Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 112: Không Thể Ly Hôn


Đọc truyện Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi – Chương 112: Không Thể Ly Hôn


Không chỉ có báo mạng mà một số fanpage chuyên đăng tin tức trên facebook cũng dựa vào độ hot của sự việc này để đăng bài câu tương tác.

Tin về vợ chồng người thừa kế của nhà họ Lục, lại hư hư thực thực có thêm một hai người nổi tiếng chen chân, khỏi phải nói tương tác khủng đến mức nào.
Cô nhấn vào phần bình luận của một topic thảo luận mới được đăng cách đây vài phút.

Tất cả đều là lời bênh vực cho tình yêu chân chính, tẩy chay hôn nhân vì lợi ích gia tộc, ủng hộ Lục Huy Hoàng ly hôn với cô, có người còn quá đáng hơn, nói rằng hắn nên đuổi cô ra khỏi nhà mà không cho một xu nào cả.

Thỉnh thoảng có một hai người lên tiếng nói người trong cuộc còn chưa hề lên tiếng, lại bị ném đá không thương tiếc.

Sau đó những bình luận trung lập hoặc bênh vực cô dần chìm nghỉm giữa làn sóng ủng hộ ly hôn.
“Cậu xem mấy thứ linh tinh này làm gì? Bọn họ ăn no rửng mỡ bịa chuyện thôi, đừng ôm mấy chuyện phiền não vào người.”
Hồng thấy bạn thân ngẩn người nhìn điện thoại thì liếc qua màn hình điện thoại của cô, mấy từ ngữ quá đang đập vào mắt khiến cô biến sắc mặt, vội vàng giật lấy điện thoại, khóa màn hình lại.

Sau đó, Hồng kéo tay bạn thân còn chưa hoàn hồn lại ra ngoài.
“Đi thôi, tranh thủ lúc đám ruồi nhặng mới chưa tìm tới, tớ đưa cậu về.

Về đến nhà tắm một cái, ngủ một giấc thật ngon.

Tuyệt đối không được mở mấy bài đăng đó ra xem nữa, biết chưa?”
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, vẫn có người đứng về phía cô, dùng hết sức lực của mình để bảo vệ cô.

Cô gật đầu với Hồng, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nếu không có cô ấy, hiện tại chắc cô vẫn đang chật vật trong vòng vây của phóng viên, chưa thể thoát ra được, chứ đừng nghĩ tới chuyện về nhà.
Xe dừng bánh trước cổng căn biệt thự lớn, may mắn nơi này an ninh khá ổn, cũng có thể phóng viên chưa kịp tìm ra, nên tạm thời vẫn an toàn và yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Tâm bước xuống xe, cười cười cảm ơn cô bạn thân.
Lần nữa nhắc cô không được quan tâm đến mấy tin tức linh tinh rối loạn trên mạng, Hồng tặng cô một cái hôn gió, rồi cửa kính được đóng kín, chiếc xe quay đầu, lao ra đường lớn.
Thở dài mệt mỏi, cô lê bước chân vào nhà, không vội lên phòng tắm rửa mà ngồi thừ người trên sofa phòng khách suy nghĩ mông lung.
“Cô Tâm, cô Tâm.


Sao cô lại ngồi đây thế này?”
Giọng nói bất thình lình vang lên khiến cô giật bắn mình, quay sang nhìn, là bác Hoa.

Cô vỗ ngực, thở ra một hơi, liếc nhìn đồng hồ trên tường mới nhận ra mình đã ngẩn người gần ba mươi phút.
“Cháu không sao, bác cứ làm việc của mình đi ạ.”
Cô đứng dậy đi lên phòng ngủ, dáng điệu uể oải khiến bác Hoa nhìn theo bằng ánh mắt lo lắng.

Bác là người của thế hệ trước, lại không mấy quan tâm tin tức báo chí, nên đến giờ vẫn chưa biết mấy tin đồn trên mặt báo hôm nay.

Bác chỉ lo lắng khi cô có vẻ mệt mỏi.
Về phần Hoàng, hắn ra nước ngoài một phần là trốn tránh cô, nhưng cũng thật sự có việc làm ăn cần giải quyết.

Vừa tới nơi đã lao đầu vào công việc, đến ba ngày sau mới có thời gian nghỉ ngơi.
Phòng khách sạn.

Một người đàn ông nằm dài trên giường, khoác một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn hơi ướt, vừa nhìn đã biết mới bước chân ra khỏi phòng tắm.

