.
Bà Mỹ Dung đẩy cửa bước vào, nhìn như thấy Âu Phàm như thế này thì đau lòng lắm. Bà ngồi xuống bên cạnh anh, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng anh nói.
– con sẽ không cưới cô ta đâu, nên mẹ đừng nói gì hết.
Nói rồi anh tiếp tục đưa rượu lên miệng uống cạn, bà Mỹ Dung lấy tay Giằng lấy chai rượu từ tay của Âu Phàm rồi nói.
– con còn định tiếp tục hành hạ mình đến bao giờ? con lại có thể vì loại phụ nữ đó mà trở thành con ma men hay sao?
– chuyện này không liên quan đến mẹ.
– vậy Còn chuyện tiểu Mạn đang mang thai, con tính thế nào?
– con đã nói rồi, Sinh đứa bé ra và nếu như đúng là con của con thì con sẽ nhận. Còn cô ta con không quan tâm.
– nó là mẹ của đứa nhỏ, con không thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy được.
– là con bảo cô ta mang thai sao? Là con đồng ý sẽ cưới cô ra hay sao? Con có nói là sẽ cưới cô ta hay không?
– Vương Âu Phàm, Tại sao con có thể nói ra được những câu vô trách nhiệm như vậy? Cho dù là con không muốn thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Con phải chịu trách nhiệm đi chứ?
– nếu như vì 1 phút bồng bột thì con có thể sẽ cưới cô ta thật đấy. Nhưng là do cô ta lừa cho con uống thuốc, loại phụ nữ bỉ ổi như thế con tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy làm vợ.
– con nói cái gì?
– mẹ còn chưa hiểu hay sao? Người mà mẹ muốn cưới về làm dâu chính là loại người không từ bỏ bất cứ một thủ đoạn nào. chỉ cần là thứ mà cô ta muốn có thì cô ta sẽ tìm mọi cách để có được.
– Mẹ không tin, con bé sao có thể làm như thế.
– còn nhiều chuyện mẹ không ngờ được lắm.
Bà Mỹ Dung im lặng rời khỏi phòng của Âu Phàm, tai bà như ù đi vì những điều mà mình vừa nghe thấy. Vậy là trước giờ bà đã sai sao? Sai vì đã tin tiểu Mạn một cách tuyệt đối, sai vì đã đối xử không tốt với Tiểu Dĩnh? Tất cả đều là lỗi tại mà hay sao?
– Có chuyện gì vậy?
Ông Vương đứng từ phía sau của bà Mỹ Dung, thấy vợ Thất thần nên ông mới hỏi, bà Mỹ Dung dựa vào người ông Vương nói nhỏ.
– chúng ta về phòng thôi.
Vừa về đến phòng thì bà Mỹ Dung đã òa khóc, ông Vương không hiểu có chuyện gì xảy ra với vợ mình. Ông hỏi:
– thằng nhóc đó lại làm em tổn thương hay sao? Nó lại nói chuyện gì khiến em buồn đúng không. Anh sẽ đi cho nó một trận.
Bà ta vội ngăn chồng lại.
– không có, con trai chúng ta không làm gì sai cả. Tất cả cũng là tại em, Bây giờ em rối lắm, em không biết phải làm gì cả.
– có chuyện gì thì em phải nói ra anh mới biết đường giải quyết chứ, Sao lại khóc như vậy? Em đâu có còn là một đứa trẻ.
– trước giờ em cứ nghĩ tiểu Mạn là người tốt, Nhưng bây giờ em mới biết không phải như thế. Vậy mà em cứ bắt ép con trai chúng ta phải kết hôn với nó. Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà em vẫn một mực bảo vệ nó. Em đã quá sai rồi.
Ông Vương ôm Vợ vào lòng, ông an ủi.
– em cũng là người bình thường mà, Làm sao có thể nhìn thấu lòng dạ của con người được. Bây giờ em hiểu ra được thì tốt. Mọi chuyện cứ để cho con trai mình nó tự giải quyết, bây giờ nó đã trưởng thành rồi.
