Đọc truyện Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh! – Chương 8
Nếu thật sự không phải tình yêu thì em đâu cần cố gắng hết sức mình?
Im lặng đã là bản tính của em, không thể mở lời, không thể bày tỏ, em chỉ còn cách lặng im mà cắn nuốt đau đớn vào tim…
Chỉ cầu mong, tim ơi, xin đừng đau như vậy!
Một tuần nhanh chóng trôi qua kể từ ngày An Huyên kết hôn. Cuộc sống ở nhà chồng cô không quá đặc sắc. Dịch Lăng luôn bận rộn công việc công ty và những chuyến công tác ở bên kia đại dương. Còn mẹ Dịch thì lúc nào cũng gắt gỏng với những việc làm của cô, tuy buồn nhưng An Huyên chưa từng một lần cãi lại lời bà. Bởi vì An Huyên luôn nghĩ, có lẽ trước kia Vũ Nhiên là một người phụ nữ cực kì tốt chăng? Cô phải cố gắng như thế nào mới có thể giống như cô gái đó?
Toàn bộ Dịch gia rộng lớn như vậy, chỉ có Ngưng Yên là luôn luôn bên cạnh an ủi cho cô. Cô gái trẻ ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng luôn thấu hiểu người khác, ít ra An Huyên còn cảm thấy may mắn.
Buổi trưa khi đang chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp thì cô nhận được điện thoại từ trường báo cô phải đến gấp. An Huyên vội bàn giao lại chuyện bếp núc cho thím Trương rồi vội vàng về phòng chuẩn bị.
Đang định tìm mẹ chồng xin phép thì cô đã thấy bà đang an nhàn ngồi trên sofa phòng khách mà xem tin tức. Cô nhẹ nhàng bước tới gần.
“Thưa mẹ!”
Mẹ Dịch quay sang nhìn cô, nói: “Có chuyện gì sao?”
“Con nhận được điện thoại từ trường bảo là có việc gấp ạ! Con muốn xin phép mẹ ra ngoài một lát.” – An Huyên cẩn thận nhìn sắc mặt mẹ Dịch đang thay đổi.
“Biết ngay mà, phụ nữ về làm dâu nhà người ta thì nên chăm lo cho gia đình. Hở ra là chạy đi, cô thì tài giỏi quá rồi!” – Đương lúc mẹ Dịch nói ra những lời cay nghiệt đó thì Ngưng Yên đang tung tăng từ ngoài cửa bước vào vừa lúc nghe được.
“Mẹ!!!” – Cô ấy kêu lên.
“Sao mẹ lại nói chuyện với chị hai như vậy cơ chứ?” – Ngưng Yên không đồng tình với mẹ, đi nhanh tới chỗ An Huyên đang đứng cuối đầu. Ngưng Yên biết, nếu cô không trở về kịp lúc, người con gái này sẽ cứ đứng ở đó mà lễ phép hướng mẹ cô nói xin lỗi. Tiếp xúc đã lâu, Ngưng Yên biết không phải vì An Huyên yếu đuối mà vì chuẩn mực đạo đức bên trong cô quá lớn, đến nỗi cô đè nén nỗi đau.
“Yên Yên, không sao mà em.” – Thấy hai mẹ con họ cãi nhau vì mình, An Huyên vội vàng ngăn cản.
“Mẹ nói có sai sao? Ỷ mình là giáo sư, được học hành nhiều thì tốt lắm sao? Ngay từ đầu mẹ đã bảo là nên nghỉ việc đi. Vậy mà không nghe.”
“Không được. Con sẽ nói chuyện này lại với anh hai, mẹ không thể vô lý như thế.”
Bỗng điện thoại trong túi xách cô reo lên.
“Chào Giáo sư ạ!” – Giọng An Huyên nhỏ nhẹ, kính cẩn với người ở đầu dây bên kia.
“Giáo sư An, cô đã đến chưa, mọi người đều đang đợi cô.” – Giọng Chủ nhiệm khoa vang lên đều đều.
“Em xin lỗi Giáo sư. Ngày mai em sẽ ghé qua trường giải thích với mọi người ạ! Hôm nay em tới không được.” – Cô biết nếu tình hình cứ căng thẳng như vậy thì chính cô cũng không thể rời đi.
Vì đang đứng rất gần nên hai mẹ con Ngưng Yên đều nghe rất rõ lời xin lỗi chân thành và ái ngại của An Huyên. Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia nói thêm vài câu nữa rồi ngắt máy.
“Mẹ, mẹ thấy chưa? Vì mẹ mà công việc của chị hai mới bị trễ nãi đó. Trước khi cưới chẳng phải đã nói rằng vẫn để chị ấy đi làm sao? Anh hai sẽ không đồng ý đâu.”
“Hừ. Con tưởng Lăng nhi có thời gian để có thể quan tâm những chuyện vụn vặt như thế này sao? Công việc của nó rất bề bộn.” – Lời của mẹ Dịch rất đúng. Từng câu từng chữ như nhát dao nhọn cắm sâu vào lòng An Huyên.
Cô hiểu những gì bà ấy nói đều đúng. Đã vài ngày rồi họ không gặp anh, cô cảm giác rằng dường như Dịch Lăng không muốn gặp cô nên mới không trở về như vậy.