Hắn cầm điện thoại do dự, không biết có nên gọi về cho cô, hoặc tìm người dò hỏi tin tức của cô hay không.
“Cô gái ngu ngốc này cũng thật là… mình đi mấy ngày liền mà chẳng hỏi thăm được lời nào nữa.”
Nhưng một loạt bài đăng trên facebook và báo mạng khiến hắn chú ý, sau đó là tức giận.

Nội dung hoàn toàn hư cấu, thêm mắm dặm muối, chẳng có gì là thật.

Đến nhân vật chính là hắn đây còn không biết những chuyện đó từng xảy ra với mình.
Hắn bắt đầu hối hận vì chạy trốn khỏi thành phố đó mà không cho cô được một lời giải thích rõ ràng, để cô phải một mình đối chọi với ác ý đến từ thế giới xung quanh.

Hoặc nếu trong mấy ngày qua, hắn bỏ ra một chút thời gian để quan tâm đến cô thôi, thì mọi chuyện đã chẳng đến mức như thế này.
Bây giờ, mọi chuyện đã đi quá xa, bạo lực mạng không bị can thiệp chỉ có thể càng ngày càng quá đáng hơn.
Cảm giác hối hận gặm nhấm, dằn vặt tâm trí cũng giúp hắn nhận ra hắn đã yêu cô gái ấy quá nhiều.


Đến nỗi khi chuyện xấu xảy ra, hắn chẳng thèm cân nhắc nguyên nhân hậu quả, mà chỉ nghĩ tới chuyện chạy đến bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình.

Ngay lập tức.
“Đặt cho tôi vé máy bay về nước, ngay hôm nay.”
Ba giờ chiều theo giờ địa phương, máy bay cất cánh, mang theo người đàn ông đang nóng lòng trở về với người vợ duy nhất của cuộc đời mình.

Ngồi trên máy bay, nhìn cảnh vật dần thu nhỏ lại, hắn chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ.
Có lẽ là cảm giác trái tim tìm được chốn về.
Sau khi xuống khỏi máy bay, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là tìm gặp cô.

Giờ này chắc cô đang ở nhà.

Quanh nhà không có phóng viên nào túc trực, có lẽ hắn nên thấy may mắn vì đã chọn mua nhà ở đây, giao thông thuận tiện, riêng tư tuyệt đối, bảo mật an ninh.

Nếu hai người chỉ đang ở trong một căn hộ chung cư bình thường, có thể tưởng tượng được tình cảnh hiện tại gà bay chó sủa đến mức nào.
“Cậu Hoàng đã về rồi đấy à?”
Bác Hoa nghe thấy tiếng mở cửa, từ trong bếp ló đầu ra, thấy hắn đã trở về thì rất ngạc nhiên.

Lúc đi hắn nói với bác phải khoảng năm ngày mới xong việc, bây giờ mới bốn ngày đã có mặt ở nhà.

Đúng là đàn ông có gia đình rồi có khác, đi đâu cũng chỉ muốn về nhà.
Hắn gặt đầu chào bác, sẵn tiện hỏi bác Hoa xem cô đang ở đâu.
“Vâng, công việc giải quyết nhanh hơn nên về sớm.

Cô ấy có đang ở nhà không ạ?”
Bác trả lời hắn bằng cái gật đầu khẳng định.
“Giờ này chắc cô ấy đang ở trong phòng chơi với mèo, bé con cũng có da có thịt hơn rồi đấy.


Vài ngày nữa cậu mà không về kiểu gì cũng không nhận ra.”
Hắn cũng cười theo bác.

Hình như nữ giới đều có một sự yêu thích khó hiểu đối với mấy con thú cưng nho nhỏ.

Còn hắn, thì ngày trước không thích, nhưng cô thích, nên hắn yêu ai yêu cả đường đi, đành miễn cưỡng dành chút tình cảm cho bé mèo con mà bọn họ nuôi vậy.
“Vậy bác cứ làm việc của mình đi, cháu lên xem bọn họ.”
Bác Hoa nói không sai, cô đang ở trong phòng của mèo con.

Căn phòng khá rộng đã có đủ thứ đồ chơi cho mèo, cả mấy cái cây cao cao mà bé con bây giờ chưa thể leo lên được, chỉ có thể đứng dưới ngước nhìn với ánh mắt trông mong.
Đôi mắt đen lúng liếng của vật nhỏ trong lòng cô đột nhiên nhìn ra phía cửa, cái đầu đen thò ra, “meo” một tiếng.

