Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 109: Ngu Ngốc


Đọc truyện Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi – Chương 109: Ngu Ngốc


Đột nhiên bị người ta không đầu không đuôi mắng là ngu ngốc, có điên mới không tỏ thái độ gì.

Cô nhíu mày càng sâu, giọng nói cũng lạnh lùng hơn thường ngày.
“Cậu không có việc gì thì tránh đường để tôi đi vào.

Ông nội đang đợi tôi.”
Lúc này cậu ta mới ý thức được mình vừa làm cô tức giận, vội vàng tránh đường để cô đi vào, lại đi ngay phía sau cô, luôn miệng giải thích mình không có ý gì khác.
“Người đẹp… chị dâu… người xinh đẹp nhất thế giới… đừng giận tôi nữa mà.

Tôi xin lỗi…”
Từ ngoài cổng bệnh viện đến cửa phòng bệnh của ông nội, cậu ta không ngừng miệng giây nào, giống như con muỗi liên tục vo ve kêu bên tai cô vậy.

Đến cửa phòng bệnh, cô thấy cậu ta quá phiền mới quay sang nói:
“Cậu có thể yên lặng một chút không?”
Cậu ta thấy cô chịu quay sang nói chuyện với mình thì tủm tỉm cười, trong ánh nhìn tỏ ra lạnh lẽo của cô làm động tác kéo khóa miệng.

Đùa hả, trước mặt ông nội, có cho thêm kẹo cậu ta cũng không dám nhây như vậy.
“Hai đứa đã đến đấy à? Ơ sao hai đứa lại đi cùng nhau? Thằng Hoàng đâu?”
Hiển nhiên, “hai đứa” trong hai câu của ông, là chỉ những người khác nhau.

Ông nhìn thấy cháu dâu, cứ nghĩ là Hoàng đến cùng cô, không ngờ đi ngay sau lại là thằng cháu nhỏ không nên thân.
Cô cười chào ông.

Huy cũng hiếm khi thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ, làm điệu bộ ngoan ngoãn đối mặt với người lớn.
“Ông, cháu có việc ở công ty nên giờ mới đến được ạ.”
Ba ông cháu vừa ngồi được vài phút thì Hoàng vội vàng gấp gáp đi từ ngoài vào.

Ông thấy chái trai vội vàng như vậy thì cười nói:

“Ba mươi tuổi đầu vẫn hấp tấp như thế.

Ai không biết còn tưởng cháu mới mười ba tuổi đấy.”
Mọi người đều biết, Hoàng là cháu cưng của ông, từ nhỏ hắn đã ở cùng với ông, nên ông cháu vô cùng thân thiết.

Thành ra ông có quở trách hắn, trong giọng điệu vẫn vô thức lộ ra sự cưng chiều.
Thấy cháu trai chỉ cười mà không phản bác lại như hồi nhỏ, ông chợt nhận ra cháu mình đã lớn rồi.

Đã kết hôn hai năm, vợ nó còn đang ngồi bên cạnh ông đây này.
“Tâm à, vợ chồng cháu cũng kết hôn hai năm rồi, nên tính chuyện sinh em bé đi chứ.”
Lại là chủ đề này, cô không biết nên trả lời ông thế nào bèn đưa mắt sang nhìn hắn cầu cứu.

Hắn thở dài, chuyển chủ đề sang chuyện khác:
“Không tốn thời gian vô ích nữa, để cháu đi làm thủ tục xuất viện cho ông.”
Thực ra đâu chỉ có ông, chính hắn cũng vô cùng mong chờ sự xuất hiện của một đứa trẻ, gắn kết tình cả giữa cô và hắn.

Có một đứa con kết nối hai người, cô sẽ không thể động một chút là nghĩ tới chuyện rời đi.
Nhưng nói gì thì nói, loại chuyện mang thai sinh con này không dễ dàng như vậy, đâu phải cứ muốn là có được ngay.
Lo liệu thủ tục xong xuôi, đưa ông về nhà cũ nhà họ Lục, hai người mới cùng nhau ra về.

Hồi lâu không thấy cô lên tiếng, hắn nhìn sang, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe, ngắm dòng người qua lại.