Đến hôm nay cô mới hiểu cảm giác kì lạ trong lòng mình là như thế nào. Bị mẹ chồng la mắng cô không sao, nhưng cảm giác không được nhìn thấy anh khiến cô khó chịu vô cùng. Giữa lúc dòng suy nghĩ miên man quấn lấy cô thì một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Mọi người ở đây lớn tiếng là có chuyện gì?” – Ông Dịch – người đàn ông lão luyện trên thương trường tuy bây giờ đã về hưu nhưng vẻ uy quyền ấy vẫn còn chiếm lĩnh trong con người ông. Lời ông vừa nói liền khiến những người ở đây kinh sợ, lập tức im bặt.
“Cha” – Ông hướng An Huyên gật đầu rồi quay sang bà Dịch. – “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ không cho chị hai ra ngoài làm việc.” – Ngưng Yên nhanh nhảu tố cáo.
“Có chuyện đó sao bà?”
“Tôi… tôi không có ý đó.” – Dù có mạnh miệng tới đâu nhưng trước mặt chồng, bà Dịch vẫn không dám nói về những yêu cầu vô lý của mình.
“Lúc trước đã đồng ý với hai ông cụ rằng công việc của con dâu vẫn như vậy, bà không nên làm khó nó.” – Rồi quay sang An Huyên. – “Nếu có việc gấp thì con nhanh đi đi.”
Ngưng Yên vui vẻ mỉm cười chỉ có bà Dịch thì tỏ vẻ khó chịu.
An Huyên nhẹ lắc đầu. Cô rất cả động trước tình lí của cha chồng, nhưng có những việc có lẽ cô nên suy nghĩ kĩ.
“Không ạ! Ngày mai con sẽ đi. Cảm ơn cha.”
“Ừ.” – Ông Dịch hài lòng gật đầu. Mọi người tiếp chân ông vào phòng ăn dùng cơm.
Tối đó cũng như mọi ngày, sau khi tắm rửa xong, An Huyên ngồi trên giường mở laptop ra làm việc. Đang lúc say sưa nhìn tác phẩm nghệ thuật mới của FlandCity thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Tay An Huyên run run khi thấy tên hiển thị trên màn hình.
“Dịch Lăng”
Chỉ hai chữ thôi cũng đủ chiếm hết cả màn hình điện thoại, và tâm hồn cô. An Huyên nhanh chóng nhấn nút nghe, trái tim đập liên hồi.
“A lô”
“Cô có phải là An Huyên – vợ của Dịch Lăng không?” – Đáp lại cô là một giọng nói đàn ông xa lạ.
“Vâng ạ! Xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là bạn của Dịch Lăng, Sở Quân. Hiện tại cậu ấy đang rất say, phiền cô có thể tới đón cậu ấy không?”
“Được. Được ạ!” – An Huyên vội vàng ghi lại địa chỉ anh ta đưa rồi nhanh chóng mặt quần áo, cầm túi xách lên và đến thẳng địa điểm đó. Trên đường đi, cô rất lo lắng cho anh, tâm tư rối rắm.
Nơi anh đang ở là một quán Bar sang trọng bậc nhất thành phố. Sau khi được nhân viên phục vụ hướng dẫn đưa đến phòng VIP trên lầu thì cô nhanh chóng gõ cửa bước vào.
Đập vào mắt cô là Dịch Lăng đang ngồi đó, điên cuồng uống rượu, gương mặt ngập tràn đau khổ.
Tim cô khẽ nhói lên. Cô bước tới gần, giật lấy ly rượu trên tay anh, chất lỏng đỏ sẫm bị hất ra ngoài.
“Ai? Kẻ nào dám giành rượu với Dịch Lăng tôi?” – Khi anh ngước mặt lên, cố gắng mở to mắt nhìn rõ con người đang đứng trước mặt này. Sau khi nhìn rõ người đến là ai, Dịch Lăng cười khẩy cầm chai rượu mạnh trên bàn lên tiếp tục uống. Anh xem cô như không tồn tại.
“Dịch Lăng, đứng dậy về nhà cùng em nào.” – An Huyên cuối người đỡ anh đứng dậy, thân hình cao lớn của người đàn ông đổ ập lên cơ thể nhỏ bé của cô.
“Buông ra. Tôi bảo cô buông ra.” – Anh vùng vẫy ngã nhào xuống ghế.
“Lăng, về cùng vợ cậu thôi.” – Một vài người bạn lên tiếng quan tâm.
Nhưng trước hành động ngang tàn của Dịch Lăng, An Huyên không hề cảm thấy khó chịu, cô chỉ dịu dàng cầm lên cánh tay anh, cắn răng đỡ cả người anh dậy, tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Ngày hôm đó, ba người bạn tốt của Dịch Lăng được chứng kiến một cảnh tượng như vậy. Cô gái kiên nhẫn nâng người đàn ông dậy, vẻ mặt hoàn toàn không có tức giận, chỉ có lo lắng. Đôi tay nhỏ nhắn nắm thật chặt bờ vai người đàn ông, dìu đỡ anh đứng lên, xiêu quẹo rời đi.
Nhiều năm sau khi nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, Dịch Lăng luôn có một loại cảm giác hoài niệm và đớn đau.
Hết