Cô vuốt vuốt mớ lông đen tuyền mềm mại trên đầu nó, nhẹ giọng nói:
“Bên đó làm gì có ai, bé con meo cái gì vậy?”
Thực tế chứng minh, các giác quan của vật nuôi vẫn cảm hơn của người gấp nhiều lần.

Bé mèo nhảy khỏi lòng cô, chạy ra cào cửa.

Không đến một phút sau, tiếng bước chân từ phía hành lang bên ngoài vọng đến, “cạch” một tiếng, cửa bật mở.
Người đàn ông lẽ ra đang ở nước ngoài xử lý công việc xuất hiện trước mắt cô, còn cúi người nhẹ nhàng sờ lên đầu bé mèo như khen thưởng.

Bé mèo thuận thế đu lên tay hắn, hắn mỉm cười có chút cưng chiều, ôm mèo lên đi về phía cô.
Cô cũng giống như bác Hoa, rất ngạc nhiên khi hắn xuất hiện trong nhà.

Ngạc nhiên tới mức, hắn đứng ngay trước mặt rồi mà còn chưa tin vào mắt mình nữa, cô ngơ ngác hỏi một câu rất ngu ngốc:
“Sao anh đã về rồi?”
Hắn cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà đưa bé mèo về phía cô.

Cô vô thức đưa tay ra đón lấy thú cưng nhỏ bé mềm mại như một cục lông đen, lại nghe thấy hắn nói:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không nói gì với tôi?”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, giống như nhất thời chưa hiểu hắn đang nói đến chuyện lớn gì.

Nhưng trong nháy mắt sau đó, cô đã hiểu ra, hắn đang nhắc đến scandal ly hôn và chuyện cô bị đám phóng viên làm phiền.

Cô lắc đầu, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.

“Kể cả tôi nói cho anh biết, thì cũng đâu giải quyết được vấn đề gì.

Anh cũng sẽ như tất cả bọn họ, nghĩ rằng người sai là tôi.

Đã vậy, tôi không cần nói cho anh biết, dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng chưa thân thiết đến mức chuyện gì cũng cần nói cho nhau.”
Rõ ràng là chuyện của hai người, và người đang chịu thiệt là cô, nhưng cô lại nhắc đến với giọng điệu dửng dưng như thể hai người chẳng liên quan gì đến nhau nữa cả.

Hắn không biết phải nói thế nào, để cho cô hiểu hắn đã vô cùng lo lắng, đã phải gạt bỏ hết công việc ngày tiếp theo để chạy về đây, vì sợ cô phải một mình đối phó với chuyện này.
Không thấy hắn đáp lời, cô nói tiếp:
“Mà bọn họ cũng đâu có nói sai.

Chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, chẳng lẽ không đúng sao? Cứ dây dưa như vậy cũng không phải là cách hay.

Thế này đi, dứt khoát một lần, anh cứ viết đơn rồi đưa tôi ký, chúng ta thuận tình ly hôn, ra tòa là xong.”
Một lần nữa cô đề nghị ly hôn.

Hắn không nhịn được tức giận.

Chẳng lẽ cô đã ghét hắn đến như vậy hay sao? Ghét tới mức không muốn chung một mái nhà với hắn, cũng không muốn là vợ chồng cho dù chỉ là trên danh nghĩa nữa.
Bé mèo con không thức thời “meo meo” vài tiếng, nhưng không thấy ai để ý tới mình, liền nhúc nhích người muốn nhảy từ vòng tay cô xuống.

Cô lo bé con ngã xuống sẽ bị thương nên ngồi xổm thả mèo xuống đất.
Vừa rời khỏi vòng tay con người, bé mèo chạy luôn vào trong nhà nhỏ ẩn nấp, có vẻ như nhạy cảm nhận ra giông tố sắp diễn ra.

Trên đỉnh đầu cô truyền đến tiếng “hừ”, vừa nghe đã biết là giọng điệu khó chịu của hắn.

Cô theo phản xạ tự nhiên ngước mắt lên nhìn.
Hắn nhìn cô từ trên xuống, giọng nói cố tỏ ra lạnh lùng kiềm chế cảm xúc nhưng cô vẫn mơ hồ nghe thấy một chút tức giận.

ngôn tình hay
“Cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, cả đời này cô cũng không thể ly hôn với tôi.

Tuyệt đối không thể.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.