– Nhưng bây giờ nó nói là nó đã có thai và đòi làm đám cưới, nếu như chúng ta không tổ chức đám cưới thì công ty sợ sẽ gặp chuyện.
– Anh nghĩ trước mắt chúng ta nên ra nước ngoài, sự có mặt của chúng ta chỉ khiến cho Tiểu Phàm khó giải quyết mọi chuyện hơn thôi. Nó đã không muốn làm đám cưới rồi thì có ép cũng không được. Hơn nữa con bé cũng không phải là người tốt, chuyện này không nên gượng ép.
Hai vợ chồng ông Vương rời đi ngay Sáng hôm sau, Mặc dù trong lòng bà Mỹ Dung còn nhiều khúc mắc nhưng bà cũng tạm thời gác lại hết.
Bà có cảm giác giống như bây giờ mình đang phải bỏ trốn, nhưng Âu cũng là cái giá mà bà phải trả cho tất cả sai lầm của mình. Sau này bà nhất định sẽ nhìn mọi thứ toàn diện hơn chứ không phải nhìn từ một góc cạnh.
Hóa ra không phải cứ có nhà giàu có là lương tâm sẽ tốt, cũng không phải cứ nghèo nàn là chỉ biết nghĩ đến tiền.
Bà chỉ thắc mắc lý do mà tiểu Dĩnh bỏ đi, có lý nào là do bà quá khắt khe không…?
Hôm nay là ngày thứ hai tiểu Dĩnh đi làm, cô mặc 1 chiếc áo sơ mi màu trắng kèm chân váy màu đen. Mái tóc được cột gọn gàng, lộ ra khuôn mặt ưu tú.
Tiểu Dĩnh Tự Ngắm mình trước gương, cảm thấy mình cũng có một chút xinh đẹp.
Cũng như ngày hôm qua cô đi bộ ra bến xe buýt, Hôm nay cô em gặp một chị làm cùng công ty. Chị ấy nhìn cô thì tươi cười chào.
– chúc em buổi sáng tốt lành nhé.
– Em cảm ơn chị…
Chị Ấy cứ nhìn chăm chăm vào mặt của tiểu Dĩnh rồi Nói nhỏ.
– nhìn em xanh xao quá.
Tiểu Dĩnh đưa tay lên sờ mặt mình rồi nói với chị đồng nghiệp.
– Em bình thường mà chị.
– à Chị thấy thế thì chị nói thôi, lúc trước khi chị có thai chị cũng xanh xao như em bây giờ vậy. Em nên để ý chế độ ăn uống, như thế này thì không tốt đâu.
Có thai ư?
Sao chị ấy lại nói như thế, cô thì làm sao có thể có thai được.
Câu nói của chị đồng nghiệp cứ khiến cho tiểu Dĩnh phải suy nghĩ mãi, tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ….
Hôm nay cô phải cùng tổng giám đốc đến công trường. Công việc của cô hiểu nôm na là tổng giám đốc đi đâu thì cô phải đi đấy, tổng giám đốc muốn cô làm gì thì cô cũng phải làm.
Suy cho cùng thì thư ký cũng đâu có khác oxin là bao nhiêu, công việc cũng bù đầu bù cổ. Suốt ngày phải đi tới công trường nắng nôi.
Nhưng suy cho cùng thì có việc làm là tốt rồi, bởi vì đâu phải ai cũng may mắn tới một nơi xa lạ ở mà có việc làm ngay.
Hàn Vũ hỏi Tiểu Dĩnh.
– cô Đã tới công trường bao giờ chưa?
– tôi chưa.
– xem ra cô cái gì cũng không biết, cái gì cũng phải học từ đầu.
– Tôi xin lỗi….
– câu này tốt nhất không nên nói ra. Câu mà cô cần phải nói khi đi cùng tôi đó chính là tôi sẽ cố gắng, chứ mấy cái câu xin lỗi này tôi không thích nghe lắm.
– Tôi xin lỗi.
Tiểu Dĩnh bắt gặp ánh mắt khó chịu của tổng giám đốc liền sửa lại câu nói của mình.
– thưa tổng giám đốc tôi đã hiểu.