Hắn thở dài, vươn tay chỉnh nhỏ tiếng nhạc trong xe.
“Cô nghĩ sao về chuyện sinh con?”
Cô quay đầu lại nhìn hắn, hơi thắc mắc lý do khiến hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Có lẽ là vừa rồi bị ông kích thích, hoặc ông nhắc đến quá nhiều lần nên hắn muốn làm vui lòng trưởng bối, tạm thời quên mất mối quan hệ giữa hai người chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
“Chúng ta kết hôn đã là sai lầm rồi, anh còn nghĩ tới chuyện sinh con, vậy chị Dương phải làm thế nào?”

Hắn gần như đã quên mất trong chuyện này còn tồn tại một người con gái khác là Dương.

Chuyện của Dương hắn vẫn chưa giải quyết xong, nhưng đã quyết định dứt khoát với chị ta rồi.
“Đột nhiên lại nhắc tới cô ấy…”
Đang nói là chuyện của hai người, cô lại nhắc tới Dương làm hắn rất khó chịu, nhưng không biết làm thế nào, vì dù sao, đó cũng thực sự là vấn đề lớn đang tồn tại giữa hai người, chừng nào chưa giải quyết xong, thì chừng đó cô và hắn chắc chắn vẫn còn xa cách.
“Không nhắc đến chị ấy thì anh bảo tôi phải nhắc đến ai bây giờ? Dù sao chị ấy cũng mới là người anh yêu, lại là chị gái của tôi.

Chúng ta kết hôn đã là có lỗi với chị ấy rồi, nếu còn xuất hiện một đứa trẻ chị ấy sẽ nghĩ thế nào đây? Rồi sau này khi anh đến với chị ấy, con của chúng ta phải làm thế nào?”
Muốn nói thẳng với cô rằng sẽ chẳng có mối quan hệ nào vượt giới hặn giữa chị ta và hắn, nói rằng hiện tại trong lòng hắn chỉ có một mình cô.

Nhưng lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, rất khó để bật ra ngoài.
Không thấy hắn đáp lời, cô hiểu rằng đề nghị sinh con chỉ là hắn nhất thời hồ đồ chưa suy xét kĩ càng mọi chuyện.

Im lặng hồi lâu sau cô mới nói:
“Đưa tôi đến đài phát thanh đi.”
Điện thoại trong tay cô vừa rung, Hân – đồng nghiệp của cô gửi tin nhắn tới, nói rằng bên đài có việc cần cô đến xử lý.
Hắn không trả lời, chỉ đánh tay lái, lẳng lặng chuyển hướng đi sang đài phát thanh.

Câu chuyện giữa hai người lâm vào bế tắc, hắn cũng không muốn nhắc lại chủ đề vừa rồi nữa.
Vươn tay điều chỉnh tiếng nhạc to lên, tránh làm không khí thêm yên lặng và gượng gạo, hắn liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh.

Cô không tiếp tục nhìn ra cửa sổ như hồi nãy, và hai mắt dán chặt vào điện thoại, không ngừng gõ chữ.

“Xem ra là có việc bận thật”, hắn nghĩ thầm.
Không phải tùy tiện lấy cớ để đến đài phát thanh tránh mặt hắn là tốt rồi.
“Tối đến giờ về thì gọi tôi đến đón nhé.”
Hắn dặn dò người vừa xuống xe.


Cô không đồng ý cũng không từ chối, quay người đi vào trong.

Hắn lắc đầu thở dài, cũng khởi động xe đi đến công ty xử lý công việc.

Hậu quả của ngày nghỉ cuối tuần là một loạt công việc xếp chồng lên như núi, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya để giải quyết.
Mải làm việc, hắn không chú ý đến giờ tan làm của cô đã qua từ lâu.

Đến khi ngẩng đầu lên kin giờ đã chỉ đến số mười một.

Hắn sực nhớ ra phải đến đài phát thanh đón người, liền vội vội vàng vàng vơ lấy áo vest và chìa khóa xe, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến.
Hai mươi phút trước khi hắn đến nơi.

Cô đã hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay, mỏi mệt lê bước ra ngoài.

Vừa đến cửa đài phát thanh đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rực khá quen mắt.

