Đọc truyện Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh! – Chương 2
Hôm nay ở bảo tàng có tổ chức Party mỗi tuần một lần. Tất nhiên An Huyên và Ngưng Yên đều có mặt. Đây cũng là dịp để mọi người tập trung thư giãn và có cơ hội nghe Giám đốc bảo tàng thuyết giảng về mỹ học.
“Các vị ở đây, có ai biết rằng sự ra đời của thời kì Cronus là do đâu không?” – Giám đốc Bảo tàng FlandCity là một người đàn ông trung niên phúc hậu. Ông mỉm cười hiền lành nhìn mọi người.
“Đó là do ông lật đổ cha mình là Uranus và trị vì trong thời gian Golden Apple.” – Một người phụ nữ ngoài ba mươi lên tiếng.
“Ồ? Thế có ai biết tại sao Cronus lại bị lật đổ và đày xuống địa ngục?”
Mọi người xầm xì bàn luận. Ngưng Yên hứng thú quay sang hỏi An Huyên.
“Giáo sư An, cô nghĩ thế nào ạ?”
“Tương truyền rằng sau khi Cronus tự thiến cha mình thì ngài trở thành người cai trị các Titan. Ngài lấy chị gái của mình là Rhea làm vợ. Sau đó nữ thần Gaia đã nói với Cronus rằng: Con trai của con sẽ lật đổ con như con đã lật đổ cha mình. Cronus đã hoảng sợ vì lời phán truyền ấy. Vậy nên, sau khi Rhea sinh 5 người con đầu đều bị Cronus nuốt hết. Cho đến khi Zeus ra đời, khi được Gaia mách bảo, thần Zeus đã cứu được các anh chị của mình, lật đổ được Cronus và giam ông dưới vực thẳm Tartanus.”
“Hay lắm. An Huyên. Con quả không phụ lòng mong đợi của ta. Mấy năm nay, quả thực con học được không ít a~” – Giám đốc mỉm cười khen ngợi cô.
An Huyên ngượng ngùng.
“So với ông thì cháu còn non kém lắm ạ!”
“Với câu chuyện này, cháu có thể nói rõ quan điểm của mình không?”
“Vâng ạ! Cháu nghĩ, đôi lúc cuộc sống này thật mệt mỏi biết bao. Nếu như có thể trở về thời đại của Cronus, chúng ta sẽ có giấc ngủ vĩnh hằng. Không lo nghĩ, không ưu tư.”
“Đúng thế! Nhưng cuộc đời này luôn xoay chuyển với vòng xoáy vận mệnh, chúng ta nếu cứ dậm chân một chỗ thì sẽ mãi tụt lùi về phía sau. Vì thế, An Huyên, đừng bao giờ trốn tránh mà hãy đối diện nhé!”
Mọi người tiếp tục khiêu vũ vui vẻ, tiếng cười nói vang vọng khắp. Vì hôm nay rất vui nên ai cũng ngà ngà say. Ngưng Yên vì uống hơi nhiều cokltai mà giờ đã nằm ngủ bên ghế sofa.
An Huyên lặng lẽ chào tạm biệt mọi người rồi tiến về phía cô gái đang ngủ say kia, cẩn thận đỡ cô ấy dậy, rời đi.
“Ngưng Yên, nói cho cô biết nhà em ở đâu vậy?” – Sau khi để Ngưng Yên ngồi an tĩnh bên ghế lái phụ, cô vỗ nhẹ gương mình xinh đẹp thanh thuần ấy, hỏi nhẹ.
Ngưng Yên mơ màng đọc cho cô một địa chỉ, An Huyên cẩn thận ghi nhớ rồi thắt dây an toàn, chiếc xe chuyển bánh rời đi.
Đi khoảng ba mươi phút, ô tô dừng trước một tòa biệt thự sang trọng. An Huyên ngẩng người. Tiếp xúc với cô gái đang ngủ say này đã ba tháng, nhưng cô chưa hề biết rằng gia cảnh cô bé lại hùng hậu thế này.
Hít vào một hơi, An Huyên mở cửa xe đỡ Ngưng Yên xuống, đưa tay nhấn chuông cửa. Rất nhanh sau đó viên quản gia bước ra, kinh ngạc khi nhìn thấy hai người bọn cô.
“Xin chào. Tôi đưa Ngưng Yên về nhà.” – An Huyên lễ phép cuối đầu chào hỏi. Sau đó được sự đồng ý của viên quản gia, cô dịu dàng quàng tay đỡ Ngưng Yên vào nhà.
