Đọc truyện Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh – Chương 10: Tôi và anh giống như hai đường thẳng, vô tình đi ngang qua cuộc đời nhau
Tiếng giày cao gót nện trên nền sàn nghe thật rõ ràng, một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước đến, trên tay cô còn bê theo một cái khay đựng trà và hoa quả. Nhẹ đặt khay bàn, cô nhìn tôi lễ độ gật đầu một cái, đưa tay hướng tôi mỉm cười.
“Mời cô dùng.”
Tôi căng thẳng gật đầu, máy móc nói.
“Vâng, xin cám ơn chị, thư kí Kim.”
Ngày hôm nay, rốt cuộc là ngày Hoàng đạo gì?
Sáng tỉnh dậy trong lòng anh, mọi chuyện vẫn tốt, tôi như cũ ăn vài miếng đậu hũ của anh trước khi rời giường, xỏ dép vào đi xuống bếp làm bữa sáng cho anh. Bánh mì Sandwich phết bơ không hơn.
Trưa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài (ngủ bù cho sáng phải dậy sớm), nhận được một cú điện thoại của anh, tôi lật đật sửa soạn lên đường đến nhà hàng anh bảo, đặc huấn rèn luyện làm quý cô hết ba giờ đồng hồ, trước khi người hướng dẫn tôi là cô Ngô lên tăng xông nhập viện.
Tiếp đó, tôi nhớ là đã gọi cho anh để báo cáo tình hình, nhưng chưa nói lời nào thì anh đã biết hết, bảo tôi cứ đứng yên đó đợi, sẽ có người đến đón tôi ngay.
Chờ mãi mà vẫn chưa thấy ai tới, vừa mới định bước vào đi Toilet công cộng, thì một chiếc ô tô màu đen chuẩn xác dừng ngay trước mặt, cậu thanh niên tây trang chỉnh tề bước xuống mời tôi lên xe. May mà tôi còn nhớ mặt cậu ta, người đã giao cho anh tập hồ sơ ngày mà chúng tôi đi đăng kí kết hôn, không thì tôi đã la làng lên là bắt cóc rồi.
Đặt mông ngồi lên ghế da cao cấp, việc đầu tiên tôi làm là rút điện thoại ra.
“Anh ơi, em lên xe rồi anh à!”
Hơi liếc mắt một chút, tôi vô tình nhìn thấy cậu thanh niên cầm cái điện thoại trên tay rồi nhét trở vào túi quần. Gãi gãi đầu, có khi nào tôi vừa cướp việc của cậu ta không nhỉ?
Cậu thanh niên trở tôi đến một toà cao tầng, có lẽ nên gọi là công ty thì đúng hơn, đứng chờ tôi sửa lại cái cằm vừa rớt đất, nhanh tay nhanh chân chạy theo cậu ta đi vào. Sau đó, tôi được cậu bàn giao cho một nữ nhân viên ở đây, cũng chính là cô gái được gọi là thư kí Kim này. Sau đó nữa thì, tôi ngồi ngây người ở trong phòng tiếp khách, ăn ăn và uống, quất sạch sành sanh những gì trên bàn. Đều nói, không nên lãng phí thức ăn nha!
Ăn no rồi, não tôi bắt đầu hoạt động. Không ngờ, anh được làm việc trong một công ty lớn như này. Tôi thật là có phước, có thể lấy được một người chồng làm việc trong văn phòng, lương hưu của anh hẳn là phải rất cao, sau này có thể thảnh thơi ăn chơi tới già mà không lo bị đói rồi!
Trà đã uống xong, bánh trái cũng đã xơi hết, không biết khi nào thì anh mới xuất hiện đây? Mà giờ anh có xuất hiện hay không, không còn là vấn đề nữa. Vấn đề chính hiện giờ đó là, Toilet rốt cuộc là nằm ở nơi nào, tôi có việc cần phải đi giải quyết gấp, nhịn lâu không tốt cho sức khỏe. (Ba chức năng của nữ chính: Ăn, ngủ và đi Toilet ^^~)
“Thưa cô, cô cần gì sao?”
Có lẽ nhận ra được sự túng quẫn của tôi, thư kí Kim tiến đến nở nụ cười điềm đạm cùng một vẻ mặt sẵn lòng giúp đỡ. Tôi nhìn cô, do dự một hồi rồi nói.
“Ngại quá, có thể phiền chị đưa tôi đến nhà vệ sinh được không ạ?” Hức, sắp tè ra quần “rùi”!