Cửa xe bật mở, người bước ra từ trong xe lại càng quen mắt hơn.
“Người đẹp, có cần thuê taxi không?”
Cô nhìn ngó xung quanh, đúng là không có chiếc taxi nào thật, cười nói với cậu ta:
“Trùng hợp vậy, cậu đi đâu qua đây à?”
Không nghĩ tới cậu ta lại lắc đầu phủ nhận.
“Không trùng hợp, tôi cố tình tới đây đợi chị tan làm mà.

Sáng nay làm chị tức giận, tôi đến để xin lỗi.”
Chuyện ban sáng nếu cậu ta không nhắc lại thì cô cũng đã quên rồi.

Nhưng dù sao người ta cũng có ý tốt đến tận đây đón mình tan làm, nếu từ chối là vừa làm khó chính mình vừa làm khó cậu ta.

Cậu ta sẽ nghĩ thái độ của cô như vậy là muốn tuyệt giao, còn cô cũng chưa chắc sẽ thuận lợi gọi được taxi để về nhà.
“Vậy thì làm phiền cậu đưa tôi về vậy.”
Cậu ta cười cười, đi trước một bước giúp cô mở cửa xe, sau đó mới vòng sang ngồi vào ghế lái.


Cô cũng không thấy có gì bát thường, lần nào cậu ta cũng làm như vậy, cô đã quen rồi.
Vậy mới nói thói quen là thứ vô cùng đáng sợ, chỉ một thời gian ngắn, trong vô thức cô đã quen với cử chỉ săn sóc của cậu ta.
Trong lúc Hoàng đi từ công ty tới đài phát thanh, thì cậu ta đã đưa cô về nhà an toàn.

Cô cũng quên luôn chuyện hắn đã dặn dò cô nhất định phải đợi hắn tới đón.
Dừng xe trước đài phát thanh mười lăm phút không thấy người, hắn hơi sốt ruột, định gọi cho cô lại sợ làm phiền nếu cô đang có công việc cần xử lý.

Chợt nhìn thấy một đồng nghiệp của cô đi từ bên trong ra, hắn mở cửa xe, chặn người lại hỏi thăm.
“Chào anh, tôi là chồng của Thanh Tâm, xin hỏi anh có thấy vợ tôi đâu không?”
Từ sau buổi liên hoan lần trước, đồng nghiệp của cô có ấn tượng rất sâu sắc với hắn.

Anh ta vừa nhìn đã nhận ra đây là chồng của đồng nghiệp, liền cười đáp lại:
“Thanh Tâm đã về từ sớm rồi, xem thời gian chắc cũng đã tới nhà.”
Hắn nhìn quanh quẩn, xung quanh đài hôm nay không có taxi, chẳng lẽ lúc cô tan làm lại vừa vặn đụng trúng một chiếc taxi đi qua à?
Thấy hành động của hắn, người đồng nghiệp của cô hiểu ngay là hắn đang nghĩ gì, lên tiếng giải đáp thắc mắc.
“Cô ấy không đi taxi, hôm nay lúc cô ấy tan làm, có một người tới đón.

Người ấy đi chiếc xe thể thao màu đỏ, cũng rất đẹp trai… Nhìn kĩ thì hơi có nét giống anh đấy.”
Người đi xe thể thao màu đỏ, lại hơi có nét giống hắn, nghĩ kĩ lại, thì chỉ có thể là một người thôi.

Khỏi phải nói hắn tức giận thế nào, không công đi một chuyến, đợi người bao lâu lại nhận được tin cô đã về nhà cùng em trai hắn.

Truyện Võng Du
Cố nén tức giận cảm ơn người đồng nghiệp nhiệt tình của cô, hắn lên xe lao nhanh về nhà.
Cô vừa vào phòng đã đi tắm ngay, khi hắn lên đến nơi thì cô cũng đúng lúc cô bước chân ra khỏi phòng tắm.

Nhìn thấy cô thản nhiên không hề nhớ tới chuyện để hắn leo cây, lại nghĩ đến việc vừa rồi đợi cô bao lâu ngoài cổng tổng đài, cơn tức trong lòng hắn lại dâng lên.
Hắn tiến đến gần hơn, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô thấy thái độ của hắn hơi là lạ nhưng không hiểu hắn tức giận vì chuyện gì, đang định lên tiếng hỏi đã thấy hắn mở miệng chất vấn trước.
“Tóm lại thì cô và Lục Tuấn Huy có quan hệ gì?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.