Đèn phòng khách sáng trưng, cô e ngại nhìn những người ngồi ở đây. Trong số đó, dường như cô chỉ quen mặt duy nhất anh trai của Ngưng Yên – người đàn ông lạnh nhạt ngồi trên ghế sofa nhấp môi tách cafe nóng hổi, toàn thân anh phát ra hơi thở lạnh lùng.
Còn đôi vợ chồng trung niên bên cạnh đang lo lắng nhìn Ngưng Yên.
“Chào hai bác. Cháu xin lỗi vì trễ thế này còn làm phiền mọi người ạ! Hôm nay ở Bảo tàng có Party, Ngưng Yên vì quá vui vẻ nên uống có hơi nhiều colktai trái cây ạ!” – Giọng nói treo trẻo nhẹ nhàng từ đôi môi nhỏ nhắn ấy phát ra, kéo theo hứng thú của Dịch Lăng. Anh ngẩng đầu kín đáo quan sát cô.
Cô gái trước mắt này thân hình cao gầy, vẻ mặt hài hòa, mái tóc dài mềm mại uốn xoăn thả hai bên trông rất thục nữ. Đúng kiểu con gái truyền thống. Đặc biệt hơn nữa, quần áo trên người cô rất trang nhã, không lộ liễu nhưng cũng không lỗi thời.
“Cảm ơn cháu. Cháu tên là gì?” – Ông Dịch sai người đưa Ngưng Yên về phòng, sau đó hiền từ nhìn cô.
“Cháu tên gọi là An Huyên ạ! Không phải cảm ơn đâu, đây là trách nhiệm của cháu mà.” – An Huyên nâng khóe môi cười dịu dàng.
“Trách nhiệm? Thế hóa ra cô là Giáo sư của con bé à? Là Giáo sư mà cô lại không biết rằng không nên để con gái chơi khuya bên ngoài sao?” – Bà Dịch gắt gỏng tức giận với cô.
Lễ giáo được thụ hưởng không cho phép cô bất kính với trưởng bối. Thế nên An Huyên chỉ cuối thấp đầu, nhẹ nhàng nói:
“Vâng ạ! Đây hoàn toàn là lỗi của cháu. Xin bác gái đừng tức giận. Cháu xin lỗi.”
“Bà này sao lại thế hả? Người ta có lòng tốt đưa con gái mình về nhà, bà lại thế này thế nọ.” – Ông Dịch thấy vợ đối đãi với khách như vậy, giọng nói cũng chuyển thành nghiêm nghị.
“Nhưng chính vì đi theo cô ta mới vậy, không phải sao?”
“Thôi đi mẹ. Dù sao Yên nhi cũng không sao.” – Dịch Lăng lạnh lùng nói với cha mẹ rồi quay sang cười như không cười nhìn An Huyên.
“Giáo sư An, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều. Vì đã đưa em gái tôi về nhà.”
“Không có gì ạ! Đã muộn rồi, tôi xin phép về trước.” – Ngay lúc An Huyên chuẩn bị rời đi thì một cánh tay cứng rắn kéo cô lại.
Khẽ giật mình, cô kinh ngạc nhìn Dịch Lăng.
“Đã khuya rồi, con gái một mình ra về không tốt. Tôi sẽ đưa cô về.”
“A~ Vâng, cảm ơn anh Dịch. Nhưng tôi đi xe tới. Cảm ơn ý tốt của anh. Tạm biệt.” – An Huyên nhanh chóng rời khỏi, bước nhanh ra khỏi cổng biệt thự họ Dịch, nhịp tim cô vẫn chưa khôi phục lại như cũ.
Cảm giác được cánh tay vẫn còn hơi ấm của người đàn ông ấy, cô không hiểu sao cảm xúc trong cô lại biến đổi lạ kì.
“Thôi quên đi.” – An Huyên khởi động xe rời đi.
Đứng ở thư phòng, nhìn xuyên qua cửa sổ, Dịch Lăng lặng lẽ quan sát chiếc xe rời đi. Anh không hiểu tại sao lúc đó lại kéo cô ấy lại. Có lẽ anh muốn cảm ơn cô đã đưa em gái anh về và còn bị mẹ anh trách mắng.
“Đúng thế.”
Ngước nhìn tấm ảnh cưới trên bàn, nụ cười của cô dâu rạng rỡ dưới ánh nắng chiều, người đàn ông bên cạnh mỉm cười sủng nịnh nhìn cô. Hình ảnh đẹp đến hài hòa khiến người ta ngưỡng mộ.
“Bà xã, ngủ ngon.”
Hết
Lời tác giả: Đọc xong để lại cho tớ nhận xét với nhé! Cảm ơn m.n a~ 🙂