– tốt…
Tổng Giám Đốc đi đằng trước, anh ta vừa đi vừa nói những chuyện trên trời dưới đất.
Tiểu Dĩnh đi đằng sau liên tục ghi chép lại những lời mà anh ta nói, ghi đến hai tay mỏi nhừ, ghi đến đầu óc có phần choáng váng.
– lần sau tôi mang theo điện thoại ghi âm được không?
– không được.
– Tại sao? Tôi sẽ về ghi chép lại đầy đủ mà.
– công việc của cô đâu có rảnh rang tới như thế, Buổi tối sẽ có nhiều hồ sơ nhiều giấy tờ cần phải làm. Thời gian là thứ quý giá không nên lãng phí.
Chỉ mới ngày hôm qua thôi cô còn cảm thấy ông chủ của mình là một người vô cùng tốt, nhưng bây giờ thì cô đã bắt đầu có suy nghĩ ngược lại.
– không phục sao?
Đúng là không phục, Nhưng cô nào có dám nói. Hàn Vũ như đọc được suy nghĩ của tiểu Dĩnh, anh ta đi đến trước mặt cô rồi nói.
– Cô có biết tại sao tôi có được ngày hôm nay không? Là bởi vì tôi đã phải cố gắng hơn rất nhiều người. Khi mà người ta chỉ làm việc có 8 tiếng đồng hồ thì tôi đã phải làm việc 20 tiếng. Khi mà người ta bỏ tiền ra để vào nhà hàng sang trọng ăn một bữa hết mấy triệu thì tôi chỉ dám ăn một gói mì. Người ta cố gắng một thì tôi phải cố gắng 10, cô phải hiểu Thành công là đến từ sự lỗ lực và chịu khó chứ không phải may mắn hay ngẫu nhiên.
Câu nói này của Hàn Vũ khiến cho tiểu Dĩnh như được khai sáng đầu óc. Hóa ra là do suy nghĩ của cô quá nông cạn chứ không phải ông chủ của cô là người khó tính. Hàn Vũ tiếp tục Nói với cô.
– nếu như cô muốn được giống như tôi, thì bây giờ tôi đang làm việc ngày 10 tiếng đồng hồ, có bắt buộc phải làm việc 20 tiếng. Bây giờ tôi đang đọc ngày hai cuốn sách về công việc xây dựng, thì cô phải đọc 4 cuốn sách cũng liên quan đến xây dựng. Trong đầu cô phải luôn luôn nghĩ rằng mình sẽ cố gắng làm việc, luôn luôn nghĩ công việc chính là mạng sống của mình thì mới có ngày thành công.
– Tôi sẽ cố gắng.
– xem ra cô cũng không đến mức Quá khó để đào tạo.
– cảm ơn Tổng Giám Đốc.
– Mà này, sau này đi cùng tôi tới công trường thì nên đem theo nón. Nếu để bản thân ốm thì tuyệt đối sẽ không tốt. Vừa ảnh hưởng tới sức khỏe vừa ảnh hưởng tới công việc.
– Vâng tôi đã hiểu.
Tiểu Dĩnh lại tiếp tục với công việc của mình. Bây giờ thì cô đã có một lối suy nghĩ hoàn toàn khác, đã không còn than vãn, đã không còn trách móc.
Suy cho cùng tất cả cũng chỉ Bởi vì cô Không có tiền, chị bởi vì quá nghèo.
Bất Hạnh mà ngày hôm nay cô phải chị cũng chỉ vì không có tiền mà ra.
Nếu như cô có đủ tiền để chữa trị cho ba thì cô đã không phải lấy Âu Phàm theo cách đó.
Nếu như cô có tiền thì cô có thể đường đường chính chính đấu với Lục Tiểu Mạn.
Nếu như cô có tiền thì có lẽ mẹ của Âu Phàm đã không ghét bỏ cô.
Và nếu như bây giờ cô có tiền thì cô cũng không phải ở trong cái phòng trọ nhỏ bé ấy, Đến bữa chỉ dám ăn một gói mì.
Nhất định cô sẽ cố gắng, nhất định cô sẽ làm được…