Nụ cười chuyên nghiệp cứng đờ trên mặt cô ấy, không biết có phải là trí tưởng tượng của tôi quá phong phú hay không, mà dường như tôi cảm thấy nó còn hơi nứt ra nữa. Thư kí Kim nhìn tôi lặng đi một lúc, mãi đến khi tôi “Nhu cầu cấp bách” đứng lên rối rít xua tay xua chân, thì cô mới dẫn tôi đi.
Khổ, mém tí nữa là “Vỡ đê” rồi!
“Không biết tổng giám đốc nghĩ gì, mà lại bảo tớ đi tiếp đãi cô ta nữa.”
Vừa mới giải quyết xong “Cuộc khủng hoảng ở nhà máy thuỷ điện”, đang định vặn nước rửa tay thì tôi nghe thấy tiếng người trò chuyện, cách một cánh cửa bên ngoài nhà vệ sinh, là giọng của thư kí Kim.
“Gì chứ, còn tưởng là vị nào đặc biệt lắm, ai ngờ lại là một con bé trông như nhà quê mới lên tỉnh. Trời ạ, cậu phải nhìn cách mà cô ta ăn đi, so với heo còn muốn giống hơn. Hi hi, thật đó, không tin à?”
“Không phải Điền tổng, là Nam Cung tổng, Nam Cung tổng ấy.”
“Ừ, tớ cũng bất ngờ lắm. Lúc nhận được cuộc gọi của anh ấy, tớ còn không tin nổi đó là lời của vị tổng giám đốc mặt lạnh nổi tiếng là khó gần. Cậu biết anh ấy đã nói gì không? Anh ấy bảo là tớ hãy chăm lo chu đáo cho cô ta. Không phải chứ, cô ta cũng đâu còn là trẻ con nhỏ nhít gì nữa. Thật phiền toái.”
Cô ấy vẫn còn tiếp tục nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng cười khúc khích, có vẻ rất chuyên tâm đến nỗi không nhận ra cánh cửa nhà vệ sinh này chẳng có cách âm gì hết. Tôi thật rất muốn ra ngoài để nói cho cô ấy biết. Chị ơi, có muốn nói xấu người khác thì cũng nên tìm chỗ nào kín đáo hơn một chút chứ, tôi nghe thấy hết rồi.
Nhưng tôi không làm thế, bởi vì lòng tôi đang có điều trăn trở. Vậy hoá ra, “Nam Cung tổng” không phải Nickname, mà là chức danh của anh sao?
Tôi cũng không buồn đứng nghe thêm nữa, mở cửa ra ngoài nhìn cô ấy vội vàng hô:”Tí nữa gặp lại” rồi tắt máy, mỉm cười đưa tôi rời đi.
“Sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu à?”
Lần này, tôi được thư kí Kim đưa thẳng lên phòng làm việc của anh. Anh đang ngồi xem sổ sách, vẻ mặt thật điềm tĩnh ngước lên nhìn tôi. Thấy tôi không trả lời, anh liền đi tới hỏi.
Tôi lắc đầu, xìu xìu đáp:”Không có.”
Thư kí Kim nhìn tôi, vẻ mặt lo lắng bối rối, giống như sợ tôi đã nghe thấy những lời cô ấy nói trước cửa nhà vệ sinh. Anh quay sang nhìn cô ấy, càng khiến cô ấy thêm giật thót người, lạnh nhạt nói:”Cô có thể ra ngoài được rồi.”
Cô ấy cắn môi, do dự nhìn tôi một cái rồi mới không yên lòng rời đi.
Tôi không biết anh đã nhìn ra điều gì, tôi chỉ cúi đầu, cúi cúi đầu, tự kỉ mình ên tôi. Anh nâng mặt tôi lên, đưa tay xoa nắn hai má tôi thành đủ hình dạng, trêu chọc làm càn đến mức tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt.
“Còn nhớ giao ước trước đây của chúng ta không?” Anh đột nhiên nói, hơi chuyển tay kéo nhẹ cằm tôi đối diện thẳng với tầm mắt anh:”Tôi là người chi phối cô, tất cả mọi thứ trong cuộc sống, kể cả cảm xúc mà cô sở hữu. Hiện tại tôi muốn biết, rốt cuộc thì vì lí do gì, mà khuôn mặt này trở nên nhăn nhó khó coi như vậy.”
Có nhăn nhó khó coi lắm sao?
Tôi cụp mắt, không trả lời mà đưa tay ôm ngang hông anh, vùi người vào lồng ngực anh, mặc kệ anh có làm gì thì cũng không nguyện ý ngẩng đầu lên. Tôi nói, giọng nhỏ bé đến đáng thương.
“Chỉ một chút thôi, anh chịu khó đứng một chút nhé. Hiện tại, em nghĩ muốn ôm anh.”
Anh không nói gì, lẳng lặng mặc cho tôi ôm.
Tại sao khi biết anh là “Tổng giám đốc” của một công ty lớn như thế này, tôi lại không có một chút vui mừng nào vậy nhỉ? Có phải là do, khoảng cách giữa chúng tôi lại càng cách xa nhau thêm?
Có đôi khi, tôi thật sự không hiểu là anh đang nghĩ gì? Tôi biết anh cưới tôi, không phải là vì anh yêu tôi. Tôi cũng vậy, không phải là vì yêu nên mới lấy anh. Giữa chúng tôi, chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn ràng buộc trên pháp lý. Giống như một trò chơi, tôi là vợ còn anh là chồng, chúng tôi ở bên nhau, đơn giản là vì tìm kiếm một thứ gì đó, một nơi mà chúng tôi thuộc về.
Tôi tự hỏi, nếu như ngày đó ở trong nhà hàng đi xem mắt, anh không đưa ra cái yêu cầu kì lạ như vậy ngay từ lần đầu gặp mặt, và tôi cũng không đồng ý chấp nhận nó. Thì liệu rằng, quan hệ giữa chúng tôi sẽ là gì, phải chăng, chỉ là hai người dưng xa lạ không hơn không kém?
Tôi thì chẳng có gì đáng để tự hào, bằng thức học vị chỉ để đó chưng cho vui nhà vui cửa. Tài năng không, phẩm giá không, cách cái gọi là, hình mẫu “Quý cô lí tưởng” của anh xa tới vạn dặm. Vậy mà chẳng hiểu tại sao anh lại chọn một người như tôi?
Càng nghĩ lại càng thấy. Tôi và anh giống như hai đường thẳng, vô tình đi ngang qua cuộc đời nhau.
“Thật là, còn muốn ôm tới khi nào?” Qua được một lúc, anh đem tôi đang ở trong người anh làm đà điểu kéo ra, lại ngắt ngắt nhéo nhéo hai má, nói:”Vào trong rửa mặt đi, cũng sắp tới giờ tan tầm rồi, chúng ta ra ngoài dùng cơm rồi hãy về.”
“Lại đi ăn nhà hàng hả anh?” Tôi hỏi.
“Ừ.” Anh đáp.
Tôi hơi chau mày, suy nghĩ một chút rồi ngước lên nhìn anh, nói:”Hay là mình đi siêu thị đi anh, em ngán ăn cơm ở ngoài lắm rồi, mua đồ về rồi cùng nấu bữa tối nhé?”
“…”
Anh im lặng thì tôi hiểu, nhưng vẻ mặt này của anh là sao? Ông xã, em cũng đâu phải là khủng bố, anh sợ em ném bom nhà bếp của anh đến vậy?
Mỗi người nhường một bước thì nhà cửa mới ấm êm, tôi nhường anh mười bước, nói:”..Anh nấu, em đứng ở ngoài phụ việc lặt vặt thôi.” Sao trông anh vẫn có vẻ nghi ngờ thế nhỉ? Có cần em giơ tay thề không anh?
“Được rồi, đi đi.” Anh thở ra một tiếng, chấp nhận điều kiện đàm phán của tôi.
Vừa nghe anh đồng ý một cái, tôi nhảy cẩng lên hào hứng hoan hô, tung tăng đánh chân sáo đi rửa mặt, khôi phục lại toàn bộ sức sống ban đầu. Hí hí, hôm nay rốt cuộc cũng được thưởng thức tay nghề của anh!
Nam Cung Duệ nhìn theo Phương Gia Hân khép lại cửa nhà tắm, được thiết kế dùng riêng trong phòng làm việc của anh, vẻ mặt ám trầm, nhấc chân đi tới bàn làm việc. Cầm lên điện thoại cục bộ, Nam Cung Duệ bấm máy gọi tới phòng quản sự trưởng, giọng nói không nghe ra được tâm tình.
“Ngay ngày mai, tôi muốn nhìn thấy đơn xin thôi việc của thư ký Kim.”
Ở ngã ba đường tấp nập người qua lại, một nhóm sinh viên băng qua xa lộ nói cười rôm rả. Chiếc ô tô chở Nam Cung Duệ và Phương Gia Hân dừng ở đèn hiệu, chờ đến đèn xanh liền lao đi. Một người trong nhóm sinh viên bỗng quay đầu nhìn lại, giọng nói không nén được sự kinh nghi.
“Anh hai? Còn cô gái bên cạnh anh là ai?”